Chương 16: Cả đời
Editor & beta: Cẩm Hi
Già tan tầm luôn là lúc cao điểm nên không thể tránh khỏi kẹt xe, lúc tới được dưới lầu chung cư của Mục Nhạc, trời cũng đã tối sầm rồi
Mục Nhạc dừng xe, giơ tay kéo cô gái nhỏ đang muốn mở cửa lại, còn mình thì xuống xe vòng qua ghế lái phụ mở cửa, khom lưng ôm cô ra, sau đó dùng áo khoác của mình bọc cô lại kín mít.
Diệp Dung lúc này ít nhiều cũng đã chuẩn bị tâm lý, nằm trong lòng, dựa vào ngực anh, gương mặt đỏ ửng.
Cô gái nhỏ trong lòng nhẹ tới mức không ngờ, Mục Nhạc ôm cô không tốn chút sức nào, vững vàng bước vào trong, ấn nút thang máy.
Vào bên trong rồi, không còn ở ngoài trời nữa, sẽ không có gió. Cô bị bọc kín trong chiếc áo khoác nam rộng thùng thình, nhấp môi muốn nói gì đó, do dự một lát, nhưng tới miệng rồi lại nuốt vào. Ngẩng mặt, qua khe hở của chiếc áo khoác nhìn cổ họng anh khẽ nhúc nhích, Diệp Dung cắn môi, kéo áo khoác xuống một chút, để lộ gương mặt mình.
Người đàn ông hơi ngoài ý muốn, ánh mắt dò hỏi lập tức dừng lại trên mặt cô.
"Hơi ngạt ạ." Cô gái nhỏ cong mắt nhìn anh, nở một nụ cười lấy lòng, mang theo vài phần khẩn trương khó phát hiện, cẩn thận giải thích, "Ở đây không có gió, cháu không sao đâu ạ."
Mục Nhạc cũng không ngăn cản nữa.
Không có gió, thật ra có thể để cô xuống. Nhưng anh chưa nói, cô cũng chưa nói, như là ai cũng không nghĩ tới vẫn đề này.
Con số trên thang máy chậm rãi nhảy từ tầng hai mươi xuống, hai người không ai nói gì, sau đó thì nghe được tiếng nhắc nhở của thang máy, "Đinh ——" một tiếng.
Mục Nhạc ôm Diệp Dung nên không còn tay nào cả, vào trong thang máy, cô tự giác đưa tay ra ấn số tầng, đang muốn ấn nút đóng lại thì chợt dừng lại, dịch sang cạnh ấn nút mở cửa —— cửa thang máy đã khép lại, lại mở ra.
"Cảm ơn cháu nhé, cô bé." Một dì khoảng bốn năm mươi tuổi xách theo một túi lớn thịt cá rau dưa, có lẽ vừa đi mua thức ăn về, hiền lành cười xin lỗi Diệp Dung, rồi giơ tay ấn số tầng lầu của mình, cuối cùng mới quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm cô gái nhỏ, không khỏi sửng sốt, sau đó bèn nở nụ cười, "Khó trách lần trước tôi định giới thiệu bạn gái cho cậu, nói thế nào cậu cũng không chịu, Tiểu Mục này, có bạn gái thì cậu cứ nói thẳng ra là được rồi, giấu diếm làm gì hả?"
Mặt cô thoắt cái đỏ bừng, như muốn xuất huyết tới nơi, vội vàng lắc đầu: "Cháu không..."
''Dì Lữ." Diệp Dung mới nói được hai từ đã bị Mục Nhạc ngắt lời, không chút do dự bỏ qua câu chuyện, nhàn nhạt giải thích, "Cô ấy xấu hổ."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, mặt cô lại càng đỏ hơn, chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, theo bản năng rúc vào trong ngực anh.
Người cô nhỏ nhắn, xinh đẹp, gương mặt lúc này lại đỏ thẫm, cư như là để phối hợp với câu "Cô ấy xấu hổ" vừa rồi của Mục Nhạc, làm dì Lữ bật cười, mang theo ánh mắt ái muội nhìn hai người trẻ tuổi, lộ ra biểu tình của người từng trải "Dì hiểu mà", nhiệt tình tiếp đón Diệp Dung:
"Dì họ Lữ, ở ngay cạnh hai đứa. Đừng nhìn Tiểu Mục ít nói, tâm địa nó tốt lắm, lần trước chồng dì đột nhiên phát bệnh, con gái dì lại không có nhà, nếu không phải tối đó Tiểu Mục trở về nhìn thấy, hơn nửa đêm đưa chú đi bệnh viện, thì không biết phải làm sao đâu! Lúc ấy dì còn nghĩ tên nhóc này tốt như vậy sao vẫn còn cô đơn, bận rộn công việc nên không tự chăm sóc bản thân được. Trách không được lại không cần dì giới thiệu, hóa ra có bạn gái xinh đẹp như vậy, nên mới chướng mắt người khác!"
Người lớn có ý tốt trêu ghẹo, nhưng gương mặt hồng rực của cô không cách nào dịu xuống được, luống cuống không biết nên trả lời thế nào mới tốt. Mục Nhạc lại cố tình ôm cô đứng đấy không nói gì, cô chỉ có thể mở to tôi mắt đen lúng liếng của mình, lo lắng kéo áo anh, cuối cùng chỉ có thể theo bản năng lễ phép tặng cho dì Lữ một nụ cười ngoan ngoãn, cứng ngắc không nói nên lời.
Diệp Dung vốn ngoan ngoãn, rất được người lớn yêu thích. Thần sắc dì Lữ lại càng thêm hòa ái gần gũi, nhìn thân hình mảnh khảnh của cô, giữa chân mày còn lộ vẻ mỏi mệt, nhịn không được quan tâm:
"Cô bé làm sao vậy?"
"Cô ấy bị sốt ạ." Mục Nhạc ấn Diệp Dung vào trong ngực, thần sắc ôn hòa, "Mới từ bệnh viện về."
"Mấy ngày nay thời tiết thất thường, vẫn nên chú ý thân thể một chút, nhớ giữ ấm." Dì Lữ vội dặn dò không ngừng.
"Vâng, cảm ơn dì, hẹn gặp lại." Thang máy vừa đúng lúc ngừng lại, cô gái nhỏ bị người đàn ông ôm ra khỏi thang máy, ngoan ngoãn chào tạm biệt hàng xóm, sau đó thấy Mục Nhạc đứng ở cửa nhà không có động tác tiếp theo.
"Chú nhỏ?" Cô chớp chớp mắt, nghi hoặc gọi anh.
Mục Nhạc cúi đầu nhìn cô: "Chìa khóa ở trong túi tôi."
Diệp Dung lên tiếng, nhanh chóng cúi đầu tìm chìa khóa trong túi áo khoác của anh, nhưng cả hai túi bên sườn áo rỗng tuếch. Cô có chút khẩn trương: "Không có chìa khóa, có phải rơi ở trong xe hoặc là... trên đường không ạ?"
Áo khoác ở trên người cô, chìa khóa lại bị mất.
Cô gái nhỏ gấp gáp cắn môi, trong lúc hoảng hốt thì nghe thấy tiếng thở dài vang lên trên đầu mình. Diệp Dung giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô mang theo vẻ bất đắc dĩ:
"A Dung, cháu sao cháu cứ thích ôm hết sai lầm về mình thế?"
Anh dừng một chút, mới nói tiếp: "Chìa khóa —— ở trong túi quần bên phải."
Diệp Dung sửng sốt, theo bản năng định đưa tay ra lấy, nhưng lúc chạm phải eo anh mới chợt ý thức được bèn rụt về, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
"Để cháu xuống, chú tự lấy đi!"
Cánh tay ôm cô hơi khựng lại, cúi đầu nhìn, tầm mắt dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, đáy mắt nổi lên ý cười không thể thấy, lại như có như không mất mát, sau đó cũng thả cô xuống, mở cửa, dắt cô vào nhà.
Diệp Dung một tay ôm áo khoác của anh, cúi đầu —— anh nắm tay cô, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, anh nắm rất chặt, nhưng không hề làm đau cô.
Cô chớp chớp mắt, do dự rồi hơi bỏ thêm chút lực đạo, nhẹ nhàng cầm lại tay anh.
Đáp lại cô, trên tay người đàn ông càng tăng thêm lực đạo.
Trước khi về Mục Nhạc đã đem cháo gói lại nhưng giờ đã nguội lạnh. Nhưng lúc này đã không còn sớm nữa, không kịp nấu cơm, anh cũng chỉ có thể đun nóng cháo lại, hai người ăn một bữa tối đơn giản, sau đó ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi một lát.
"Chú nhỏ." Cô bọc kín trong áo khoác thật dày, ở trên sô pha cuộn tròn lại, ngẩng mặt muốn nói lại thôi, "Dì cách vách hiểu lầm như vậy... có phải không tốt lắm không ạ?"
"Khá tốt." Mục Nhạc nhét túi chườm nóng vào tay cô, nhìn cô gái nhỏ muốn mở miệng rồi một mảnh hồng dần dần lan tới tận bên tai, ánh mắt có chút ý vị thâm trường, nhìn một hồi lâu, đến tận khi cô hận không thể đem đầu chôn vào túi chườm nóng, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng, "Làm vậy thì bà ấy sẽ không giới thiệu bạn gái cho tôi nữa."
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, giọng nói hơi chần chờ: "Chú... không muốn tìm bạn gái sao? Mục Tiêu nói, bà nội Mục cũng sắp xếp rất nhiều buổi mắt cho chú, chú cũng chưa đi đâu! Vậy chú —— thích kiểu con gái thế nào?"
Lại là Mục Tiêu —— Mục Nhạc nghiến răng nghiến lợi, âm thầm lặp lại tên cháu trai một nghìn lần, nghiêng đầu nhìn Diệp Dung. Có vẻ cô hơi khẩn trương, ôm chặt túi chườm nóng cuộn tròn trên sô pha, đôi mắt đen nhìn mình chằm chằm.
Mục Nhạc đưa tay đè lại thái dương: "Cháu rất mong tôi đi à? Cháu rất muốn biết?"
"Cháu..." Diệp Dung ngẩn ra, chợt nhớ tới Mục Nhạc ghét nhất người khác can thiệp vào việc riêng của mình, trong lòng căng thẳng, vội vàng lắc đầu giải thích, "Cháu chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý khác đâu ạ. Dù sao thì chỉ cần chú cảm thấy vui vẻ và thoải mái là được rồi, có bạn gái hay không đều không quan trọng!"
Mặc kệ thế nào, Mục Nhạc với cô mà nói, trước nay không giống nhau. Cũng không lo liệu có trở lại thân thiết được như hồi nhỏ không, nhưng ít ra... Cô hy vọng anh sẽ không dùng ánh mát phiền chán nhìn mình.
Cô gái nhỏ sợ anh tức giận, bộ dáng khẩn trương, Mục Nhạc cúi đầu nhìn cô, mở miệng muốn nói nhưng lại chần chờ, một lát sau vẫn không nói gì, chỉ khẽ thở dài rồi đứng dậy, cúi người ôm cô lên đi vào phòng, sau đó đặt cô xuống giường mình, xốc chăn lên đắp cho cô.
"Đi ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa."
Anh nói xong hơi dừng một chút, bỗng nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "A Dung, chờ cháu khỏe lại, qua mấy ngày nữa chúng ta nói chuyện."
Cô gái nhỏ có chút khẩn trương: "Nói, nói chuyện gì ạ?"
"Cháu cảm thấy là nói chuyện gì?" Mục Nhạc không trả lời mà hỏi lại.
Cô cúi đầu, chậm chạp nói không nói gì.
Mục Nhạc lại thở dài, giúp cô chỉnh lại chăn, duỗi tay xoa xoa đầu cô, rồi đóng cửa lại, đi tới phòng dành cho khách.
Nơi này của anh bình thường không có ai tới, phòng dành cho khách chỉ có một cái giường, chăn và gối. Anh sợ cô cảm lạnh nên để cô ngủ ở phòng mình, còn mình thì chuyển sang phòng ngủ cho khách.
Nhưng đêm nay Mục Nhạc vẫn không ngủ được —— anh dựa lưng vào cửa sổ, nhàn nhạt nhìn về phía phòng cửa, như muốn xuyên qua cánh cửa này nhìn người nào đó đang cuộn tròn ngủ ở phòng đối diện.
Trong đầu không nhịn được lại nhớ lại hôm anh trở về, cô tỉnh lại ở trên giường anh, dáng vẻ mơ màng.
Rốt cuộc là tại sao? Mười năm xa cách gặp lại thì nhất kiến chung tình?
Người đàn ông bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đưa tay xoa xoa ấn đường, lắc đầu, thần sắc ôn hòa, trong lòng lại có vấn đề nghiêm trọng khó lòng giải thích —— năm nay anh đã hai mươi tám tuổi rồi, qua tết tới là hai mươi chín, không còn là thiếu niên mười tám tuổi nữa, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó. Anh phải suy nghĩ cẩn thận một chút, sắp xếp lại cho rõ ràng.
Mỗi một câu nói của anh, mỗi một việc anh làm đều phải gánh vác hai chữ trách nhiệm —— không phải vì dục vọng và xúc động nhất thời, càng không phải vì nhất thời thấy thú vị, anh muốn đem ''con mèo con'' về nuôi bên cạnh, bảo hộ trong lòng, làm cô không bao giờ phải dè dặt thận trọng như vậy nữa, không bao giờ tự ti nữa mà phải kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Thứ anh muốn, là cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip