8. Biên Bá Hiền thù dai

8. Biên Bá Hiền thù dai

Phác Xán Liệt vẫn chưa ra về, muộn như thế này chuyến xe bus cuối cùng cũng đã khởi chạy từ ba mươi phút trước. Anh thẩn người vì câu nói của Biện Bá Hiền một lúc, thở một hơi dài buồn bã quay về nhà. Con đường hôm nay bỗng dài lạ thường, in hằn một bóng lưng cô quạnh.

Phác Xán Liệt tự trách bản thân đã quên một ngày quan trọng như thế. Rõ ràng anh tự hứa phải nhớ rõ, anh còn cho rằng Biện Bá Hiền sẽ quên, nhưng vậy thì sao, chẳng có gì trên đời này hoàn toàn nằm trong dự tính của con người cả. Anh đột nhiên nhớ đến tin nhắn sáng nay của Biện Bá Hiền, lại càng trách bản thân nhiều hơn nữa, em ấy giận như thế thì còn không đúng sao?

Về đến nhà anh cũng không bật đèn, Phác Xán Liệt mở nguồn của di động, anh thử gọi cho Biện Bá Hiền. Cậu không những không nghe máy, sau cuộc gọi đầu tiên liền khóa luôn nguồn. Phác Xán Liệt rầu rĩ thở dài, tại anh thất trách quá đi...

Sau buổi khám sức khỏe hôm ấy, mỗi ngày Biện Bá Hiền đều theo Biện Huy Long vào trong bệnh viện. Cậu rất thích những em bé nhỏ nhắn đến khám bệnh, chúng vừa ngoan vừa đáng yêu, dù cho chúng gầy còm hay ú nu vẫn rất ngây thơ trong sáng. Kẹo cậu cũng tự mình bỏ tiền ra mua, chọn loại đắt nhất mua để phát cho chúng.

Vì sao?

Vì đó là thẻ ngân hàng của Phác Xán Liệt nha!

Mục đích chính của cậu không chỉ để những đứa trẻ ấy được ăn loại kẹo tốt, mà còn để Phác Xán Liệt vừa tốn tiền vừa hiểu nhầm cậu ăn nhiều bánh kẹo. Dù là trước đây hay bây giờ, Phác Xán Liệt luôn hạn chế thức ăn vặt của cậu, anh cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe, mặc kệ đó là loại kẹo thủ công hay có giá cao bao nhiêu. Từ khi có đứa nhỏ, Biện Bá Hiền càng bị cấm tiệt việc quà vặt bánh trái, kẹo ngọt.

Không những máy tính không được dùng, mà thức ăn cũng bị cho vào sọt rác. Biện Bá Hiền đã ấm ức từ rất lâu, nay có dịp tất nhiên cậu sẽ không bỏ qua. Sáng nay cậu đã dùng hết một phần không nhỏ trong thẻ ngân hàng của Phác Xán Liệt nha...

Rốt cuộc, cậu là người lương thiện, không giận ai được lâu, chưa bao giờ thù hằn ai cả. Chỉ sau một giấc ngủ đã không còn ai oán Phác Xán Liệt quên mất ngày khám sức khỏe định kì nữa, chỉ là cậu nhớ có chút dai dẳng mà thôi, sau khi thõa mãn trả đũa thì sẽ không quậy phá nữa.

Phác Xán Liệt ngồi trong văn phòng nhìn thông báo hóa đơn gửi đến điện thoại, anh buồn bực trong lòng, lại bất đắc dĩ bật cười, tính trẻ con của ông cụ nhà anh hôm nay sao lại trỗi dậy rồi? Phải biết rằng ngày xưa khi mới quen nhau, em ấy hệt như bây giờ, là ông trời con mà anh phải nhường mấy bước chân. Nếu anh phản bác nhất định sẽ cho sấm thần đánh chết anh không còn chổ để chạy trốn.

Anh tắt những thông báo ấy đi, dành ra chút thời gian đang nghẹt kín vì công việc gọi điện cho cậu. Biện Bá Hiền có bắt máy, nhưng không nghe cậu ấy trả lời, chỉ nghe thấy một đoạn hội thoại nho nhỏ.

"Bạn nhỏ này, nếu sau này con quên chải răng buổi tối, sẽ bị con sói lớn nhốt vào rừng có biết không?"

"Dạ..." Giọng của một đứa trẻ đáp lời Biện Bá Hiền, non nớt như tiếng chim nhỏ.

"Tất cả mọi chuyện đều phải nhớ kĩ, không được quên nhé? Nếu không không chỉ sói, mà còn ông kẹ sẽ bỏ con vào trong hộp tối"

"Dạ..." Càng lúc anh nghe tiếng dạ của đứa trẻ kia càng nhỏ, gần như mếu máo sắp khóc. Tên Bá Hiền này đang hù dọa trẻ nhỏ đó hả?

"Vậy ngoan rồi, chú cho con kẹo nhé! Kẹo này siêu siêu ngon"

"Cảm ơn chú" Âm thanh nhỏ ấy thoáng cái đã vui như chim sáo, anh còn nghe thấy tiếng đánh 'chụt' thật vang dội trong điện thoại.

Nét cười trên môi Phác Xán Liệt càng sâu sắc hơn nữa, anh im lặng để nghe rõ cuộc hội thoại đáng yêu ấy. Trong lúc anh đang cười, đột nhiên bên tai nghe một giọng trầm thấp rất đầy vẻ ta đây "Nghe rõ chứ?"

"Ừ, anh rõ rồi" Thì ra là muốn dạy bảo anh một phen.

"Vậy tốt!"

Sau đó Biện Bá Hiền cúp máy, cho điện thoại vào trong túi áo. Nụ cười trên môi cậu thoáng hiện lên, đẩy hai bầu má lên cao hơn nữa, dưới làn nắng ấm ban ngày trở nên hiền dịu lạ thường. Cậu lại tiếp tục trò chuyện với lũ trẻ, học cách bế và chăm sóc cho chúng. Khi da thịt mềm mại chạm vào người cậu, Biện Bá Hiền cảm thấy lâng đâng trong lòng, hệt như cậu đang ôm ấp một cục bông gòn trắng tinh.

Thật không ngờ rằng có một đứa trẻ lại vui đến như vậy. Biện Bá Hiền nảy ra ý định cùng Phác Xán Liệt tạo thành một đội bóng trong tương lai gần...

Nam nữ không quan trọng, chỉ cần là con cậu và Phác Xán Liệt cậu đều hết lòng yêu thương. Và tin chắc anh ấy cũng như thế.

Phác Xán Liệt tranh thủ chút thời gian nghỉ trưa, anh mua một phần bánh bao đầy đủ hương vị có hình tròn tròn bắt mắt mang đến bệnh viện cho Biện Bá Hiền. Vì sợ cậu có thể sẽ về nhà nên Phác Xán Liệt đã gọi điện trước một bước, trong lúc anh chờ cửa hàng gói bánh bao vào trong hộp.

"Em đang ở bệnh viện à?"

"Anh hỏi làm gì? Mặc kệ em"

Biện Bá Hiền trở giọng lạnh nhạt nói. Nhưng rõ ràng môi đang cười không giấu đi đâu được, sau đó không nhịn đước cười ra tiếng, vui vẻ nói "Đến đây một chút không?"

"Ừm, đợi anh một chút"

Sau khi ngắt máy Biện Bá Hiền bước ra khỏi bệnh viện, đứng dưới một tán dù che nắng đặt trong khuôn viên lớn. Cậu đứng một lúc đã thấy Phác Xán Liệt từ xe bus đi xuống bến bên kia đường, cách bệnh viện một quãng không xa. Biện Bá Hiền nhìn anh chạy trên vạch kẻ đường qua bên này, lại nảy ý định xấu muốn trốn đi. Đáng tiếc vừa xoay lưng, Biện Huy Long đã xuất hiện sau lưng cậu. Biện Bá Hiền cau mày một cái, ai oán trong lòng, anh hai cậu đúng là tính tình rất tốt, nhưng mà phá uyên ương vậy là không tốt đâu nha.

"Em đứng đây làm gì?"

"Em đợi Phác Xán Liệt đến" Biện Bá Hiền chỉ tay về phía một người đàn ông cao to, ăn vận lich sự đang chạy về phía họ.

"Em không sợ anh nói với ba mẹ sao?"

"Anh dám nói, em dám mách chị dâu anh đến quan bar ngày hôm qua" Mặc dù anh ấy chỉ đến bàn công việc theo yêu cầu của giám đốc bệnh viện, và cũng có rất nhiều bác sĩ lẫn y tá khác đến nhưng nghe chuyện đi quán bar, thể nào chị dâu cũng sẽ để anh ấy ngủ sofa.

"..." Đúng là em trai lớn lên như bát nước đổ đi...

Phác Xán Liệt vừa lúc chạy đến, chào hỏi Biện Huy Long một chút rồi lấy một phần bánh bao còn nóng chia cho anh. Lúc này, hai người đàn ông cao lớn giương mắt nhìn nhau, ừm, có chút không tự nhiên. Giống như anh rể em dâu trong gia đình thường hay ngượng miệng. Biện Huy Long nhận lấy, gật đầu cảm ơn rồi xoay người vào trong bệnh viện.

"Chúng ta đến nhà ăn đi"

Biện Bá Hiền chọn một chỗ thoải mái trong phòng ăn lớn của bệnh viện, bàn ăn rộng rãi chỉ có hai người. Cậu dùng đũa ăn một cái bánh bao nhỏ, à là bánh bao nhân thịt. Trong hộp có khá nhiều bánh bao, những mười bốn cái, vậy nên Biện Bá Hiền hào phóng chia cho Phác Xán Liệt bốn cái, số còn lại cậu ăn một mình.

Phác Xán Liệt ăn hai cái bánh bao, anh dùng khăn giấy khẽ lau miệng cho Biện Bá Hiền. Vừa ăn vừa trò chuyện với cậu, hai người gần đây hiếm khi có thể gặp được nhau, những khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy lại tuyệt vời làm sao. Phác Xán Liệt buông lời trêu chọc ông cụ nhỏ.

"Em chuyển nghề trở thành bác sĩ rồi sao?"

"Em đang học thực tập với trẻ nhỏ, nếu không sau này em không biết pha sữa, anh không biết thay tả thì làm sao nuôi con đây?"

Phác Xán Liệt vui vẻ bẹo má Biên Bá Hiền, anh dùng đũa ăn thêm một cái bánh bao nhỏ khác, cái còn lại đảo qua cái miệng nhỏ bên kia, nhường cho cậu ấy ăn.

Ăn một lúc cũng tốn khá nhiều thời gian, Phác Xán Liệt tranh thủ lên xe bus về công ty trước khi muộn. Biện Bá Hiền ở bên tán dù lúc nãy vẫy tay chào tạm biệt anh, cậu vừa ăn một bữa ăn tình yêu rất là ngon, tâm trạng rất hạnh phúc. Lúc trở về phòng khám nhỏ thì anh trai vẫn còn đang gặm bánh bao thay cho bữa trưa. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip