Chương 8: Nhân vật phong vân


Về em gái của Kookie mk đổi tên từ Phác Lâm Tuyền sang Phác Diệp Tuyền nha ^^

Các bạn đọc vui vẻ

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Chương 8 : Nhân vật phong vân

Chung Quốc nhẹ kéo thấp mũ lưỡi trai màu trắng, che đi ánh nhìn chăm chú về phương xa, nơi khóe môi bất giác mỉm cười. Xa xa là một tổ hợp vô cùng nổi bật xuất chúng, ba nam một nữ, ngay khi vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Một cặp sinh đôi cao trên một mét tám, khuôn mặt tuấn tú, đi sát ngay cạnh nhau. Người con gái đi bên cạnh với một đầu tóc dài tới eo, uốn thành từng lọn xoăn to màu nâu hạt dẻ, dáng người uyển chuyển trong chiếc áo sơ mi đen và quần bò đen cạp cao. Một bộ quần áo màu đen tuyền không chỉ tôn lên làn da trắng nõn như sứ, mà thêm đó còn làm nổi bật khí chất khỏe khoắn trung tính, tràn đầy sức hút.

Mỗi người mang một phong cách khác nhau, không những không tạo cảm giác bất đồng bài xích, hơn nữa còn tạo nên một phong cảnh hòa hợp đẹp mắt. Không khó để nhận ra, cả ba người họ đều đi sát bên cạnh một chàng trai ở giữa, vây lấy anh, dường như coi anh là trung tâm của họ.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đơn giản lại sạch sẽ, trầm lặng, cả người chăm chú nhìn về phía trước, từng bước chân đều đặn nhịp nhàng. Một đầu tóc đen hơi rủ xuống trán, một vài sợi còn xẹt qua sống mũi cao thẳng, che đi một tia đạm bạc nơi đáy mắt. Rõ ràng là trời mùa thu không có lấy một ánh tịch dương, rõ ràng trên khuôn mặt vẫn là vẻ đạm mạc xa cách đến nghìn dặm, vậy mà không hiểu sao, Chung Quốc luôn có cảm giác xung quanh anh tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt. Giống như một thiếu niên bước ra từ bức tranh thủy mặc ngày xưa, khiến người ta không tự chủ mà bị anh hấp dẫn.

Bốn người vừa cười nói vừa đi đến phía trước, bước chân thong thả chậm rãi. Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào mang lên bên tai, khiến cho mấy người chợt dừng lại

"Học trưởng, học tỷ, xin chào". Phác Diệp Tuyền cúi đầu, lễ phép chào hỏi. Cô cố gắng để lộ nụ cười xinh đẹp nhất của mình, khi bốn người dừng lại nhìn thẳng vào cô, nhất là người ở giữa, trong lòng trào lên cảm giác ngượng ngùng và thỏa mãn đan xen.

Cả bốn người trước mặt là những thành phần phong vân trong trường, không học cùng khoa nhưng luôn đi với nhau, tạo thành một bộ tứ được cả trường ngưỡng mộ. Trong khi Lâm Phong, Lâm Khải và Đồng Lệ Á học khoa công nghệ thông tin, người ở giữa là nam thần khoa quản trị kinh doanh,Tại Hưởng.

Gia cảnh của Tại Hưởng không chỉ tốt vừa phải, nghe nói ba anh là chủ tịch Kim thị, quyên góp không ít tiền cho việc mở rộng trường. Vẻ ngoài càng không phải nói, dáng người cao lớn, khuôn mặt như tác phẩm hoàn hảo được tạc đẽo tỉ mỉ. Chỉ nguyên đôi mắt màu hổ phách sâu kia thôi, mỗi khi nhìn chằm chằm ai đó, giống như một cái động không đáy chờ người ta nhảy xuống.

Mà quan trọng là, nguy hiểm như thế, lại không ít người tình nguyện sa vào.

Chỉ là bốn người bọn họ dường như rất ít khi xuất hiện ở trường học. Gia cảnh tốt, thành tích lại luôn xếp đầu bảng nên các giáo viên ở trường luôn làm bộ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Chỉ cần có thành tích tốt, không ăn chơi, không phá phách, vậy thì có gì mà phải phê bình ngăn cấm.

Nói về thành tích, Chung Quốc luôn xếp ở trung bình lớp, tất cả các bài kiểm tra của cậu đều được năm mươi điểm, không hơn không kém, cứ như vậy duy trì trong thời gian dài. Không phải cậu không có khả năng đạt được điểm cao, nếu học tập nghiêm túc, Chung Quốc cảm thấy chín mươi một trăm điểm không là vấn đề.

Chung Quốc lựa chọn duy trì điểm số ở sát mức trung bình, không thấp cũng không cao, vô cùng phù hợp với bộ dáng thường thường của mọi ngày. Nếu như không phải một lớp có đến hơn một trăm người, giảng viên không thể nhớ mặt hết thì sớm muộn việc giữ cho bảng điểm tại một mức cố định suốt hơn một năm sẽ khiến bọn họ rớt một mắt ra ngoài mất. Dù sao so với việc dành được điểm tuyệt đối thì việc kiểm soát điểm thi không bao giờ hay đổi còn khó hơn gấp bao nhiêu lần, không phải sao?

Lại nói đến tình huống hiện tại, Phác Diệp Tuyền đứng trước mặt bốn vị kia vô cùng lễ phép, xung quanh có không ít người ngoái lại nhìn. Thật ra cũng không thể trách họ, dù rằng độ nổi tiếng của bốn người Tại Hưởng như sấm đánh bên tai, số lần đến trường lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến cả cơ hội thưởng thức cũng không có chứ đừng nói là bắt chuyện.

Tại Hưởng nhìn nữ sinh mặc chiếc váy màu hồng đứng trước mặt mình, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại, môi cũng mím chặt. Chung Quốc ở xa thấy bộ dạng anh như thế, khống chế lắm mới không để bản thân cười ra tiếng. Biểu hiện đó của anh còn không phải là không nhớ con gái nhà người ta là ai hay sao.

Phác Diệp Tuyền đương nhiên không nhận ra điều đó, kể từ khi Tại Hưởng nhìn cô, trái tim lập tức đập bang bang liên hồi. Hai gò má trắng nõn trở nên đỏ ửng như ráng chiều, thậm chí đến cả cổ cũng đỏ lên:"Học trưởng, cảm ơn... cảm ơn anh lần trước đã giúp em."

Giúp? Ba người còn lại đi bên cạnh Tại Hưởng không hẹn mà cùng quay sang nhìn anh, những người xung quanh cũng giữ một bộ dáng tò mò. Lâm Phong không khỏi nhướng mày, lão đại của bọn họ từ bao giờ tốt bụng như vậy đây, ngoài người kia ra, chưa từng thấy anh quan tâm đến cô gái khác bao giờ đâu đấy.

Linda vô cùng thích thú tựa vào người Lâm Phong, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hứng thú nhìn hai người, miệng vẫn nhai cao su chóp chép. Một bộ dáng vô cùng đáng đánh đòn như muốn nói:"Lão đại, sao anh đã lại chọc đến người đẹp này rồi, tôi xem anh làm sao giải quyết."

Tại Hưởng nhướng nhướng mày, cố gắng lục tung trong đầu tìm kiếm chút hình ảnh của cô gái trước mắt, có điều tìm mãi, tìm mãi vẫn không có lấy chút ấn tượng. Anh đành phải sử dụng chiêu bài quen thuộc, khóe môi cong lên một độ cong rất nhẹ, cười như không cười. Giọng nói trầm thấp từ tính nhẹ nhàng vang lên, từ tốn nhả ra bốn chữ:"Không cần khách sáo"

Sau đó liền lập tức nghiêng người tránh đi, Linda thấy không có trò gì hay, bất mãn bĩu môi rồi đuổi theo, chỉ để lại một mình Phác Diệp Tuyền đứng như trời trồng, đầu óc quay mòng mòng

Anh ấy cười với mình

Anh ấy thế mà lại cười với mình

Anh ấy cười lên thật đẹp

Thật sự rất đẹp!

Mấy người bạn của cô ta đứng ngay bên cạnh cũng bị nụ cười của ai đó hớp hồn. Quả nhiên là đại thần, một nụ cười cũng có thể mang hồn phách người ta câu đi mất.

"Tiểu Tuyền, cậu may mắn thật đấy. Học trưởng lại cười với cậu. Nếu mà anh ấy có cười với tớ một tiếng, không biết tớ còn đứng vững không nữa huhu"

" Hừ, Linh na, cậu xem Tiểu Tuyền xinh đẹp lại thiện lương như vậy, đâu như cậu chứ"

Diệp Tuyền lúc này không nghe lọt vào tai câu nào nữa, cô ta chỉ biết đứng một chỗ cười ngây ngốc, tận hưởng cảm giác vui sướng trào lên từ đáy lòng. Cô ta cũng không nhận ra rằng ngay cả khi Tại Hưởng cười, trong mắt vẫn chỉ có hờ hững xa cách, không một chút thay đổi.

Chung Quốc đứng từ xa nhìn một màn như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt như suy tư điều gì rồi nhanh chóng cất bước quay đi, trong lòng lại không ngừng nghĩ đến một vấn đề

"Ừm, có lẽ nên bảo anh cắt tóc ngắn đi chút"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip