Chương 57

Cr art: weibo @努力的咸苏打
Chương 57

Dịch: CP88

***

Tiền mà hôm qua Nhậm Đàn Chu đồng ý sẽ cho cậu, cậu thế mà quên chưa đòi.

Ngoại trừ Nhậm Đàn Chu, Quý Ngưỡng Chân hoàn toàn không nghĩ ra còn có thể mượn tiền từ ai.

Không phải Quý Ngưỡng Chân không có bạn bè, chỉ là có rất ít người có thể chịu được cái tính tình thối nát của cậu, hầu hết chơi với cậu là vì có thể lấy được món lợi gì đó.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, cậu thường xuyên so sánh đám bạn bè này với Nhậm Đàn Chu, những người bạn này hoặc ít hoặc nhiều sẽ giúp cậu có cảm giác như đang sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi nào cậu gặp phải vấn đề gì đó thật sự không có cách giải quyết, thì chỉ có Nhậm Đàn Chu mới đáng tin.

Nhưng càng thân thiết thì càng dễ nảy sinh mâu thuẫn, huống hồ giữa hai người họ luôn có một nút thắt. Một mặt thì Quý Ngưỡng Chân đã quen dựa dẫm vào Nhậm Đàn Chu, một mặt lại không nhịn được mà chán ghét anh bắt nạt anh, chỉ thiếu chưa ngồi lên đầu anh nữa thôi.

Quý Ngưỡng Chân rất chắc chắn bản thân không thích Nhậm Đàn Chu, nhưng lại không mong muốn thấy Nhậm Đàn Chu được hạnh phúc mỹ mãn với người khác, nếu là vậy thật, thì cậu lại thành người cô độc duy nhất trên thế giới này mất.

Tuyệt đối không được.

Đây có lẽ chính là hố đen duy nhất trong trái tim khoẻ mạnh của cậu.

Quý Ngưỡng Chân cầm chiếc cốc giấy đựng nước được cung cấp miễn phí trong trung tâm thương mại, buồn chán nhìn đám trẻ con nhảy nhót vui vẻ đằng trước, cứ buồn chán mà nhởn nha như thế đến bảy giờ tối mới ra khỏi trung tâm thương mại về nhà.

Trên đường có nhân viên của một tiệm nào đó bày đồ ăn thử, cậu bốc hai nắm hạt dẻ rang sẵn, vừa ăn vừa đi, về đến nhà mới là tám giờ kém mười.

Quý Ngưỡng Chân nghĩ, dù sao Nhậm Đàn Chu cũng không về sớm, cậu về lúc tám giờ đúng hay tám rưỡi thì đều như nhau.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng trước cửa nhà trước khi kim ngắn chỉ tám giờ.

Quý Ngưỡng Chân quét nhận diện khuôn mặt ở ngoài cửa, lúc mở cửa đi vào mơ hồ nghe thấy tiếng tivi từ phòng khách truyền ra. Cậu còn tưởng mình quên tắt tivi trước khi đi, ai ngờ vừa rẽ vào phòng khách đã thấy Nhậm Đàn Chu đang dọn dẹp đống tạp chí nằm ngổn ngang trên bàn trà.

Chiếc áo bành tô màu đen tuỳ tiện vắt trên tay ghế, sờ lên thấy còn lạnh, có vẻ là mới về thôi.

Nhậm Đàn Chu ngước mắt nhìn về phía Quý Ngưỡng Chân, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không mở miệng hỏi cậu hôm nay đi đâu, chỉ nhàn nhạt nói một câu về rồi đấy à.

Quý Ngưỡng Chân nhanh chóng kéo khăn quàng cổ xuống, chạy nhanh đến bên cạnh Nhậm Đàn Chu, thò tay vào túi vốc hạt dẻ rang ra, "Anh đoán xem tôi mang về cho anh cái gì nè..."

Alpha trời sinh có khứu giác nhạy bén, Quý Ngưỡng Chân không ngửi được mùi gì, nhưng khi bốc ra khỏi túi, mùi hương kia theo những kẽ ngón tay tràn ra ngoài.

Nhậm Đàn Chu đặt tập báo vào khay đựng, ngồi xuống sô pha, tháo kính xuống, không mấy tỏ ra hứng thú hỏi ngược lại cậu: "Đoán đúng có thưởng không?"

Thưởng cho anh một đống phân chó nhé.

Quý Ngưỡng Chân lén trợn trắng mắt trong lòng, "Có nha, đoán đúng sẽ là của anh."

Nhậm Đàn Chu giống như không nghe hiểu, suy tư hai giây rồi nâng mắt nhìn cậu, khoé môi khẽ cong lên: "Cái gì là của anh cơ?"

Quý Ngưỡng Chân còn chưa nghĩ nhiều, quơ quơ nắm tay của mình, "Cái này nè, đoán đúng sẽ cho anh."

Nhậm Đàn Chu không dễ dàng chiều theo cậu, rõ ràng là tâm trạng rất tốt, vui vẻ trong mắt như một đốm sáng nhỏ nhấp nháy dưới đáy mắt tối đen, anh tỉnh bơ nói: "Em vốn mang cho anh mà."

Quý Ngưỡng Chân xì một tiếng, "Anh đúng thật là, không đoán được thì nói là không đoán được, có phải không cho anh đâu."

Phép khích tướng vô dụng.

"Hạt dẻ rang đường." Nhậm Đàn Chu khẳng định chắc nịch.

"Vãi chưởng!" Quý Ngưỡng Chân ngạc nhiên đến mức bật thốt ra câu đó, cậu xoè tay ra, hai hạt dẻ đã nứt vỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, "Thần luôn đó, sao anh biết là hạt dẻ?"

Khoé môi Alpha thấp thoáng ý cười không quá dễ thấy, vừa định nói mình ngửi thấy, đã thấy Beta thay đổi sắc mặt, giây tiếp theo đã nắm tay lại.

Hai hạt dẻ rang đường như ảo giác của Nhậm Đàn Chu, thoáng cái đã biến mất không còn.

"Tôi đúng là thằng đần, làm gì có chuyện anh cho tôi một mình ra ngoài thật chứ, chắc chắn đã lén cho người đi theo theo dõi, hôm nay tôi làm gì anh cũng biết..."

Quý Ngưỡng Chân càng nói càng chán chường, cậu rũ đầu, không đợi Nhậm Đàn Chu kịp giải thích, đã xoay người ném thứ trong tay vào chiếc gạt tàn trên bàn.

Hạt dẻ lăn hai vòng trong gạt tàn, quanh thân bị phủ một tầng bụi thuốc, chỗ hơi ấm còn sót lại cũng bị khói bụi dập tắt.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Nhậm Đàn Chu hơi nắm lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đang bước nhanh rời đi của Quý Ngưỡng Chân, thật sự không biết phải làm sao với cậu.

Phải làm gì đây.

Đây đúng là phong cách trước nay của anh, là chuyện anh hoàn toàn có thể làm ra.

Nhậm Đàn Chu thoáng phiền muộn, nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ, đúng lúc này điện thoại tinh tinh hai tiếng, anh cầm lên xem, là tin nhắn của Omega được sắp xếp đưa đến cho anh.

Omega rất lịch sự hỏi anh lịch gặp mặt mỗi tuần một lần có thể tăng lên thành hai không.

Nhậm Đàn Chu trả lời ngắn gọn, tỏ ý bản thân bận rộn không có thời gian rảnh.

Omega giống như vẫn cầm điện thoại chờ anh trả lời, rất nhanh đã lại có tin nhắn gửi đến, cố chấp hỏi anh mai có rảnh cùng ăn tối với nhau không.

...

Quý Ngưỡng Chân tắm xong, sấy tóc xong thì hết việc để làm, lại thấy mới chỉ chín giờ, giờ này chưa thể đi ngủ. Cậu đi qua thư phòng thấy cửa đóng, biết Nhậm Đàn Chu đang bận công việc, thế là nhàn nhã quay vào phòng khách xem tivi.

Chưa chắc âm thanh ngoài này có thể ảnh hưởng đến Nhậm Đàn Chu, nhưng Quý Ngưỡng Chân vẫn giảm âm lượng, không phải vì cậu biết ý đâu nha, chỉ vì không muốn đang xem giữa chừng thì bị Nhậm Đàn Chu ôm theo cái mặt lạnh ra lệnh cho cậu giảm âm lượng mà thôi.

Quý Ngưỡng Chân bọc chăn mỏng làm tổ trên ghế sô pha, đèn phòng khách được điều về mức sáng mờ, màn hình cỡ lớn tuy không làm mỏi mắt, nhưng cậu xem chưa được bao lâu hai mắt đã díp lại, buồn ngủ không chịu được.

Nhậm Đàn Chu xử lý công việc xong từ thư phòng đi ra đúng lúc Quý Ngưỡng Chân trở mình, nếu không nhờ anh nhanh tay nhanh mắt quỳ xuống vững vàng đỡ lấy lưng của Beta, thì người kia chắc chắn phải ngã đến mức kêu cha gọi mẹ.

"Muốn ngủ thì về phòng ngủ."

Quý Ngưỡng Chân ngủ không sâu, nghe thấy tiếng của Nhậm Đàn Chu, mắt cũng lười mở, mơ màng hỏi mấy giờ rồi.

"Chín rưỡi."

Nhậm Đàn Chu chờ cậu xoay người nằm ổn định lại mới xoay người dọn dẹp mấy gói bim bim trên bàn, vỏ quýt và phần đầu quả dâu tây đều được đổ vào thùng rác, sau đó anh lại rút hai tờ khăn giấy lau sạch mặt bàn bằng kính.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip