Chương 5

Chương 5: Hòa Thân vương phủ.

"Bẩm ngài, hài tử này không đáng ngại, chỉ bị sốt khá cao vì bị ngâm nước lâu. Dù bị ngã từ trên vách núi xuống nhưng do gặp dòng sông nên mới vô sự, chỉ có điều... sức khỏe hài tử này thật yếu ớt, trường kì bị đói rét, hơn nữa trên người vết roi chằng chịt mới cũ đều có, lại không được chữa trị tận gốc, khiến thể hư, thân yếu. Hơn nữa chân phải hình như bị gẫy, lại không được chữa trị kịp thời nên thành tật."

"Ta đã biết. Tạ thái y."

Vĩnh Bích thập phần hữu lễ nói với Phương thái y.

"Nô tài không dám. Nô tài xin cáo lui, để kê đơn cho hài tử này."

Phương thái y tôn kính bẩm, liền lui ra ngoài phòng. Lòng thầm nghĩ Hòa thân vương có được một nhi tử tài hoa, hơn nữa thập phần lễ nghiã, quả là bậc kì tài. Hắn vốn chỉ là một thái y nhỏ trong Thái y viện của hoàng cung, lại được nhi tử tối sủng ái của Hòa thân vương cảm tạ, như thế hữu lễ nói hắn không thụ sủng nhược kinh mới là giả.

************

Vĩnh Bích đưa mắt nhìn hài tử gầy yêú, lại không hề làm nhan sắc kinh diễm kia bị lu mờ, khiến hắn có chút ngẩn ngơ nhìn hài tử, trong mắt không đành lòng hiện lên khi nhìn vết roi trên người hài tử.

Thật nhẹ nhàng chỉnh chăn mền lại cho hài tử, phân phó nô tỳ kĩ lưỡng mới bước ra khỏi phòng.

Về đến thư phòng của mình, Vĩnh Bích mới mở miệng, như nói với ai đó trong căn phòng không bóng người.

"Ảnh nhất! Tra thân phận hài tử kia cho ta."

"Là, chủ tử" Ngay lập tức trong phòng vang lại một giọng nói khác, rồi lại biến mất vô tung.

Vĩnh Bích thư thái ngồi lên ghế, tự rót cho mình một ly trà.

Cho dù thân phận đứa trẻ đó có vẻ không có gì, nhưng cẩn thận vẫn là tốt. Hắn không thể bỏ mặc sự an toàn của Hòa Thân vương phủ.

Dạo này bọn 'phản tặc' có vẻ lộng hành hơn trước.

Chỉ mong hài tử không phải là chúng đưa tới.

*************

Lúc Hoàn Thùy tỉnh lại thì đã là 2 ngày sau.

Hoàn Thùy mờ mịt nhìn xung quanh, có chút ngơ ngác không biết mình ở nơi nào.

May thay, không lâu sau, có một thiếu niên anh tuấn, khí chất cao quý, bước vào phòng.

Vĩnh Bích đưa mắt quan sát hài tử hoàn toàn không biết sự tình kia, còn thập phần ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, cảm thấy hài tử này quả nhiên khả ái.

Nghĩ đến những gì hắn điều tra được về hài tử này, đáy mắt càng thêm ôn nhu, thương tiếc. Nhỏ như vậy hài tử lại phải sống cuộc sống như vậy, không mẹ, có cha lại không thương, còn đánh đập, muốn bán con cho nam quán.

Quả là không bằng cầm thú!!

Cũng may cha hài tử này đã bị bọn cho vay bắt đi, tra tấn đến chết, nếu không vào tay hắn, còn cho kẻ đó đau đớn hơn thế gấp trăm lần.

Nghĩ thế, Vĩnh Bích khẽ cười, mắt ôn nhu nhìn Hoàn Thùy.

"Cảm thấy thế naò, hài tử kia?"

Hoàn Thùy theo bản năng lắc lắc cái đầu nhỏ, vẫn không chớp mắt nhìn Vĩnh Bích.

Vĩnh Bích nhịn không được xoa cái đầu nhỏ ngoài ý muốn mềm mại kia của hắn, hỏi:

"Ngươi tên gì? Mấy tuổi"

Dù đã biết qua điều tra, nhưng Vĩnh Bích vẫn hỏi lại.

Hoàn Thùy bị người xoa đầu mới bừng tỉnh, mới chìa ra một ngón tay viết lên mu bàn tay của Vĩnh Bích.

'Hoàn Thùy, 8 tuổi. Đa tạ ngài đã cứu mạng'

Vĩnh Bích lúc này mới biết hài tử này không nói được. Nhưng tại sao việc không đề cập đến trong điều tra? Vĩnh Bích nghi hoặc.

"Ăn chút điểm tâm đi."

Lại xoa đầu Hòan Thùy, ôn nhu nói, lại vô cùng tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của Hoàn Thùy kéo đi.

Nhưng thấy Hoàn Thùy vì nằm lâu cả người mềm yếu, chân lại có chút tật. Nên Vĩnh Bích ôm ngang hắn lên không do dự.

Hoàn Thùy đỏ mặt, đầu cũng cúi xuống không nhìn người. Hoàn Thùy nghĩ mình đã 8 tuổi lại còn bị người ôm, thật ngượng... Nhưng nhìn mặt nghiêng của Vĩnh Bích, lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, người này thật tốt, giống như a mã vậy..

Nghĩ đến Càn Long, Hoàn Thùy có chút rầu rĩ, không biết a mã như thế nào rồi?

************

Dùng bữa xong, Hoàn Thùy nhìn nhìn Vĩnh Bích như muốn nói lại thôi.

Vĩnh Bích có chút buồn cười nhìn hắn, cười hỏi.

"Có chuyện gì sao. Tiểu Thùy?"

Hoàn Thùy mới khẽ viết lên lòng bàn tay Vĩnh Bích chìa ra, xong lại chờ mong nhìn Vĩnh Bích.

'Hoàn Thùy muốn về nhà'

Vĩnh Bích nhíu mày, hiểu rõ gia cảnh của hắn, đơn nhiên không muốn hắn về, hơn nữa cha hài tử này cũng đã không còn.

"Tiểu Thùy... Ta được tin cha ngươi đã bị đám người cho vay bắt đi và... không còn nữa" Vĩnh Bích thở dài nói.

Hoàn Thùy ngẩn người, có chút không biết nên thế nào. Dù người cha đó không là ruột thịt, cũng rất ghét hắn, hắn lúc trước cũng từng hy vọng hưởng chút ấm áp của thân tình. Nhưng từ khi biết cha bán mình cho người khác, lòng hắn cũng đã lạnh. Cho nên khi nghe cha mất, hắn cũng không có bao nhiêu đau buồn.

'Không phải, Hoàn Thùy muốn gặp lại một người.'

Vĩnh Bích sững sốt, cũng đành phải gật đầu.

"Ta sẽ đưa ngươi đi" Vĩnh Bích kiên quyết nói.

Hoàn Thùy đành chấp nhận.

***********

Thật ra, nơi Hoàn Thùy ở cách Hòa Thân vương phủ cũng không xa, đi không lâu thì đến cái hang động nơi Càn Long và Hoàn Thùy từng trú.

Vừa được Vĩnh Bích ôm xuông ngưạ, Hoàn Thùy liền chạy vào trong hang động, tìm kiếm Càn Long, nhưng lại không thấy người, chỉ còn trơ trọi lại một tờ giấy đã bị nhòe chữ, không thể đọc được.

Vĩnh Bích còn đang có chút thất thần vì cảm giác tiếc nuối khi thân thể nhỏ gầy, lại vô cùng mềm mại kia rời khỏi lòng mình, hơn nữa trên người hài tử kia thoang thoảng một hương thơm, nhẹ diụ, thanh khiết, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Một hồi sau, Vĩnh Bích tỉnh táo lại mới thấy hài tử kia đang ủ rủ.

Xoa xoa đầu hắn, nhìn tờ giấy trong tay hắn, chợt hiểu.

"Có lẽ là do mưa lớn làm nhòe chữ. Người này không có chuyện gì đâu, đã rời đi rồi để lại mảnh giấy cho ngươi. Tiếc rằng..."

Hoàn Thùy buồn thiu gật đầu.

Vĩnh Bích không nhịn được buột miệng nói.

"Đi với ta được không? Ta sẽ lo cho ngươi. Ngươi còn quá nhỏ để có thể một mình lang thang bên ngoài."

Hoàn Thùy nghĩ nghĩ lại lắc đâù, viết lên lòng bàn tay Vĩnh Bích.

'Hoàn Thùy đã làm phiền ngài nhiều rồi. Hoàn Thùy không có gì để báo đáp cả.'

Vĩnh Bích cười khẽ: "Vậy dùng cả đời này để báo đáp ta đi."

Hoàn Thùy giật mình, sau đó khóe miệng lại giương ra, nở rộ một nụ cười khiến Vĩnh Bích hoảng thần.

'Ân, Hoàn Thùy sẽ hầu ngài cả đời'

Trước khi rời đi hang động này, Hoàn Thùy cất kĩ tờ giấy vào người, ủ rũ quay lại nhìn lần nữa hang động.

A mã, dù cho chúng ta không thể gặp nhau nưã, nhưng được gặp người một lần như vậy, Hoàn Thùy đã thỏa mãn lắm rồi... Chỉ cần người được yên bình là đủ rồi.

### Hết chương 5 ###

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip