Chương 31
Điền Liễu nghiêm đếm tiền đồng, thật cẩn thận nhét tiền vào trong túi, đem dây thừng miệng túi thắt chặt lại, lúc này mới ngẩng đầu nói chuyện với hắn.
"Ngươi hỏi tỷ ta làm cái gì? Nàng đi chỗ nào? Cùng ngươi có quan hệ sao?"
Thợ rèn nhức đầu, ngượng ngùng nhìn Điền Liễu, liền cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình: "Ta... Ta cùng nàng không có quan hệ gì, bất quá ta cảm thấy Tiểu Đào là người rất tốt, không tâm tư xấu, sợ nàng vào trong thành chịu ủy khuất."
"Ngươi sợ nàng chịu ủy khuất thì có ích lợi gì? Nàng chính là bị ủy khuất, ngươi có thể giải quyết sao?" Điền Liễu nghiêm cẩn nhìn mặt hắn, nghiêm túc nhìn biểu cảm trên mặt hắn.
"Ta... Không thể, " đại thợ rèn càng ủ rũ, lại không cam lòng nói: "Ta không rõ Tiểu Đào vì sao muốn đi làm nha hoàn, nhưng là ta cảm thấy nàng không muốn đi, bằng không ngày hôm qua nàng sẽ không khóc."
Lần này Điền Liễu giật mình không nhỏ: "Ngươi nói cái gì, ngày hôm qua nàng đến nhà ngươi lại khóc ?"
Hoắc Trầm gật gật đầu, nhớ tới ngày hôm qua tình cảnh Tiểu Đào rơi lệ, trong lòng khó chịu thở hổn hển. Dứt khoát bất cứ bằng giá nào, mở ngăn kéo ra, đem kéo đào tâm cùng cặp hài mới bên trong đem ra: "Ngày hôm qua trước khi Tiểu Đào rời đi, nàng đến chỗ ta một chuyến, đem này kéo này trả lại cho ta , Thôi nãi nãi đã làm xong hài Tiểu Đào cũng đưa cho ta luôn, cùng ta cáo biệt rồi đi ."
"Ngươi nói cái gì? Đây là những thứ ngày hôm qua tỷ ta cầm đến ?" Điền Liễu quả thực không thể tin vào mắt mình, tỷ tỷ khi nào thì vụng trộm đem mấy thứ này nhét vào trong gói đồ, nàng thế nhưng lại không biết nói gì. Cái chuôi kéo này cho tới bây giờ không ở nhà xuất hiện qua, xem ra là tỷ tỷ cất kĩ rồi.
Đôi giày này... Đặc điểm đường may của tỷ tỷ nàng đương nhiên nhìn ra được. Điền Liễu thật sâu hít nói một hơi: "Ta tỷ nói với ngươi, đôi giày này là do thôi nãi nãi?"
"Đúng rồi, ngày đó thời điểm theo ta lấy vải dệt thời điểm, đã nói hàng xóm nhà ngươi Thôi nãi nãi làm hài là tốt nhất, cho nàng giúp ta làm, chỉ cần ta cho nàng mấy văn tiền tiền công." Đại thợ rèn vẻ mặt nghiêm cẩn nói.
Điền Liễu cầm giày vải, cẩn thận xem xem, trong lòng liền hiểu rõ , thợ rèn này chính là tỷ tỷ nhìn trúng. Hơn nữa, không chỉ là cảm thấy hắn thích hợp, nàng gạt người trong nhà làm hài cho hắn, lúc đi vào trong trấn lại ở trước mặt hắn khóc, có thể thấy được tỷ tỷ là rất ưng hắn.
Điền Liễu có chút hối hận, sớm biết như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể cho tỷ tỷ đi, nên để mình đi, nói không chừng người ta cũng không xem nhẹ mình đâu.
Hiện tại, trong lòng tỷ tỷ khẳng định khó chịu muốn chết, thợ rèn trước mắt này, giống như là tình chân ý thiết(tình cảm thắm thiết) . Điền Liễu cảm thấy, đại tỷ vì cả nhà trả giá quá nhiều, vài năm nay đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán tát tử đường táo, ăn không ít khổ. Hiện tại trưởng thành, thật vất vả tìm tốt một nam nhân cho mình, lại nên vì chuyện khẩn cấp trong nhà mà hy sinh đoạn nhân duyên tốt này.
Xem bộ dạng sốt ruột đại thợ rèn trước mắt này, Điền Liễu thay tỷ tỷ đau lòng.
"Thợ rèn đại ca, ta hỏi ngươi, ngươi có phải hay không coi trọng tỷ ta ?"
Nếu lúc Điền Đào trước khi rời đi, có người hỏi hắn như vậy, thợ rèn sẽ không phải là kẻ không biết xấu hổ mà thừa nhận. Nhưng hiện tại, nàng đi một ngày, linh hồn nhỏ bé của hắn cũng bay theo, tâm như sắp chết, cơm cũng không muốn ăn, , còn có cái gì không dám thừa nhận đâu.
"Là, ta thích Tiểu Đào, đã thật lâu . Hôm nay là sinh nhật ta, vốn hai chúng ta đã bàn bạc tốt lắm, hôm nay nàng sẽ giúp ta làm mì trường thọ. Ta tự tay đánh một cây ngân trâm, nghĩ hôm nay hỏi nàng một chút, nàng có vui lòng gả cho ta hay không, nêu như nàng vui, ta lập tức đi đến nhà ngươi cầu hôn, nhưng mà..." Đại thợ rèn có chút nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Nhìn vành mắt hắn đỏ lên, Điền Liễu cảm thấy hắn không nói láo, liền nói trắng ra: "Thợ rèn đại ca, ta thấy ngươi cũng là người thành thật, ta đây liền nói cho ngươi biết. Cha ta đi sửa nóc nhà cho người ta, rơi từ trên xuống, đem chân ngã chặt đứt, Trần lang trung trong thôn nói. Phải đi vào trong thành thỉnh đại phu. Không có mười hai bát hai bạc trị không khỏi chân. Nhưng nhà ta không có tiền, cho nên tỷ ta phải bán mình làm nha hoàn, đổi lấy năm lượng bạc cứu ta cha."
Thợ rèn bừng tỉnh đại ngộ, hối hận lấy nắm tay tạp chính mình đầu: "Ngày hôm qua ta nên không nên để nàng đi, ta nên hỏi rõ mọi chuyện mới phải, không phải là năm lượng bạc thôi, ta có, ta có! Mười hai hay hai mươi lượng ta cũng có, ta đem tất cả bạc cho Tiểu Đào, chỉ cần nàng không đi, ta có thể đi sớm về tối kiếm tiền, khẳng định có thể chữa bệnh cha ngươi ."
Thợ rèn sốt ruột, Điền Liễu đều có chút nhìn không được, nhanh tay kéo áo hắn: "Ngươi đừng gấp, đem đầu đập hư, ai đi cứu tỷ ta nha? Kia ta hỏi ngươi, nhà chúng ta hiện tại đang ở tình huống, cha gãy chân, sau này chữa bệnh còn cần không ít tiền, nương ta xương cốt cũng không tốt, thường xuyên phải uống thuốc, đệ đệ ta mới hai tuổi. Nếu ngươi thực lòng muốn cưới tỷ ta, chúng ta là một gia đình lớn đó, ngươi có thể mặc kệ sao? Nếu ngươi mặc kệ, tỷ ta khẳng định sẽ đau lòng , nếu như ngươi đồng ý, đây là một trọng trách nặng nề đó."
Đại thợ rèn vội vàng cam đoan: "Ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ giúp đỡ nhà ngươi, nhà ai mà không có thời điểm khó khăn. Ta không có huynh đệ tỷ muội, nhưng ta khẳng định sẽ coi các ngươi như muội muội đệ đệ của mình mà đối đãi. Trước mắt các ngươi gặp khó khăn, ta giúp các ngươi một tay, tương lai thời điểm ta gặp khó khăn, các ngươi cũng sẽ giúp đỡ ta sao? Nếu đã thành người một nhà, sao có thể coi nhau là gánh nặng được."
Ngữ khí đại thợ rèn đầy chân thành, sắc mặt nghiêm cẩn, Điền Liễu cảm động lệ nóng lưng tròng, nâng tay lau nước mắt, khóc thút thít nói: "Hảo, ngươi làm tỷ phu của ta . Tỷ ta đi thị trấn nhà Hoàng lão gia gia, nghe nói ngay tại huyện nha phía tây, hẳn là ngươi có thể tìm. Chạy nhanh đi thôi, mang theo năm lượng bạc, đem ta tỷ chuộc đồ về. Nàng vốn không muốn đi, buổi tối hôm kia tỷ còn nói với ta, ở trấn trên nàng nhìn trúng một nam nhân, muốn hỏi hắn có nguyện ý hay không thú tỷ. Nếu như nguyện thú, liền lấy ra bốn lượng bạc lễ hỏi cứu cha ta, sau này nàng lại suy nghĩ cả đêm, khẳng định là sợ liên lụy ngươi, liền lựa chọn đi thị trấn làm nha hoàn."
Vừa nghe lời này, đại thợ rèn kích động cực kỳ, nguyên lai Đào Tử đã sớm nhìn trúng mình, thời điểm gặp khó khăn, lựa chọn thứ nhất là muốn tìm mình hỗ trợ. Tiểu Đào ngốc này, sợ bị liên lụy hắn sao? Nếu bọn họ cứ như vậy mà tách ra, đó mới là chậm trễ hắn cả đời.
Sư phụ nói qua, đánh thiết không phải là công việc thuần túy tốn sức. Đánh thiết cũng có linh tính , thời điểm tâm tình không tốt, đánh ra thiết khí liền sẽ không dùng tốt. Nếu không có Tiểu Đào, cả đời hắn tâm tình đều sẽ không tốt được.
Chỉ cần cùng Tiểu Đào thành thân, mỗi ngày vui vẻ phóng khoáng , đánh nhiều thiết khí xuất ra, một tháng có thể kiếm thêm mấy lượng bạc, như vậy liền đủ để cấp cho nhà nhạc phụ.
Điền Liễu liếc mắt nhìn đôi hài vải, do dự một chút, chung quy không nói cái gì, bí mật này, liền để lại cho hai người bọn họ tự mình đi làm rõ đi.
Đại thợ rèn không chần chờ, leo lên xe ngựa, mang theo tâm tình tích tụ một ngày đi, một đường ra sức thúc ngựa, chạy vội đến thị trấn.
Ngày hôm qua Điền Đào ký khế ước bán mình, phòng thu chi liền đưa năm lượng bạc cho tam thúc nàng. Tiểu Đào khóc đưa tam thúc tới cửa, cho thúc chạy nhanh đi thỉnh đại phu.
Nàng vốn hi vọng mình được phân đến phòng bếp làm việc, nhưng phòng bếp không thiếu người, liền bị phân đến viện của phu nhân.
Buổi tối cùng vài nha hoàn khác cùng nhau chen chúc trên giường ghép lớn, Tiểu Đào một đêm không ngủ nổi . Trừ bỏ nhớ thương mọi người trong nhà, nghĩ đến nhiều nhất chính là đại thợ rèn.
Trước kia mỗi ngày đều gặp mặt, nàng không biết, nam nhân này đã đi sâu vào trong lòng mình. Hiện tại muốn đem người này ra khỏi lòng nòng mình, khiến làng đau như lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn .
Tiểu Đào là một nha hoàn tam đẳng, phụ trách làm người chạy việc quét rác. Giữa trưa,mọi người trước hầu hạ chủ tử ăn cơm xong, phu nhân ngủ trưa, bọn hạ nhân đi phòng bếp cùng nhau ăn cơm.
Tiểu Đào không đi phòng bếp, bởi vì trong phòng bếp có thái đao, thiết oa, vừa thấy đến mấy thứ này, nàng sẽ nhớ tới thợ rèn, liền thấy trong lòng khó chịu.
Nàng yên lặng đi đến góc tường, dựa vào một gốc cây tùng lớn, nhìn chằm chằm góc tường ngẩn người, bỗng nhiên phát hiện góc xó phóng một phen xẻng.
Tiểu Đào liền khóc, nước mắt như một chuỗi một chuỗi rơi xuống. Nàng hối hận, ngày hôm qua thời điểm đưa hài cho thợ rèn, nên thuận tiện hỏi hắn một chút, có lẽ hắn sẽ nguyện ý đưa năm lượng bạc ra, có lẽ hắn không sợ bị liên lụy đâu.
Ba năm a! Chính là một ngàn ngày ngày đêm đêm! Đại thợ rèn tuổi không nhỏ, không có khả năng \đánh ba năm quang côn, chờ ba năm về sau lúc nàng trở về, có phải hay không đứa nhỏ của người ta có thể chạy khắp nhà?
Tiểu Đào càng nghĩ, khóc càng lợi hại. Hắn đối nàng tốt như vậy, làm cho nàng kéo đào tâm, thái đao đào tâm, thời điểm ăn cơm, lúc cùng nhau ăn cơm hắn sẽ đem nhưng miếng thịt ngon lưu cho nàng, còn nghĩ cách cho nàng những mảnh vải bông xinh đẹp.
Nhất là mấy ngày hôm trước thời điểm làm xiêm y cho hắn, hắn ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng cười một chút. Cảm giác như vậy, yên tĩnh nhưng luôn ấm áp. Vốn có thể như vậy qua cả đời, nhưng là hiện tại thật xa vời.
Đào Tử thất thanh khóc rống lên, cho dù che miệng, cũng có tiếng khóc tràn ra ngoài.
"Là ai khóc ở chỗ kia? Đi ra cho ta."
Đào Tử sợ tới mức run lên, vội vàng dùng tay áo lau lệ,bước ra ngoài, phát hiện Hoàng phu nhân vẻ mặt tức giận đứng trước mặt.
"Ngày hôm qua thời điểm ấn dấu tay, ngươi liền khóc nỉ non không ngừng. Nguyên tưởng rằng chỉ chốc lát nữa thì tốt, không nghĩ tới đã một ngày trôi qua, còn khóc ở chỗ này không ngừng. Đã không đồng ý làm nha hoàn, nên trở về nhà đi thôi, Tào ma ma ngươi đi lấy khế ước bán mình của nàng ra, cho người trong nhà nàng đem năm lượng bạc hoàn trả, đem nàng lĩnh đi." Hoàng phu nhân nổi giận, nghĩ đến có rất nhiều người muốn làm nha hoàn nhà mình nha, làm sao lại kiếm được một người như quỷ thích khóc.
Hoàng phu nhân hầm hừ trở lại buồng trong, Tào ma ma theo vào, cầm khế ước bán mình của Điền Đào mang ra, lôi kéo nàng đi về phía trước viện.
Điền Đào bị dọa vội vàng cầu xin tha thứ: "Đại nương, nhà chúng ta không có tiền đến chuộc, van cầu ngài, đại nương, ngài giúp ta nói tốt, không để ta đi ."
Tào mẹ lườm nàng một cái, cước bộ không ngừng: "Trước rời đi hậu trạch rồi nói sau, ngươi chọc giận phu nhân, ai dám thay ngươi cầu tình. Chờ ngươi đảm đương nha hoàn tốt, nếu không phải bởi vì Mã đại tẩu là bà vú nhị thiếu gia, ngươi cho là phu nhân sẽ lưu lại ngươi sao?"
Hai người đi qua cửa thuỳ hoa, vào tiền viện, Tào ma ma nhìn trước nhìn sau biết không có người, lôi kéo Tiểu Đào vừa đi một bên thấp giọng vừa nói: "Ta cùng Mã đại tẩu quan hệ không tệ, nàng nhờ ta chăm sóc ngươi. Như vậy đi, ta cho ngươi một con đường, ngươi đi cầu nhị thiếu gia, phu nhân thích nhất là nhị thiếu gia, chỉ cần nhị thiếu gia nói muốn giữ ngươi lại, phu nhân sẽ không đuổi ngươi đi, về sau ngươi cũng trải qua ngày lành."
Điền Đào tuy rằng thương tâm, lại còn không đến mức hồ đồ, nhất là khi nghe đến cái gì nhị thiếu gia , trong lòng cảnh báo liền cất tiếng vang . Đầu tiên nghĩ đến một người giống như Phùng Mãn như vậy, loè loẹt, đặc biệt ghê tởm.
Đi phòng thu chi phải đi qua cửa lớn, gió mát thổi qua, Tiểu Đào có chút thanh tỉnh, bỗng nhiên thập phần kinh hỉ nói: "Đại nương, ta có biện pháp, có người, có lẽ hắn nguyện ý chuộc ta. Nhưng là, hắn hiện tại không ở nơi này, ta phải đi hỏi hắn một chút."
Tào ma ma không hờn giận trừng nàng liếc mắt một cái: "Hỏi cái gì hỏi nha, nước ở xa không cứu được lửa gần. Chỉ rõ con đường cho ngươi, ngươi còn không nghe, vậy ngươi xứng bị tội."
Giờ phút này, Tiểu Đào cả đầu đều nghĩ đến đại thợ rèn, nên thế nào thông tri (truyền tin) cho hắn đây? Nếu mình ra không được, có thể tìm ai để đưa tin cho hắn?
Điền Đào chóp mũi có chút tê, trong lòng tất cả đều là thân ảnhđại thợ rèn. Vừa nhấc mắt, nhưng lại phát hiện hắn đang bước về phía mình.
Là nhớ hắn đến điên rồi sao? Sớm biết như vậy, nàng tuyệt sẽ không đồng ý vào trong thành, sẽ tìm thợ rèn nói chuyện lễ hỏi, cả đời này liền ở cạnh hắn .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip