Chương 95

Cr art: weibo @哈七今天学了没
Chương 95

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cuối cùng Quý Ngưỡng Chân vẫn không hỏi được rốt cuộc là chuyện gì khiến cho thư ký Chu nặng nề tâm sự như vậy, không phải cậu không nhìn ra là thư ký Chu không muốn nói, nhưng vẫn cố hỏi thêm hai câu, hy vọng có thể hỏi ra gì đó, xem mình có giúp được gì không.

Người qua lại thân thiết với Quý Ngưỡng Chân thật sự quá ít ỏi, thư ký Chu miễn cưỡng xem là một trong số đó, lúc Nhậm Đàn Chu ở đây nếu gặp khó khăn gì lớn có thể nhờ ông chủ giúp đỡ, nhưng Nhậm Đàn Chu lại đang không ở đây.

"Không phải tôi hóng chuyện gì cả..."

Quý Ngưỡng Chân đứng ở cửa thang máy túm lấy anh ta không cho người chạy mất, "Anh nói với tôi đi, đó giờ tôi chưa thấy dáng vẻ này của anh bao giờ, còn suýt tông trúng người ta... chắc chắn là anh gặp phải phiền phức gì rồi."

Đang là giờ tan làm, có tốp năm tốp ba hàng xóm quay về, người đến người đi Quý Ngưỡng Chân không quản được, dù sao chỉ cần thư ký Chu không chịu được cậu gặng hỏi mãi thì sẽ phải nói cho cậu biết thôi.

Chiếc áo vest của thư ký Chu suýt nữa thì bị cậu túm đến mức vặn xoắn lại, nhưng anh ta không dám gỡ tay cậu ra, "Thiếu gia, là chuyện công việc thôi, không phải như cậu nghĩ đâu. Đứa bé kia bỗng nhiên chạy ra từ góc đó không ai kịp thấy được."

Chu Án không có thú vui không lành mạnh, cơ thể khoẻ mạnh cũng không có bệnh tật gì, có thể khiến anh ta sầu não đương nhiên là chuyện liên quan đến công việc.

Hai người lôi lôi kéo kéo trong phòng chờ thang máy, bên ngoài bắt đầu có hạt mưa rơi xuống, không đến một lúc sau thì có cả tiếng sấm.

Quý Ngưỡng Chân không yên tâm thả cho anh ta với dáng vẻ này lái xe về nhà, "Anh không muốn nói thì thôi, tôi không hỏi nữa, dự báo thời tiết nói bảy giờ tối nay mưa to, bây giờ mới sáu rưỡi mà đã mưa rồi... Anh đừng đi vội."

Thư ký Chu từ chối mấy câu, cuối cùng vẫn bị Quý Ngưỡng Chân ấn vào thang máy, rồi lại lôi vào nhà.

"Thay giày thay giày."

Quý Ngưỡng Chân thầm nghĩ, không cần biết là chuyện khó giải quyết gì, chỉ cần nói ra thì mọi người có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết, đây cũng là điều mà cậu đúc kết ra được sau khi đi làm.

Thư ký Chu đứng ở cửa không chịu vào, "Thiếu gia, tự nhiên tôi nhớ ra... hình như tôi chưa tắt bếp ga ở nhà, tôi phải về nhà kiểm tra."

"Thư ký Chu à, tôi nhớ rõ lần trước anh bảo tuy mình biết nấu cơm nhưng bình thường không có thời gian nên toàn đi ăn ngoài." Quý Ngưỡng Chân rất không vui mà bĩu môi, "Sao anh lại nói dối hả?"

Thư ký Chu bị cậu nhìn đến mức tim đập thình thịch, bất đắc dĩ đành thay giày đi vào.

Quý Ngưỡng Chân ngồi trước tivi lục lọi hộp thẻ game, bóc một hộp tay cầm mới.

Thư ký Chu tưởng cậu sẽ kêu gào đòi mình chơi game cùng, lúc này rồi còn ai có tâm trạng chơi game nữa, thà rằng trói anh ta lại rồi ném vào chảo dầu còn hơn.

Kết quả Quý Ngưỡng Chân lại chơi một mình, trước đó còn quay đầu nói với anh ta, "Thư ký Chu, đằng nào anh cũng rảnh, đi nấu gì đó cho hai chúng ta ăn đi."

Thư ký Chu bèn mặc tạp dề vào rồi bận rộn trong bếp.

Quý Ngưỡng Chân chốc chốc lại liếc về phía bếp, chơi xong hai ván thì mùi thơm bắt đầu tràn vào chóp mũi.

Những việc nhỏ này chẳng thể làm khó thư ký Chu, dù sao so với chơi game thì nấu cơm vẫn dễ chịu hơn. Anh ta dọn bàn cơm xong, gọi Quý Ngưỡng Chân vào ăn cơm.

Quý Ngưỡng Chân đặt tay cầm xuống rồi lê dép loẹt quẹt đi tới, lấy một bộ bát đũa khác ra, "Anh khách sáo quá rồi đó, lẽ nào gọi anh vào lại không cho anh ăn cơm, anh đúng là không coi tôi là bạn mà."

Rõ ràng một bàn đồ ăn này do thư ký Chu nấu hết, vậy mà anh ta lại nói cảm ơn rồi mới ngồi xuống.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn cơm với nhau, nhưng cậu chưa được ăn đồ thư ký Chu nấu bao giờ, cậu nếm thử từng món rồi nói: "Thư ký Chu, sao cái gì anh cũng giỏi vậy, nấu cơm cũng ngon như thế, làm ông chủ của anh đúng là có phúc."

Thư ký Chu không dám tiếp lời cậu, người trước mặt này đảo mắt một cái cũng có thể nảy ra ý đồ xấu nào đó, tiếp chuyện cậu chắc chắn sẽ bị truy hỏi tiếp.

Nhưng một thư ký Chu trước giờ luôn đáp lại lời người khác hôm nay lại bỗng trở nên thận trọng, càng khiến cho Quý Ngưỡng Chân phải để tâm hơn.

Ăn xong, Quý Ngưỡng Chân hỗ trợ bưng bát đũa bỏ vào máy rửa bát, kết quả tay dính đầy mỡ, còn có thêm xác của một cái bát vỡ dưới sàn do cậu bê không vững.

Một mảnh nhỏ sắc bén bắn lên mu bàn chân trắng nõn của Quý Ngưỡng Chân, miệng vết thương rất nhỏ lập tức rỉ máu.

Thư ký Chu rõ hơn cả Quý Ngưỡng Chân hòm sơ cứu đặt ở đâu trong nhà, cậu ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ngoan ngoãn để đối phương làm sạch vết thương cho mình.

"Đau lắm sao?" Thư ký Chu thấy biểu cảm của cậu, thầm nghĩ vết thương thế này dù không xử lý cũng chẳng sao, "Urgo này chống thấm nước, có thể tắm rửa bình thường."

Quý Ngưỡng Chân thở dài, "Không đau, nhưng mà đổ máu là điềm xấu đó, anh lại còn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì khiến anh thấp thỏm như vậy, tôi rất là khó chịu."

"Nếu không phải tôi gọi anh lên đây, anh cũng sẽ không đi nấu cơm, nếu tối nay tôi gọi đồ ăn ngoài không cần thu dọn bát đũa thì sẽ không bị mảnh vỡ làm chảy máu, nếu..."

"Thiếu gia."

Thư ký Chu bỗng ngắt lời cậu, trông như thật sự khó xử hít sâu hai cái, đối diện với ánh mắt tha thiết của cậu kiên trì nói: "Tôi thật sự không sao, ở nhà xảy ra chút chuyện, nhưng mà đã giải quyết xong rồi."

Xì.

Thật ra Quý Ngưỡng Chân cũng không phân biệt được là mình đang thật lòng quan tâm thư ký Chu, hay chỉ đang hưởng thụ cảm giác có bạn để quan tâm. Có lẽ học được những thứ đó sẽ khiến cậu trở nên có tình người hơn, cũng từ một mặt nào đó chứng minh sự bận tâm của mình với Nhậm Đàn Chu không quá đặc biệt, chỉ là một thứ quan tâm thông thường mà thôi.

"Thật không?"

Thư ký Chu đón nhận tầm mắt của cậu, gật gật đầu, "Thật ạ."

Trời mưa rất lớn, nhưng Chu Án không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Con người nào phải cỏ cây, dù anh ta cố gắng duy trì thái độ giải quyết công việc đến đâu, đối mặt với người như Quý Ngưỡng Chân, anh ta vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lạnh nhạt được.

Xe rất nhanh rời khỏi đường Thiên Hối, Chu Án cho xe dừng lại trên một con đường nhỏ.

Người của phòng tổng giám đốc đã loạn cào cào hết cả lên, mặc dù tin tức vẫn đang được phong toả, nhưng khó mà giữ bí mật tuyệt đối được, một khi có người phát giác ra sự khác thường thì sẽ không giấu được nữa.

Vấn đề tranh chấp của khu ổ chuột ở vùng giáp ranh phía Tây đã kéo dài hơn nửa năm nay, bọn họ ở Diêm Kinh ngàn phòng vạn phòng, khi tưởng rằng vấn đề đã lắng xuống, lại không ngờ rằng Nhậm Đàn Chu sẽ xảy ra chuyện ở chính nơi bàn chuyện hợp tác.

Trên đường đi thị sát, giữa rừng núi hoang vu, đối phương bỏ ra một khoản tiền lớn thuê một đám liều mạng đã được huấn luyện kỹ càng, Alpha bị trúng mấy dao, người đi cùng đều bị thương nặng.

Chuyện càng đáng chết hơn là, lúc xe cứu thương đến còn bị bọn chúng tạo ra một vụ tai nạn liên hoàn cầm chân, đối phương như muốn đặt cược hết vào một phen này, hành động hung ác, nếu không phải cảnh sát địa phương kịp thời đuổi tới thì thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.

Lúc Alpha được đưa đến bệnh viện đã mất quá nhiều máu, nằm trong phòng ICU hôn mê đến tận hôm nay, đêm hôm đó phía bệnh viện đã thông báo tình trạng nguy kịch, bộ phận pháp vụ của tập đoàn và luật sư riêng của anh đều được bí mật gọi đến.

Chu Án biết không lừa được Quý Ngưỡng Chân lâu, chuyện gì cũng không tránh được sơ hở, hơn nữa nếu như tình huống đến mức không thể cứu vãn, thời điểm đọc di chúc sẽ cần Quý Ngưỡng Chân có mặt.

Phần di sản kếch xù này sẽ rơi vào tay ai, gần như đã nắm chắc.

Mưa to như trút nước, thời tiết khiến Quý Ngưỡng Chân buồn ngủ, cậu bèn đi ngủ sớm.

Nhưng cậu không ngủ ngon, bên tai như có thấp thoáng âm thanh gì đó, có lẽ là vì tivi dưới tầng chưa tắt, còn mở bộ phim tình yêu ngày đó cậu và Nhậm Đàn Chu xem cùng nhau, cậu lười dậy đi tắt, bèn mặc kệ ngủ tiếp.

Cậu rất ít khi nằm mơ, đêm đó vậy mà lại mơ, hơn nữa cậu biết rõ đây là cảnh trong mơ, còn là một giấc mơ không đẹp đẽ gì cho cam, khiến cậu khó mà tiếp nhận, cậu ướt sũng mồ hôi toàn thân tỉnh dậy, trước mắt là một màu đen.

Một giờ sáng.

Chu Án nhận được điện thoại của Quý Ngưỡng Chân, anh ta day day trán, dự cảm cực kỳ không tốt khiến anh ta do dự nửa phút mới bấm nghe.

Anh ta biết rõ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Quý Ngưỡng Chân, cuộc gọi này khiến anh ta cảm giác như trật tự thế giới bắt đầu tan vỡ, trời đất sắp sụp đổ.

Anh ta chần chừ không mở miệng, mà bên kia điện thoại cũng chỉ có tiếng hít thở rất khẽ.

"Thư ký Chu."

"Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, anh ấy vẫn không nghe điện thoại của tôi."

"Dù anh ấy giận tôi thì vẫn sẽ nghe máy của tôi."

"Nếu đang bận không tiện nghe máy, khi xong việc nhất định sẽ gọi lại cho tôi."

Hơi thở của Quý Ngưỡng Chân dần trở nên gấp gáp, trong giọng nói ẩn chứa nghẹn ngào khó phát hiện ra.

Chu Án nắm chặt điện thoại, giờ phút này thật sự không biết phải nói gì.

Anh ta rất sợ Quý Ngưỡng Chân sẽ hỏi thẳng ra sự thật, nhưng anh ta lại biết Quý Ngưỡng Chân sẽ hỏi.

"Thư ký Chu."

"Có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không?"

***

88: Đếm ngược 9 chương cuối cùng, sắp hoàn rồi hẹ hẹ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip