Zero


-Chúng tôi xin được trả lại những vật cá nhân của nạn nhân, rất cảm ơn sự hợp tác từ phía mọi người.
Chúng tôi sẽ không báo gì ngoài việc nạn nhân mất tích. Chúng tôi xin phép

Jisoo tiến đến nhận những vật dụng mà Lisa đã bỏ lại, giờ đây trong tất cả, Jisoo là người điềm tĩnh nhất, Chaeyoung vẫn vậy, nàng không tin rằng mình đã mất Lisa, nàng cũng không dám tin..Lisa đã rời bỏ thế giới này, rời bỏ nàng.

-Chaeyoung, những món này chị nghĩ em nên giữ.

Chaeyoung ngước mắt nhìn chị, đôi mắt đỏ đi vì khóc quá nhiều, gương mặt cũng xuống sắc vì thức cả đêm trong mấy ngày qua. Nàng đưa tay nhận chiếc điện thoại với màn hình nền là nụ cười xinh đẹp của cả hai.

Chaeyoung đưa tay chạm lên nụ cười của Lisa, nàng mỉm cười trong nước mắt, một nụ cười khổ sở và đầy gắn gượng

-Jisoo chị về đi, em muốn một mình, đừng lo cho em, em nhất định ổn mà. Em sẽ ổn để sang Thái tìm ba mẹ của cậu ấy, em sẽ không yếu đuối nữa, em phải thay cậu ấy là điểm tựa của ba mẹ chứ.

-Chaeyoung, chị hiểu nhưng mà...

Chaeyoung đưa mắt nhìn chị, mỉm cười rồi lắc đầu đầy chắc chắn. Jisoo cũng hiểu giờ đây không nên nói quá nhiều nên chị cũng chấp nhận rồi rời đi.
Căn nhà này của cả hai từng chứa đựng bao nhiêu thứ, hạnh phúc có, hờn giận có, chỉ không có một mình nàng mà thôi nhưng giờ đây nhìn xem, là nhà của Lisa, mọi thứ của Lisa nhưng nàng ấy đều đã bỏ lại, đến cả người mà nàng nói rằng yêu nhất, thương nhất, quan trọng nhất nàng cũng cam tâm đành bỏ.

"Lisa..cậu thật sự đành lòng bỏ tớ lại sao?"

*Thông báo từ Siri * Lisa, vui lòng nghe lại ghi âm của bạn. (19/09/2025)

"Ghi âm..."

-Chaeyoung, tớ mong cậu không phải nghe thấy đoạn ghi âm này
Vì thương nhớ và không thể rời xa và vì mong rằng cậu không quá đau thương nếu như có bất kì chuyện gì xảy ra với tớ nên tớ muốn nói rằng tớ vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu.
Trên đoạn đường lên đỉnh Daegun tớ đã nhìn thấy cái đẹp mà cậu nói nhưng tớ muốn nhìn thấy nhất vẫn là nét đẹp của cậu cùng ánh bình mình sáng mai. Sẽ không có gì quá đáng tiếc nếu như tớ không được trông thấy nó vì tớ biết Park Chaeyoungs sẽ là đôi mắt của tớ...và...
Chaeyoung a~
Lisa thương em, âm thầm và dai dẳng, mong em đừng buồn và đừng trách.
Mong em mai này đều sẽ cười, thế giới sẽ thay Lisa yêu em.
Chaeyoung..thương nhớ em!

-------

Chaeyoung đã nghe đoạn ghi âm đó không biết bao nhiêu lần, nàng cứ ôm gối rồi tua đi tua lại đoạn ghi âm, lúc nàng mỉm cười lúc lại nức nở đau thương.
Chaeyoung lửng thừng rời khỏi nhà khi trời bắt đầu tối đi... nàng lái xe lang thang trên những cung đường phố đông đúc nhưng nội tâm nàng lại vắng lặng cô đơn. Không biết nàng đã đi qua những đâu, băng qua bao nhiêu con phố cuối cùng xe nàng dừng lại bên bãi biển, nơi đã mang Lisa của nàng rời đi.

Chaeyoung đưa ánh nhìn vào biển đêm đang đầy sóng  và gió, nàng nhìn một loạt rồi dừng lại nơi mà Lisa đã rơi xuống, nơi ấy biển vẫn động dữ dỗi, những cột sóng trắng xóa cứ thay nhau bắn tung tóe lên một cách đầy dữ tợn.

-Có phải lúc rơi xuống, cậu sợ lắm phải không?
Lisa ngốc, giá mà Lisa cho em theo cùng chắc hẳn em và Lisa đều sẽ không cô đơn rồi.
Có đang lạnh lắm không Lisa...?

----Thái Lan ngày 26/09/2025
"Không phải em mạnh mẽ, nhưng em biết giờ đây em cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, em phải thay Lisa là chỗ dựa của ba mẹ có đúng không?
Lisa đã vì em nhiều như thế cơ mà.."

Chaeyoung đáp chuyến máy bay đến Thái Lan vào buổi chiều tối, thời tiết tại Thái có vẻ khá nóng khiến nàng có chút không quen, nàng đến nhà Lisa, đứng trước cửa khá lâu mới dám ấn chuông.

-Chaeyoung, là con sao, mau vào nhà đi con.

Chaeyoung bất ngờ vì nhìn thấy thái độ điềm tĩnh của bà, điềm tĩnh hơn nàng nghĩ. Ba Lisa cũng vậy, hai người đều đang xem tin tức về vụ việc

-Con bé trước lúc rời đi đã nói con sẽ đến đây vì bọn ta, con đã yêu con bé nhiều như vậy không có việc gì chúng ta lại đành lòng để con gánh vác mọi đau thương Chaeyoung ạ- Ông Marco lên tiếng.

-Chúng ta đều yêu thương con bé và đều tin rằng con bé vẫn chưa rời đi có phải không con?-Bà Manoban từ bếp nói vọng ra cùng theo đó là ánh nhìn đầy yêu thương trao cho nàng.

"Lalisa, tớ vì lo lắng mà đến đây cuối cùng tớ trở thành người được lo lắng. Có phải nếu tớ không mạnh mẽ nữa, cậu sẽ vì tớ mà trở về không?"

-----
"Ai rồi cũng sẽ thương nhớ một người, Chaeyoung à, tớ cũng vậy thôi, chỉ là tình cảm này có khi lại nên cất giấu đi"-(06/07/2017)

"Đáng ra tớ không nên gặp cậu nhưng đó là những  nỗi nhớ của một kẻ đang yêu nên tớ đánh bỏ hết mặt mũi mà ngược nắng ngược gió tìm cậu"-(26/06/2018)

"Ngày chúng ta nhìn thấy nhau lần đầu, tớ nên biết đó là tương tư thì mới phải"-(27/08/2018)

"Không có quy tắt, với cậu vốn dĩ chỉ có nhớ thương, không có lỗi lầm với cậu tớ chỉ có chưa đủ tốt. Chaeyoung à..tớ sẽ cố không ảnh hưởng đến tình yêu của cậu nhé!"-(15/11/2019)

Chaeyoung ôm trong lòng quyển nhật kí thương nhớ mà Lisa vì nàng mà ghi lại, trong đó là những tình mà Lisa dành cho nàng, là những lỗi lầm và tổn thương mà nàng đã gây ra. Mẹ nói Lisa vì sợ nàng nhìn thấy mà đau lòng nhớ lại quá khứ nên đã gửi nó về đây.

Lisa yêu nàng, yêu da diết, yêu đến ngây dại, yêu đến bất chấp mọi giới hạn nơi lòng mình.

Lúc Lisa rời đi, nàng còn nhớ nụ hôn cả hai tạm biệt nhau, nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy quyến luyến, vốn đã hẹn trở về nhưng giờ chỉ còn mỗi nàng nơi trần thế, kẻ thất hứa đôi lúc không phải kẻ tồi chỉ là họ muốn nhưng lại không thể.

Hôm ấy, nụ cười của chúng ta lúc cậu rời đi thật khác nhau quá, trên môi tớ là một nụ cười hi vọng và lo lắng còn nụ cười của cậu là đau thương từ biệt. Tớ như kẻ ngốc không thể nhận ra, trước đây không nhận ra tình cảm nơi mình, nơi cậu, bây giờ lại không thể nhận ra nụ cười chia ly.

Tình cảm chúng ta như trò chơi của Thượng đế, Ngài ấy cho chúng ta gặp nhau như một định mệnh, rồi Ngài lại lấy tớ đi khỏi cậu và ngược lại. Có vẻ vì chúng ta cứ miệt mài chạy tìm nhau với những hạnh phúc trong lòng, với những nỗi đau khốn cùng trong tim đã khiến Thượng đế thích thú vô vàng, nên Ngài vẫn chưa muốn dừng cuộc chơi.

Tớ gặp cậu vào những năm tháng non nớt và chông chênh của tuổi trẻ, ngày tớ bên cậu là vào những năm tháng tớ trưởng thành nhưng lại đầy yếu đuối. Ngày tớ đã có tất cả và gần như hoàn thiện chính mình, đủ để xứng với cậu thì tớ và cậu lại âm dương rời xa, cậu rời đi trở thành mãnh ghép thiếu xót lớn nhất của tớ, một mãnh ghép không thể thay thế được.

Tớ rời đi, nhưng vẫn còn trong tầm mắt cậu, hà cớ gì khi cậu rời đi đến cả hình bóng cậu, cậu cũng không cho tớ nhìn thấy.

Họa chăng ngày cậu trở lại, tớ nguyện đối xử với thế giới dịu dàng để đổi lại bình an cho cậu.
—————
🎐!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip