Chương 10: Bệnh tim mạch
"Lưu Vũ, cậu không khoẻ ở đâu à, sao cứ thất thần mãi thế"
"...không có, chỉ là tớ đang nghĩ xem nên ôn tập từ đâu thôi"
Lưu Vũ lo lắng không thôi, từ cái ngày mà cậu và Châu Kha Vũ tay trong tay dời đi, cậu đã cảm thấy sai sai rồi, có điều gì đó rất lạ, lạ lắm
Thế là Lưu Vũ sống chết đòi nghỉ một ngày. Cậu không phải xin nghỉ để tránh mặt Châu Kha Vũ, mà là xin nghỉ để đi khám tổng quát
Chuyện là, ngay tối hôm đó, Lưu Vũ lo lắng không thôi, bất giác nhớ đến mấy bộ phim truyền hình hay ngồi xem cùng mẹ. Khi hồi tưởng đến phân cảnh nhân vật chính bị ung thư, hệ thần kinh của Lưu Vũ bất giác tê liệt. Cậu thiếu niên giỏi tất cả các môn trừ sinh học và anh văn đã nghĩ trong đầu thế này
"Liệu mình có bị ung thư tim không?"
Ngón tay run rẩy gõ từng chữ trên thanh tìm kiếm của Baidu, kết quả trả về cũng đáng sợ không kém so với suy nghĩ vừa rồi ở trong đầu cậu. Cái gì mà stress, cái gì mà suy tim cấp tính, mãn tính gì đó
Nửa đêm nửa hôm, Lưu Vũ gõ cửa phòng ba mẹ Lưu inh ỏi, hại hai người vội vàng đến suýt té ngã, tưởng có chuyện gì xảy ra với đứa con út ít của mình. Khi nghe Lưu Vũ một mực muốn nghỉ học để đến bệnh viện khám tổng quát thì mặt cắt không còn giọt máu, suýt thì lôi Lưu Vũ đi khám ngay trong đêm. Náo loạn rất lâu mới chịu đồng ý sáng hôm sau để Lưu Chương dẫn đi
Kết quả là, Lưu Vũ chẳng bị cái mẹ gì hết, đến một con virut cảm cúm cũng không
Cả nhà xem đi xem lại kết quả khám sức khoẻ vừa mừng vừa đau đầu. Chẳng hiểu sao thằng nhóc kia nửa đêm nửa hôm náo cái gì không biết
Hiện tại, dù đang ngồi học cùng Lâm Mặc nhưng Lưu Vũ vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc mình bị cái gì, tại sao tim lúc đó lại đập nhanh đến thế
Đáng cười thay, vị hoạ sĩ nổi tiếng nào đó thường xuyên vẽ nên cảnh tượng rung động của các cặp tình nhân giờ đây đang mông lung không nhận ra tình cảm của mình
Cái gì khó quá thì bỏ qua, Lưu Vũ áp dụng rất triệt để, chẳng mấy chốc đã ném chuyện đó ra sau đầu. Nói đi cũng phải nói lại, ở cái tuổi này, học hành vẫn nên đặt lên hàng đầu
"Tiểu Mặc, cậu giúp tớ soát lỗi đề tiếng anh này đi"
"Đại ca, cậu thấy tiếng anh của tôi tốt lắm à"
"...Không..."
"Thế mà cậu còn nhờ"
Nếu không phải thần thánh trong nhà aka Lưu Chương đã đi làm thì cậu còn lâu mới phải nhắm mắt nhắm mũi nhờ Lâm Mặc. Haiz, đúng là bạn thân có khác, cậu kém môn nào, môn đấy tôi cũng học không tốt, xứng đáng chơi với nhau cả đời
"Haiz, làm sao bây giờ, có khi nào tụi mình phải ở lại lớp vì môn Anh không"
"Đừng lôi cả tớ vào, có mỗi cậu thôi, điểm của tớ vẫn đủ qua môn"
Một bên nhướng mày, một bên liếc mắt, hai đứa căng mắt nhìn nhau đắm đuối, đến tận khi cảm giác đôi con ngươi vừa khô vừa mỏi mới chịu chớp mắt rời đi
"Có điều, dạo này tớ nhờ được Trương Gia Nguyên bổ túc tiếng anh rồi. Mặc dù trình độ không cao lắm, nhưng được cái giảng rất dễ hiểu"
"Mặc Mặc, hay là...."
Lưu Vũ thay đổi thái độ nhanh chóng mặt, tay ray ray vạt áo Lâm Mặc làm nũng, khiến bạn học Lâm nổi một tầng da gà, không nhịn được nữa mà đồng ý
"Được rồi, để tôi báo với cậu ta"
Sáng hôm sau, Lưu Vũ vui vẻ đi cùng Lâm Mặc đến quán trà sữa đã hẹn để học bài. Tinh thần hiếu học và động lực qua môn đã thôi thúc con sâu lười Lưu Vũ thức dậy lúc 8 giờ, chứ bình thường vào cuối tuần cậu không ngủ quá giờ cơm trưa đã rất hiếm thấy rồi
Đợi trước trong quán không chỉ có Trương Gia Nguyên, mà còn có cả Châu - làm tim ai đó rung động - Kha Vũ
Nghe được tin Lưu Vũ nhờ Trương Gia Nguyên bổ túc khiến Châu Kha Vũ có chút khó chịu, nhất quyết đòi đi theo. Trương Gia Nguyên cũng được một phen hú hồn. Vị thần ngủ nào đó hôm nay dậy từ 7 giờ, còn không quên gọi điện thoại inh ỏi bắt cậu ta thức dậy sớm chuẩn bị bài vở. Lúc đó trong đầu của tiểu Nguyên Nhi điên cuồng gào thét 'WTF, cái thằng điên này! Ai nhập mày!'
Hai người đến quán ngồi cả tiếng đồng hồ mới đợi được hai con người nhỏ nhắn kia. Trong thời gian đó, Trương Gia Nguyên buồn bực không thôi vì sáng sớm bị đánh thức nên đã điên cuồng lườm Châu Kha Vũ, điên cuồng uống trà sữa hết cốc này đến cốc khác. Châu Kha Vũ còn rất tri kỷ, gọi cho cậu bạn nối khố của mình hai cốc fullsize, fulltopping. Báo hại Trương Gia Nguyên cứ ngồi học được 5 phút lại chạy đi vệ sinh một lần
Lưu Vũ cảm giác như mình bị lừa. Trương Gia Nguyên dạy có chỗ nào dễ hiểu? Chỗ nào? Không tính đến việc cứ 5 phút lại chạy đi một lần thì cách giảng của cậu ta cũng đủ để khiến Lưu Vũ hoang mang. Còn Lâm Mặc ngồi bên cạnh thì gật đầu lia lịa, sao cậu ta có thể hiểu bài được nhỉ?
Nhận thấy ánh mắt ngờ vực của bạn mình, Lâm Mặc bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là, cái giọng đang thuyết phục cậu, nó không khác gì mấy tên đa cấp đang lừa đảo trẻ vị thành niên, đáng nghi lắm
"Cậu đừng vội đánh giá phương pháp học này, mới đầu cậu có thể chưa thích nghi, nhưng lát nữa cậu sẽ quen thôi, cách này rất hiệu quả"
Hiệu quả con khỉ!! Làm gì có ai so sánh bảng chữ cái với tương dinh khẩu bao giờ. Lấy ví dụ không tương thì là hành, nhắc đến nỗi Lưu Vũ có thể ngửi thấy mùi hăng hăng của hành sống lượn lờ ở đầu mũi
Châu Kha Vũ từ đầu vẫn yên lặng quan sát, thấy vẻ mặt bất lực Lưu Vũ, liền lên tiếng
"Tiếng anh của tớ cũng không tệ, nếu cậu muốn, tớ giúp cậu"
"...Tớ..."
Dù sao Châu Kha Vũ cũng sinh ra ở Mỹ, chất giọng khi nói tiếng anh lại thu hút vô cùng, có cậu ấy dạy, cậu sớm muộn gì cũng trinh phục được môn học khó nhằn này
Gác lại cảm giác ngượng ngùng và bối rối, Lưu Vũ vui vẻ gật đầu đồng ý
Đúng như Lưu Vũ nghĩ, có Châu Kha Vũ dạy kèm, trình độ tiếng anh của cậu lên rất nhanh!
Trương Gia Nguyên bị oan, rõ ràng Châu Kha Vũ đã nói cậu cứ lấy ví dụ thật gần gũi, như vậy mới tạo nên hứng thú học bài, lại còn nhấn mạnh nên lấy ví dụ tương dinh khẩu chấm hành sống. Tại sao Lâm Mặc sau hôm đó cấm cậu không được lấy ví dụ đó nữa, tại sao Lưu Vũ không nhờ cậu nữa mà lại nhờ Châu Kha Vũ?
-----------------
Cuối tuần, chiện được đăng giờ hành chính 😉
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip