Chương 25: Hồng Liên Trản [Vậy là được rồi Tiêu đại công tử.]
Chỉ chốc lát sau, Diêu Tiểu Đào thật sự nhìn không nổi nữa, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Công tử, vậy là được rồi."
Cuối cùng Tiêu Lan cũng ngừng tay.
Lục Truy từ từ mở mắt, nhìn nét mặt của mọi người trong phòng, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Tiêu Lan lui về sau hai bước, chặn đầu nói trước: "Này là ngươi nói, phải khoa trương."
Lục Truy cầm gương đồng trên bàn lên.
Xung quanh rất an tĩnh.
…
Trước khi Lục Truy xuống núi, trận pháp mà Đào Ngọc Nhi đã dạy cho Lục Truy nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó, cốt lõi chính là phải khiến người đang trong cơn hốt hoảng chỉ nhớ được một chuyện có ấn tượng sâu sắc nhất, rồi sau đó người bày trận dẫn dắt thêm, biến chuyện giả thành chuyện tận mắt nhìn thấy, chắc như đinh đóng cột.
Bởi vì như vậy, trước khi Tiêu Lan hạ thủ, Lục Truy mới nói thêm một câu: "Phải khoa trương lên. Mặt hồng như hoa đào, môi đỏ tươi, người khác vừa nhìn thì biết ngay đó là cô gái chưa xuất giá."
Nhưng thẳng thắn mà nói, lúc này y hơi hối hận.
So sánh tất cả mọi việc, hiện tại mới chợt tỉnh ngộ, vẽ đóa mẫu đơn còn tốt hơn.
Diêu Tiểu Đào nhìn gương mặt đỏ thắm của y, cùng với đôi môi như sắp nhỏ ra máu, cho dù cảm thấy buồn cười cũng không dám cười, còn có chút tiếc. Một công tử đẹp như vậy, mới vừa rồi còn đẹp như thế.
Tiêu Lan an ủi: "Nửa đêm trời tối không có ai biết là ngươi đâu."
Lục Truy nghĩ, sau này nhất định phải đánh người này một trận.
Tiêu Lan nói: "Đi thôi."
Lục Truy đặt gương đồng xuống, nói với Diêu Tiểu Đào, "Mấy ngày này e là cô nương phải chịu thiệt trốn đi."
"Công tử yên tâm." Lão Diêu nói, "Quán đậu hủ của lão có một phòng chứa củi lớn, để cho tiểu Đào ở trong đó là được."
"Đúng rồi. Thấy sân có nhiều vải đỏ, sắp thành thân sao?" Lục Truy lại hỏi.
Lão Diêu gật đầu: "Năm sau phải gả đi nơi xa, lão cùng mẫu thân con bé vẫn đang không nỡ."
"Nơi xa? Vậy cũng vừa đúng lúc." Lục Truy nói, "Sau bình minh, sẽ có người đến tìm mọi người. Vừa may ta có một chút tiền, gia đình không ngại thì đi đến nơi khác tạm lánh một thời gian, đợi trong thành này ổn định rồi trở về cũng không muộn. Nếu không, cứ để Diêu cô nương ở phòng củi vừa lạnh vừa khó chịu thì không tốt, còn làm chậm trễ ngày cưới.”
Lão Diêu liên tục gật đầu, nói chỉ cần nhi nữ không sao, làm cái gì cũng được.
Lục Truy ra ngoài.
Tiêu Lan cũng vội vàng đi theo.
Phu canh lại đi qua hẻm nhỏ, còn đang nghĩ sau khi trời sáng sẽ đi đâu ăn điểm tâm, phía trước chợt truyền đến một tiếng hét chói tai, xuyên thủng khí lạnh và sương mù. Các hộ gia đình xung quanh bị giật mình, ngồi bật dậy từ trên giường, hai mặt nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì. Phu canh cũng hồn vía lên mây, vứt cái mõ trong tay định bỏ chạy, có một người chạy ra từ hẻm nhỏ, tóc đen rối bời xõa trên đầu vai, dính trên mặt, giống như ma quỷ trong những câu chuyện kinh dị như đúc.
Đầu gối phu canh nhũn ra, ngã mạnh ra phía sau ngồi trên mặt đất, một hồi lâu cũng không đứng lên nổi, chỉ có thể lăn một vòng lui đến bên đường.
"Cứu mạng!" Tiếng kêu của cô gái kia ở đối diện càng lúc càng thê lương, phía sau cô còn có một người áo đen, trong tay cầm thanh chủy thủ sáng loáng, đuổi theo nắm lấy mái tóc đen tán loạn kia, vung tay đâm thẳng lên mặt cô.
Cô gái kêu thảm thiết, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh trăng đang rỉ máu, cổ áo cũng biến thành màu đỏ. Ngay lát sau, lão Diêu bán đậu hủ trong thành cũng đuổi tới, bổ nhào vào ôm lấy bắp đùi người áo đen, giống như đang khóc lóc cầu xin chuyện gì đó.
Đây là có người muốn trả thù Diêu gia? Phu canh chóng mặt trợn trắng mắt, bị dọa ngất đi.
Đợi hàng xóm xung quanh có gan lớn lao ra, người áo đen kia đã biến mất, trên đường có một vũng máu tươi chói mắt, cửa quán đậu hủ mở rộng, lắng nghe thì dường như trong nhà rất hỗn loạn.
"Lão Diêu, xảy ra chuyện gì vậy?" Mọi người vội vàng chạy vào.
Lão Diêu gào khóc: "Có người, có người chạy vào chém tiểu Đào!"
Diêu gia bán đậu hủ này ở trong thành có quan hệ với hàng xóm láng giềng rất tốt, lần này xảy ra chuyện lớn tất nhiên họ cũng sốt ruột. Có người đi báo quan, có người đi tìm đại phu, các hán tử cường tráng trẻ tuổi tay cầm đao chẻ củi canh giữ ở bên ngoài. Các đại thẩm còn lại đi vào giúp đại thẩm Diêu gia chăm sóc tiểu Đào, không qua bao lâu cũng đi ra ngoài, nói bên trong mùi máu rất tanh, ngồi lâu sẽ không chịu nổi ngất đi. Sau đó đau lòng cảm thán, nói một cô nương đang xinh đẹp lần này e là bị hủy dung.
Trong phòng ngủ, đại thẩm Diêu gia đang kinh hoàng khiếp sợ nhìn hai người, đã không biết đây cuối cùng là người hay là quỷ thần – đều là hương thân phụ lão, bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, vì sao hàng xóm vào nhà không ai nhìn ra, người trên giường không phải là tiểu Đào, những vũng máu đó cũng không phải là máu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip