Chương 3: Hạ thuốc (H+)
Từ ngày trở thành bạn gái Đoan Tuân, bạn đã biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, chỉ là không ngờ nó sẽ diễn ra trong hoàn cảnh như vậy. Bạn không nói với mẹ Đoan, gần đây bà đang bận rộn với một dự án hợp tác lớn, liên quan đến sự nghiệp sau này của mình.
Kể từ đó, bạn và Đoan Tuân thường xuyên làm tình, mỗi lần đều làm rất lâu mới có thể nghỉ ngơi. Bạn thật sự không thể chịu được một Đoan Tuân tràn đầy tinh lực, có thể động dục bất cứ lúc nào, bất kể nơi chốn.
Những năm cấp ba cứ thế trôi qua, hai bạn thi đậu một trường đại học, trở thành cặp đôi hoàn hảo khiến người khác hâm mộ. Bạn thích Đoan Tuân hay không, bạn không biết, nhưng bạn hiểu rõ mình không yêu anh, thậm chí tình cảm không bằng một phần mười tình yêu anh dành cho bạn.
Bạn học chuyên ngành báo chí ở trường đại học. Có lần, bạn được đàn chị mời đi làm trợ lý cho một buổi phỏng vấn, người được phỏng vấn là thiên tài y học trẻ tuổi tên Kỷ Lan.
Quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, ngoại trừ ánh mắt của Kỷ Lan khiến bạn không thoải mái, còn lại đều diễn ra suôn sẻ.
Bạn và đàn chị sắp xếp tài liệu phỏng vấn đến tận khuya. Đến khi phản ứng lại, bạn mới phát hiện đã sớm qua giờ giới nghiêm Đoan Tuân quy định. Bạn vội vàng về nhà, vừa mở cửa, khuôn mặt điển trai của Đoan Tuân đã xuất hiện trước mặt bạn.
"Em ra ngoài với ai?"
"Không phải em đã nói với anh rồi sao, em đi phỏng vấn với đàn chị." Bạn giấu việc đối tượng phỏng vấn là nam. Nếu để anh biết được, mấy ngày tới đừng hòng bước chân ra ngoài.
"Ha, em tưởng anh là đồ ngốc à?" Đoan Tuân nhìn bạn, rõ ràng hai bạn là người gần gũi với nhau nhất. Nhưng anh luôn cảm thấy trái tim cả hai cách nhau rất xa, giống như anh chưa từng hiểu bạn vậy.
"Thằng khốn Kỷ Lan kia đẹp trai không?" Anh đột nhiên hỏi, bạn kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Thừa nhận rồi hả, thế nào, bị thằng đó đó mê hoặc cho thần hồn điên đảo rồi đúng không? Em vì nó mà nói dối anh, giỏi, giỏi lắm!" Đoan Tuân bắt đầu ăn nói quá đáng, tính tình anh dễ kích động, thường dùng lời nói làm tổn thương những người thân thiết nhất.
"Hai người trò chuyện vui vẻ gớm nhỉ, nó có mời em đi ăn rồi đút cho em ăn không? Ha, rõ ràng đây là những việc chỉ anh mới có thể làm, chỉ anh mới có thể làm hiểu không!" Đôi mắt anh đỏ ngầu, tràn đầy cố chấp, hai tay dùng sức siết chặt bả vai bạn.
Thật kỳ quái, rõ ràng anh cao lớn khỏe mạnh hơn bạn, rõ ràng anh đang chất vấn bạn, nhưng trông anh lại yếu ớt hơn bạn. Ánh mắt giống như chú chó hoang bị bỏ rơi, cố chấp khiến người ta chua xót, thận trọng van nài bạn đừng vứt bỏ mình.
"Em về muộn thế này, không thể chỉ mỗi đi ăn được, có phải em... Có phải em đi khách sạn với nó không, có phải em ngủ với nó rồi không, em nói đi, có phải không?" Những lời phát ra từ miệng anh còn đau đớn hơn cả bị dao đâm: "Thằng đó lớn hơn hay giàu hơn anh, em thích nó đến mức lừa gạt anh, em thích nó chứ gì, không đúng... Em yêu nó rồi, có phải em yêu nó rồi không?" Anh cao giọng, trong giọng nói che giấu tiếng nức nở, cố gắng không để bạn phát hiện ra.
Trong nháy mắt, bạn chẳng còn sức tranh cãi, hai bạn vẫn luôn làm tổn thương nhau như vậy, vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.
"Bỏ đi, anh muốn nghĩ sao thì tùy."
"Em muốn đi đâu, em muốn đi tìm thằng khốn đó à?" Anh níu lấy tay bạn, không cho bạn rời đi.
Bạn bỗng nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn anh: "Đoan Tuân, sao lúc nào anh cũng thế này vậy? Em thật sự rất mệt mỏi, anh buông tha cho em đi."
Đoan Tuân cảm giác cơ thể mình bị vô số lưỡi dao đâm trúng, nếu không sao lại đau như vậy. Rõ ràng chỉ là mấy câu nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Bạn không hề nhìn anh, quay người bước đi.
Bạn bước ra khỏi cửa, lang thang vô định trên phố, tận hưởng sự tự do vất vả lắm mới có được. Mãi đến khi va phải lồng ngực rắn chắc của ai đó, bạn vội vàng muốn rời đi, nhưng sau lưng lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt, bạn ngẩng đầu lên, phát hiện đó là Kỷ Lan.
"Anh Kỷ, sao anh lại ở đây?" Bạn bất an vặn vẹo người, thuận thế rời khỏi vòng tay anh.
"Muộn thế này rồi, sao em vẫn còn ở ngoài đường?"
"À, tôi làm dự án muộn quá nên không ngủ được, ra ngoài thư giãn ấy mà."
"Vậy sao? Thế chúng ta vào quán cà phê bên cạnh uống một ly đi. Tôi nghĩ vài câu trả lời trong cuộc phỏng vấn hôm nay có thể chính xác hơn chút." Kỷ Lan dịu dàng nói.
Có gì đó sai sai, nhưng bạn không rõ ở đâu. Bạn nhìn người đàn ông dịu dàng tuấn tú trước mặt. Bạn chưa quên ánh mắt của anh trong buổi phỏng vấn hôm nay, nhưng ánh mắt anh hiện tại khác hoàn toàn với khi đó.
Lần đưa tin này thật sự rất quan trọng, dù sao một nơi như quán cà phê cũng không có vấn đề gì. Huống hồ bạn không muốn nhìn thấy Đoan Tuân vào lúc này.
"Được."
Kỷ Lan nở nụ cười, ánh mắt dưới cặp kính như sự dịu dàng giả tạo được ánh trăng che giấu.
Cà phê ở đây rất ngon, ngon hơn bất kỳ loại cà phê nào bạn từng uống, trong lòng bạn thầm ghi nhớ, định lần sau sẽ ghé lại.
Trên mặt Kỷ Lan luôn nở nụ cười dịu dàng lịch sự, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
"Đến đây thôi, đã muộn rồi, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện nhé." Bạn nhìn thời gian, chuẩn bị rời đi.
"E là không thể."
"Sao?" Những lời nói đột ngột kia khiến bạn sững sờ, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể thấy ý cười trên mặt Kỷ Lan ngày càng trở nên rõ ràng, giây tiếp theo, bạn đã lâm vào hôn mê.
Anh đưa bạn rời khỏi quán cà phê dễ như trở bàn tay, xe chạy về phía vùng ngoại ô. Bạn yên tĩnh nằm trên đùi anh, Kỷ Lan dùng những ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc mềm mại của bạn.
Anh ôm bạn vào biệt thự, đến phòng ngủ tầng hai, anh đặt bạn lên giường, lấy một lọ thuốc từ phía sau ra, lẳng lặng chờ đợi.
"Ưm!" Bạn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là trần nhà xa lạ.
"Tỉnh rồi à?" Kỷ Lan lên tiếng, lúc này bạn mới chú ý tới anh đang ở bên cạnh.
"Đây là đâu?"
"Nhà tôi." Anh ngồi cạnh bạn, nâng bạn lên để bạn dựa vào ngực mình, cả người bạn yếu ớt để mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Anh đã làm gì tôi?"
Anh không trả lời, chỉ đưa bàn tay thon dài lên môi bạn véo nhẹ, bạn mở miệng ra, để anh nhét một viên thuốc vào trong miệng.
"Anh làm vậy là phạm pháp, mau thả tôi ra!"
Anh không để ý tới bạn, quay người tìm kiếm thứ gì đó. Bạn nằm trên giường, cơ thể bắt đầu khô nóng, dù bạn có chậm chạp đến mấy cũng biết loại thuốc mình vừa uống và mục đích của anh là gì.
Bạn không ngờ tác dụng của thuốc lại mạnh như vậy. Khi Kỷ Lan mang đồ trở về, bạn đã bắt đầu mê sảng, hai chân vô thức cọ xát vào nhau. Anh thấy thế thì cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh bạn, cúi đầu chạm nhẹ vào môi bạn.
Cái chạm ấm áp giống như chiếc bàn là làm dịu đi cảm thấy bực bội bất an trong cơ thể bạn, nhưng chỉ trong thoáng qua. Bạn vội vàng đuổi theo bờ môi kia mút lấy, rên rỉ giống như con thú nhỏ, hai đôi môi chạm vào nhau rồi tách ra, tiếng mút mát ái muội kèm theo tiếng nước tràn ngập căn phòng yên tĩnh.
Hiện giờ bạn chẳng còn sức lực, nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi khiến cơ thể bạn không còn sức cử động nữa. Cơn nóng khiến bạn bất an nức nở, bạn khao khát được chạm vào nhiều hơn nữa.
Đầu tiên, Kỷ Lan cởi chiếc váy ngắn của bạn, trên quần lót màu trắng đã xuất hiện vệt nước. Cởi váy rồi đến áo, bộ ngực được bọc trong áo lót cực kỳ quyến rũ, khe ngực mê người như ẩn như hiện, Kỷ Lan đưa ngón tay vào.
"A! Thích quá, sâu nữa đi!" Bạn nói năng bậy bạ, hai tay ôm chặt cánh tay anh, để anh chà đạp hai chú thỏ trắng.
Kỷ Lan an ủi vuốt ve, sau đó lấy ra một bộ đồ lót thay cho bạn, áo lót màu đen bao quanh ngực, chỉ để lộ hai núm vú, bên dưới mặc quần lót lọt khe gợi tình, ở giữa có một cái lỗ nhỏ, để lộ phần môi âm hộ đầy đặn.
"Đẹp quá." Anh khen ngợi, từ lần đầu tiên gặp bạn ở trường, anh đã mê muội. Ngay cả khi làm thí nghiệm cũng nghĩ đến bạn, cho nên anh lập tức cử người điều tra bạn, phát hiện bạn đã có bạn trai. Trong hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên anh tức giận. Sao bạn có thể có bạn trai, anh dùng trăm phương ngàn kế thúc đẩy buổi phỏng vấn này, chính là để đưa bạn đến đây, anh đã chuẩn bị mọi thứ ở đây từ lâu.
"Cho tôi, ưm ~ cho tôi đi mà." Tác dụng của thuốc khiến bạn vô cùng thèm khát.
Kỷ Lan trèo lên giường, kẹp chặt cơ thể bạn dưới chân mình. Anh từ trên cao nhìn xuống bạn, chậm rãi cởi cà vạt, sau đó là áo sơ mi, để lộ cơ thể mạnh mẽ săn chắc, tay đặt lên eo cởi quần tây, dương vật cứng ngắc bị quần lót màu đen bao trùm, từ từ nhô lên. Anh nâng bạn dậy, để bạn dựa vào eo mình, đối mặt với cậu nhỏ.
Ngửi thấy một mùi tanh thoang thoảng, bạn mê mẩn tìm tới, vừa mới chạm vào, bạn đã thè lưỡi ra liếm. Nhiệt độ kinh người tỏa ra cách lớp quần lót, đầu lưỡi mềm mại của bạn không liếm được qua lớp vải, chỉ biết ngây thơ nhìn anh, giống như muốn Kỷ Lan thưởng cho mình. Tâm trạng anh chưa bao giờ sung sướng như bây giờ.
"Cô bé ngoan, chưa đủ để thưởng cho em đâu."
Dường như bạn hiểu ý anh, bàn tay nhỏ bé luồn vào dưới mép quần lót, tìm thấy hai viên tinh hoàn, lấy lòng xoa bóp.
Người đàn ông thở dốc: "A, giỏi quá, cố lên nào, em có thể làm được."
Bạn hăng hái kéo quần xuống, đập vào mắt là cậu bé màu hồng nhạt, lưỡi bạn liếm láp từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại mút lấy quy đầu. Nhưng miệng bạn quá nhỏ, tuy nuốt được đầu gậy, nhưng vẫn còn một nửa ở bên ngoài.
Kỷ Lan bỗng nhiên nắm lấy đầu bạn, cắm nguyên thằng em vào bên trong, chọc thẳng vào cổ họng. Bạn không nhịn được nôn khan, anh vẫn rong ruổi trong miệng bạn giống như mô tơ. Đến khi khoang miệng bạn đau nhức, anh mới nâng một chân lên, đè bạn xuống giường, để bạn dựa lên bụng mình, ngón tay thon dài thăm dò lỗ nhỏ từ phía sau, mô phỏng động tác giao hợp.
"Cô bé ngoan, đây là phần thưởng dành cho em." Bạn bị đùa bỡn đến rên rỉ.
Đưa đẩy trong miệng bạn vài trăm cái, cuối cùng anh mới xuất tinh.
"Nuốt xuống, không được nhổ ra." Kỷ Lan quấy ngón tay uy hiếp, bạn ngoan ngoãn nuốt xuống.
Anh vừa lòng hôn bạn, bế bạn lên, tay vẫn cắm trong lỗ nhỏ, bế bạn ra khỏi phòng ngủ đến chỗ ghế sô pha.
Kỷ Lan ngồi trên sô pha, rút ngón tay ra, sự trống vắng nhất thời khiến bạn không nhịn được cọ xát, ôm cổ Kỷ Lan: "Ưm, tôi muốn, cho tôi đi."
"Muốn thưởng thì phải tự thân vận động chứ." Bạn bị giọng nói xa cách của anh làm cho oan ức, nhưng những đợt sóng khoái cảm ập đến khiến bạn không thể suy nghĩ được nữa. Bạn khẽ nâng một chân, một tay nắm lấy dương vật ấn vào lỗ nhỏ, thong thả để nó tiến vào.
Cảm giác thỏa mãn lớn lao khiến bạn hét lên vì thoải mái.
"Chát!" Trên trán Kỷ Lan nổi gân xanh, anh chưa bao giờ nếm trải tình dục. Đây là lần đầu tiên anh tiến vào một nơi chật hẹp như thế, anh cố nhịn cảm giác muốn bắn tinh, vỗ mông thúc giục bạn hành động.
Tác dụng của thuốc khiến bạn cực kỳ thèm khát. Bạn chống tay lên bộ ngực rắn chắc của anh, bắt đầu nhấp nhô, mông thịt bị cặp đùi rắn chắc kẹp chặt. Mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng bạch bạch, hai chú thỏ trắng đong đưa, dụ dỗ Kỷ Lan, anh mở miệng cắn một bên, kích thích âm đạo của bạn tiếp tục co thắt.
"A a a! Sướng quá, to quá, đ* chết tôi đi a a a!" Những từ ngữ tục tĩu này chưa bao giờ phát ra từ trong miệng bạn. Kỷ Lan dùng sức mút vào, ánh trăng chiếu vào căn phòng, cảnh tượng dâm loạn vẫn đang tiếp diễn.
Cuối cùng, Kỷ Lan cũng xuất tinh, anh ôm bạn thở dốc. Vào thời điểm bắn tinh, trong đầu anh chẳng còn suy nghĩ gì khác, chỉ biết giải tỏa. Anh tìm đến môi bạn, hy vọng tìm thấy sự an ủi, bạn hào phóng mở miệng ra, để đầu lưỡi của anh chui vào khuấy đảo một cách vụng về.
Hai bạn lại về phòng ngủ, đó là chỗ anh nghỉ ngơi, anh muốn giữ lại mùi hương của bạn.
Cả hai nằm nghiêng đối mặt với nhau, khuỷu tay anh nhấc một chân bạn lên, để lộ lỗ nhỏ, quần lót lọt khe đã sớm bị anh dập nát, cả áo lót cũng vậy.
Côn thịt lại cắm vào cơ thể bạn, phát ra tiếng nước phụt, anh vừa triền miên môi lưỡi với bạn, vừa dịu dàng tận hưởng cuộc giao hợp. Bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo bạn, ngực bạn bị ép chặt lại một cách đáng thương.
Anh đẩy hông không ngừng ra vào cơ thể bạn, bàn tay âu yếm không sót chỗ nào.
"A~ kẹp chặt quá, thả lỏng chút cho tôi chịch nào." Anh xoa bóp mông bạn, sảng khoái mở miệng: "Có phải muốn kẹp chết tôi không?"
Bạn đắm chìm trong khoái cảm do nụ hôn mang lại. Câu trả lời qua loa khiến anh bất mãn, rút dương vật ra, cảm giác nửa vời khiến bạn lập tức ôm chặt anh, lấy lòng dùng ngực cọ xát, cái mông tìm kiếm cậu nhỏ, một lần nữa nuốt xuống.
"Đúng là cô gái hư hỏng!" Kỷ Lan không nhịn được cười, anh thật sự yêu bạn muốn chết.
Anh xoay người đè bạn dưới thân, bạn hờn dỗi kêu lên một tiếng, anh lập tức xin lỗi: "Nặng hả cục cưng, đừng giận, tôi sẽ làm em sướng hơn." Bạn bất mãn bĩu môi, anh mỉm cười ngậm lấy môi bạn.
Dương vật cọ xát vào cánh hoa, khiến bạn dục cầu bất mãn, anh lại chơi xấu không đâm vào. Bạn khó chịu bật khóc, hôn lên yết hầu anh, bên dưới còn nắm lấy hai viên thịt nhỏ.
"A!" Kỷ Lan bị kích thích, thở hổn hển: "Cô bé hư hỏng này." Anh chen gậy thịt thô to vào lối nhỏ ướt đẫm, cơ thể kề sát khiến Kỷ Lan hưng phấn không thôi.
Cuối cùng cũng đi vào, Kỷ Lan hôn môi bạn: "Tôi nhấp nhé." Nói xong liền mạnh mẽ đâm thúc, bên trong không ngừng trào ra nước dâm.
Khoái cảm tê dại khiến bạn gần như ngất đi, Kỷ Lan thấy dáng vẻ yếu ớt của bạn thì càng dùng sức. Từ dịu dàng ấm áp biến thành một con chó điên, đ* bạn không khép được miệng, xung quanh tràn ngập hơi thở điên cuồng và hưng phấn của Kỷ Lan.
Sáng sớm ngày hôm sau, bạn tỉnh dậy từ trong cơn hỗn loạn. Cả người đau nhức khiến bạn nhận ra sự tồn tại của thứ gì đó cứng rắn trong cơ thể mình. Bạn nhìn vào bên trong âm đạo, môi âm hộ bị căng ra hết cỡ, bao bọc lấy con quái thú đang ngủ đông.
Lồng ngực của người đàn ông phía sau rung lên: "Tỉnh rồi à?"
Thấy bạn ngơ ngác nhìn chăm chú xuống phía dưới, anh đặt một nụ hôn lên khóe môi bạn: "Có đói không?"
Ký ức tối hôm qua ùa về, bạn phẫn nộ giáng cho anh một cái tát. Khuôn mặt điển trai của Kỷ Lan lập tức xuất hiện dấu tay, đủ để thấy bạn xuống tay nặng cỡ nào, mặt người đàn ông bị đánh nghiêng sang một bên. Bạn rút cơ thể ra, hoa huyệt rời khỏi dương vật, chất lỏng bên trong tràn ra, bạn xấu hổ giận dữ lấy khăn giấy chà lau.
Sau một lúc lâu, anh mới quay đầu lại, nắm tay bạn đặt lên mặt mình an ủi: "Em mạnh tay thật đấy, đánh đỏ cả mặt anh rồi, mau xoa cho anh nào." Ánh mắt tràn đầy vẻ vô hại giống như cún con, nhưng bạn biết thằng chả chính là đồ điên.
Bạn rút tay ra: "Tôi sẽ báo cảnh sát."
Bạn đứng dậy rời đi, dấu vết trên người khiến bạn bực bội, bạn nhanh chóng nhặt đống quần áo dưới đất mặc vào. Bây giờ bạn chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười: "Bảo bối của tôi đúng là ngây thơ, đáng yêu quá. Ngoại trừ lúc hai chúng ta làm tình vào hôm qua, dáng vẻ bây giờ là đáng yêu nhất."
"Nơi này là thủ đô, em nghĩ sẽ có người giúp mình sao?" Anh bất chợt thu hồi ý cười, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bạn.
Bạn khựng lại, bỗng nhớ tới gia thế của Kỷ Lan, tuy mẹ Đoan rất giàu có, nhưng đứng trước mặt mẹ Kỷ Lan chẳng tính là gì.
Kỷ Lan chậm rãi xuống giường, cơ thể trần trụi ôm chặt lấy bạn: "Hay là em muốn tìm thằng bạn trai nhỏ của mình giúp đỡ? Tôi nhớ gần đây mẹ cậu ta có thảo luận về việc hợp tác với một công ty nước ngoài, phải không nhỉ?"
Đương nhiên bạn biết lần hợp tác này liên quan đến sự nghiệp sau này của mẹ Đoan, trong ngực truyền đến cảm giác tuyệt vọng.
"Chia tay với thằng đó đi. Mấy ngày tới chúng ta đi nghỉ mát được không? Thuận tiện lĩnh giấy kết hôn ở nước ngoài, em vẫn còn nhỏ, chưa đủ tuổi kết hôn nước ta quy định." Anh tự nói với mình về những dự định dành cho bạn.
Kỷ Lan vẫn luôn cho rằng mình là người lương thiện. Anh cho bạn ba ngày suy nghĩ, kết quả bạn chẳng buồn nghĩ đến chuyện nên ở bên anh thế nào mà lại nghĩ đến chuyện phải rời khỏi anh thế nào. Ngay khi bạn sắp sửa bước lên máy bay, anh đã đến tận nơi bắt bạn về, còn dẫn theo cả bạn trai. Nếu không phải anh ngăn cản kịp thời, nói không chừng đã phải ra nước ngoài bắt bạn về.
Bạn bị Kỷ Lan đưa về biệt thự, Đoan Tuân ở sân bay bị người của Kỷ Lan đánh cho chết khiếp, một mình anh làm sao có thể địch lại cả nhóm người.
Bạn có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này sẽ ra sao khi bị bắt về biệt thự.
"Bảo bối ơi, tôi ra ngoài đây, em ở nhà chờ tôi nhé. Chỉ cần em ngoan ngoãn, mấy ngày tới chúng ta sẽ đi du lịch, được không nào?" Kỷ Lan trao cho bạn một nụ hôn dài kiểu Pháp nồng nàn.
Sau khi anh rời đi, bạn im lặng một lúc lâu, rồi kéo xích vào phòng tắm. Chiếc váy lụa mỏng dường như khó có thể che lấp dấu vết tình dục trên người bạn, bạn đi vào phòng tắm, dùng tay tách hoa môi ra, để nước rửa trôi chất lỏng màu trắng trong cơ thể.
Bỗng nhiên, cửa bị mở ra, một người đàn ông con lai đi vào. Anh đưa mắt nhìn khắp căn phòng rồi dừng lại trên người bạn, người đang bị còng tay trên cầu thang.
-------------
Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip