Chương 10: Cô gặp rắc rối.
Nguồn ảnh: Facebook.
______
Mỹ Lệ cũng không để ý đến điện thoại nữa, nhét vào túi rồi chuyên tâm phá cửa. Cửa rất chắc, với sức của con gái chân yếu tay mềm như cô không ổn. Quay quay đầu nhìn không gian một mét vuông quanh mình, cô nhìn lên trên. Phòng vệ sinh chỉ là bốn bức tường dựng đứng, phía trên không có nốc. Đạp chân lên thành bồn Mỹ Lệ trèo trèo qua phòng bên cạnh, quả nhiên cửa không khóa! Chạy ra khỏi phòng, cô hai mắt sáng rỡ đến cửa WC nhưng tiếng lạch cạch chết tiệt lại vang lên. Mắng một tiếng Mỹ Lệ nghiến răng lấy hết sức bình sinh đá vào cửa, nhưng nó hơi lung lay rồi im lặng. Cô ôm chân ai oán nhìn cánh cửa, tự mắng bản thân lúc nãy rủ thêm Hân và Như là được rồi.
Tiếng chuông vào học vang lên tựa như tiếng chuông tử thần đánh thức cô khỏi suy nghĩ. Vào học, sẽ có người chạy ra từ canteen, nếu cô có thể gọi người đến cứu là ổn rồi!
Nghĩ là làm, Mỹ Lệ hít vào một hơi rồi vừa đập tay lên cửa vừa gào lên gọi người. Nhưng cho dù cô gọi đến rát cổ, tay cũng tê hết cũng không thấy ai đến cứu. Tự nhẩm chắc không còn ai dưới canteen nữa, cô ngồi xụp xuống nền. Nền nhà vệ sinh khá khô những là gạch men nên cảm giác lành lạnh, cảm giác đó làm cho bộ đồng phục của cô mơ hồ tác dụng không đủ, lạnh. Tay vuốt vuốt cánh tay cho ấm lên, cô chợt nhớ đến điện thoại của mình.
Rút điện thoại trong túi ra cô gọi cho Hân và Như, không ai bắt máy, chắc đang học. Nhưng tụi nó không lo sao? Cô mất tích như thế... Mỹ Lệ rũ mắt, lướt lướt trên bàn phím, cô không dám để bố mẹ biết mình gặp rắc rối, chú Bảo chắc đang bận, cô cũng không có số của Phong, chậc, biết vậy xin của cậu ta rồi... Số của lớp trưởng đột nhiên xuất hiện. Lớp trưởng có thể xin ra ngoài nghe điện thoại, cậu luôn cài rung, cậu không lúc nào tắt điện thoại! Mỹ Lệ mang một chút mong chờ gọi vào máy cậu ta, tiếng tút tút kéo dài, khiến cho tâm trạng cô chùng xuống.
- Alo?
***
Hân và Như ngồi trong canteen đợi cô một lúc nhưng không thấy người đâu. Tự nhủ đi vào WC tìm thử thì thấy treo bảng đang dọn vệ sinh, cả hai đều nghĩ cô chạy qua WC bên kia rồi. Chuông reo lên, hai người bất đắc dĩ đành về lớp. Nhưng trong lớp không có mặt cô! Vào đã gần mười lăm phút mà không thấy cô! Hai người đều cho rằng cô gặp chuyện rồi, muốn đi ra ngoài tìm thì bị ông giám thị mập ngăn lại. Ông ta ghét bọn cô cả hai không phải không biết, nhưng nhảy ra cấm đoán học sinh không được đi WC thế này thật sự rất khả nghi! Cả hai liếc nhau, Hân cười lạnh đẩy ngã ông thầy béo mập, mặt mày cao ngạo quát lên:
- Lão mập, ông cho rằng có thể muốn sàm sỡ học sinh nào cũng được à?
- Mày, mày dám vô lễ với giáo viên!_ Thầy giám thị căng tròn đôi mắt một mí nhỏ như hạt đậu, da mặt đầy mỡ chảy ra chất lỏng.
- Thầy à, nếu chỉ vì kính thầy mà để thầy sàm sỡ! Em chẳng khác nào con ngu cả!_ Hân nhếch môi, rồi nhỏ lùi ra sau, sắc mặt tái nhợt, nhỏ khóc rồi lùi lùi về sau._ Thầy, thầy thật là ghê tởm!
Lúc thầy giám thị béo còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì các giáo viên trong dãy phòng hành chính đã đi ra. Cô Hoa là một cô giáo khó tính nâng cặp mắt kính tam giác lên lạnh giọng hỏi chuyện gì.
- Cô ơi!_ Hân nức nở chạy đến ôm chầm lấy cô Hoa, lúc cô còn đang ngạc nhiên lại tiếp tục nức nở._ Cô ơi, em, em sợ... em sợ quá, cô...
- Em nữ sinh này, đã có chuyện gì vậy? Nín đi, nói tôi nghe!_ Cô Hoa có một chút lúng túng đẩy nhỏ ra, cô ho nhẹ một tiếng rồi dịu giọng hỏi.
- Cô, thầy, thầy giám thị, thầy ấy sàm sỡ... ư, em sợ!_ Hân khóc, nhỏ cố gắng lau nước mắt nghẹn ngào nói cuối cùng vẫn tiếp tục khóc.
- Thầy Minh!_ Cô Hoa cau mày quay sang ông thầy giám thị đang ngẩn người quát lớn, bộ dáng của quỷ sa tăng.
- Cô, cô Hoa! Cô đừng tin lời nó! Nó vô lễ với giáo viên, tôi chỉ là muốn giáo huấn nó một, một chút..._ Thầy giám thị nhảy dựng lên sắc mặt xám xịt, ông ta xua xua tay phân giải nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của mụ siêm la trước mặt, giọng nói cũng nhẹ dần.
- Thầy Minh, lần này tôi nhất định phải đuổi được thầy ra khỏi ngôi trường này!_ Cô Hoa cất giọng cao vút, gào lên.
Hân lau lau nước mắt, nâng môi cười một cái. Chợt nhỏ nhìn về phía canteen, không biết Như có tìm được Mỹ Lệ không...
Như chạy, chạy và chạy. Cố gắng khuất tầm mắt của giáo viên nhanh chóng chạy về phía dãy phòng thực hành, nó ngó nghiêng khắp ngỏ nghách các phòng. Nhưng hình bóng của cô bạn thân không thấy đâu, nó đâm ra càng sốt ruột thêm. Trong chương mới của "Soái ca, soái ca ai nớp du~~" rõ ràng nữ chính bị giam trong phòng thực hành mà? Nếu không phải nó biết tìm cô ở đâu bây giờ?
- Như!_ Một người từ phía sau vỗ vai nó làm nó giật bắn người.
- Lớp trưởng!_ Như lo sợ quay đầu, nhìn thấy gương mặt gượng cười của lớp trưởng mới sửng sốt kêu lên.
- Cô giật mình như vậy cũng làm tôi giật mình đó!_ Lớp trưởng cười, ra dấu yên lặng với nó rồi nghiêm túc hỏi._ Mỹ Lệ có gọi cho cô không?
- A? A? Điện thoại, tôi bỏ quên trong lớp rồi!_ Như ngạc nhiên chớp chớp mắt rồi lúng túng xoay xoay để xem điện thoại ở đâu, cuối cùng ũ rũ nói.
- Biết ngay mà!_ Lớp trưởng bật cười, rút từ trong túi ra cái iphone màu hồng của nó._ Tôi mang đến cho cô đây!
- Cám ơn, cậu thật tốt!_ Như mừng rỡ nhận lại điện thoại, cười rạng rỡ với cậu.
- Không cần gọi, tôi biết Mỹ Lệ ở đâu!_ Lớp trưởng cản lại tay toan bấm số của nó, cậu bí ẩn cười.
Như chớp chớp mắt nhìn lớp trưởng, không biết tại sao nó lại mơ hồ thấy con hồ ly sau lưng cậu ta. Chắc là do nó nhầm thôi đúng không, lớp trưởng trong hiền lành như thế mà...
***
Mỹ Lệ trừng nhìn cánh cửa lại nhìn điện thoại, gần mười phút rồi sao không có tín hiệu gì cho thấy sẽ có người đến cứu cô vậy? Chẳng lẽ giống như cô tưởng tượng, Hân và Như bỏ rơi cô rồi?... Xùy xùy, cô nghĩ bậy bạ gì chứ, ba người bọn cô ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, chơi cùng chơi suốt từ nhỏ tới lớn sao có chuyện cô bị bỏ rơi được? Mỹ Lệ giẫm chân rồi đi loanh quanh trong WC, cô lại quan sát nơi này một lần nữa tìm lối ra. Bỗng nhiên cô nhìn về phía cửa sổ thông gió ở gần nốc, cửa sổ đủ vừa một người trèo ra, khung cửa sổ cũng chỉ dán keo thường không có gắn đinh tán.
Vội lục tủ dự phòng trong WC, Mỹ Lệ lấy một cái búa và cái kiềm nhỏ, lấy một sợi dây cột giắt bên hông. Trước khi bị suy sụp cô phải tự cứu mình thôi. Căn phòng dưới cửa sổ chính là chỗ cô bị nhốt, đạp lên thành bồn lại trèo lên trên bốn bức vách. Cửa sổ thông gió nằm ngang trước ngực cô, cô lấy kiềm và búa tháo khung cửa sổ ra nhòm bên ngoài. Vị trí cửa sổ và mặt đất cao tầm tầng hai của trường cô, nửa cao nửa không cao. Mỹ Lệ nuốt nước bọt, nhìn xung quanh xem có ai không thì thấy một người mặc áo khoác trùm mũ đang đi qua.
- Này, này, cái anh cậu gì ơi!_ Mỹ Lệ mừng rỡ kêu to kết hợp vẫy tay, khí thế đến mức chính cô cũng thấy mất mặt.
Người đang đi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy từ trong WC thò ra nửa người của một cô gái, cô ta đang ra sức vẫy mình. Chàng trai ngẩng đầu làm cho mũ trùm rơi xuống lộ ra dung nhan tuyệt mĩ sáng bừng, anh ta nghi hoặc nhìn cô.
Mũ rơi xuống lộ ra gương mặt, tóc bạch kim dưới ánh nắng mặt trời khẽ ánh bạc, ngũ quan nhu hòa đẹp đẽ, đôi mắt màu xanh lơ phản chiếu ánh sáng. Mà cái gương mặt này lại vô cùng quen thuộc - Kill, cái người mà có khí thế dọa sợ cô. Ngay lúc này đây, cô cũng bị dọa sợ mà trượt tay, cả người bổ nhào ra ngoài cửa sổ. Trong đầu cô suốt mấy giây ngắn ngủi đó chỉ lặp lại một câu: hôm nay cô gặp ma!!!
Đầu óc quay cuồng, bóng tối bao trùm đáy mắt, Mỹ Lệ mất một lúc lâu mới lấy lại ý thức, cảm giác ê ẩm đánh thức cô. Mở mắt ra thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt xanh xinh đẹp, ánh mắt đó còn chói hơn mặt trời phía sau nó, tóc bạch kim rũ trên trán, ngũ quan dịu dàng như nước xuất hiện. Toàn cảnh rõ ràng hơn, cảnh đại ca Kill đang ôm lấy cô cũng rõ hơn. Mỹ Lệ cả người cứng ngắc ngu ngốc nhận ra tình cảnh hiện tại, cô dựa vào ngực anh ta, đầu nằm trên tay trái, ngồi trên chân, mà anh ta lại đang ngã ngồi trên nền đất. Cô sau khi suy xét tình hình ra một quyết định: ngất luôn cho rồi!
- Mỹ Lệ!_ Chợt một tiếng kêu vọng vào tay cô, hai mắt chuẩn bị nhắm lại mở ra.
Ôi kìa, là Như! Là cô bạn yêu quý của cô!
Mỹ Lệ nhảy khỏi người Kill, rối rít cảm ơn anh ta rồi chạy ù về phía bạn mình, để lại người phía sau bóng lưng nhỏ nhắn.
Mỹ Lệ và Như ôm chầm lấy nhau, nó lo lắng sờ trên sờ dưới khắp người cô, đôi mắt đã muốn ngập nước. Cô cười nhìn nó lo lắng cho mình, nhìn gương mặt mếu máo của nó lại không nhịn được muốn trêu chọc. Đưa tay bẹo má nó cô vui vẻ dụ dỗ nó khóc thêm, nó bị nó chọc giãy nãy lên nhưng cũng cười đưa tay bẹo má cô. Hai đứa nhìn cái mặt dị dạng của nhau mà phá lên cười.
- Tao không có mất cộng lông nào đâu mà mày bù lu bù loa!_ Mỹ Lệ xoa xoa má cười.
- Bụi bay vào mắt chứ tao không có khóc!_ Như dẩu môi, trừng nhìn cô nhưng nó cũng không khóc nữa.
- Thấy cả hai đều cười tôi cũng an tâm rồi!_ Lớp trưởng đẩy kính, mỉm cười dịu dàng nói.
Mỹ Lệ chớp chớp mắt nhìn Như cười tươi rói lại chuyển sang lớp trưởng cười dịu dàng, ánh mắt cậu ta lại không rời khỏi nó. Cô vừa khai sáng ra cái gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ lớp trưởng lớp cô... thích Như?
Chợt tiếng chuông ra chơi vang lên dẹp bay suy nghĩ của cô. Mỹ Lệ quay đầu nhìn về chỗ lúc nãy, bóng của anh chàng tóc bạch kim đã biến đi đâu mất. Lúc nãy may mà cô không có nhìn thẳng mặt anh ta, nếu mà nhìn có lẽ đã thấy cái mặt sát khí rồi. Cô xoa xoa hai vai, trong WC lạnh không nói sao ra ngoài nắng chang chang còn lạnh thế này?
- Về lớp thôi, chắc Hân lo lắm đó!_ Như khoác vai cô nói, nó hơi hơi cúi đầu thì thầm vào tai cô._ Còn phải tìm ra thủ phạm đã nhốt mày nữa!
- Không cần, tao nghĩ tao biết đó là ai!_ Mỹ Lệ cười nhạt, nhìn phía trước bọn con gái đều trừng trừng nhìn mình, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Như nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một đám con gái sợ xanh mặt bỏ chạy. Nó hơi ngạc nhiên một chút, không phải tụi của Băng ra tay sao? Nó cứ nghĩ là bọn họ chứ?
***
- Đây là số thông tin về cô gái đó, nếu anh cần nữa tôi sẽ cho người tìm thêm!_ Dacy đặt lên bàn một xấp giấy, gật gật đầu với chàng trai ngồi bên kia bàn.
Chàng trai vuốt ve con mèo ba tư trong lòng, ánh mắt vô định khẽ chuyển nhìn xấp tài liệu trên bàn. Gật đầu với Dacy rồi xoay người nhìn ra cửa kính thủy tinh, bên ngoài chuyển mây, dường như sắp có mưa. Dacy biết chàng trai có ý đuổi mình nhưng cũng không rời đi, dùng dằng một lúc mới ngập ngừng lên tiếng.
- Kill, cô ta sẽ làm hại chị đại sao?
- Chuyện đó còn chưa biết được!_ Chàng trai trầm ngâm rồi chậm rãi nói.
Dacy như hiểu ra cái gì khẽ cúi người, lặng lẽ đóng cửa lại. Để cho chàng trai kia suy tính, vạch ra một kế hoạnh hoàn hảo dẹp hết mọi vật cản của chị đại hắn, để chị ấy có thể đứng trên đài cao. Chị ấy chính là người duy nhất có thể đứng trên cao dùng ánh mắt miệt thị nhìn xuống mọi người, không ai có thể hơn chị ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip