Chương 44:Cầu xin em

Có ý gì?
Trần Nguyên tức giận đến phổi muốn nổ, đầu muốn nổ, trái tim muốn nổ, nhưng vẫn khắc chế được bàn tay run rẩy mở trình duyệt tìm kiếm: IQ không vượt qua 80 là có ý gì?
Đào Duyệt mắng anh là đồ ngốc!
Tức chết đi được.
Trần Nguyên muốn lái xe trên phố đụng người lung tung.
Anh muốn đụng Đào Duyệt nhất, buộc cô thành bia ngắm, lái xe thể thao của anh, đạp hết chân ga, đâm chết cô, đụng cô thành từng mảnh mới có thể giảm bớt sự phẫn nộ của anh.
Anh tức giận đến mức khó thở, mặt mũi đầy nước mắt nước mũi, Trần Nguyên gần như bò đến tủ rượu, giống như một con côn trùng vặn vẹo, cầm lấy một chai rượu, mở ra uống một hơi thật mạnh.
Anh uống quá nhiều, sau khi uống gần hết chai, dạ dày bị kích thích co thắt và buồn nôn, anh bắt đầu nôn. Sau khi nôn, anh vẫn tiếp tục uống. Ngửi thấy mùi rượu, anh thấy buồn nôn, nhưng vẫn cố chấp đổ hết cả chai chất lỏng đó vào người.
Anh sẽ ổn thôi nếu anh chết. Tất cả những cảm xúc nhục nhã, xấu hổ và đau đớn đó đều biến mất. Cuối cùng, chiếc bình trong tay anh vỡ tan trên mặt đất.
Anh loạng choạng và đập vỡ mọi thứ có thể, và cuối cùng ngã thẳng xuống đất, làn da của anh phủ đầy những vết thương đủ mọi kích cỡ, và má anh cũng bị cắt, nhưng anh chỉ nằm trên mặt đất bất động và đôi mắt vẫn mở.
Con đĩ, con đĩ, con đĩ,
xuống địa ngục đi,
con đĩ,
tất cả các người xuống địa ngục đi,
tại sao lại đối xử với anh như vậy,
các người có tư cách gì,
có quyền gì mà coi thường và bỏ rơi anh.
Giết hết bọn họ đi.
Thật là ghê tởm.
Chúng phải trả giá.
Ghê tởm.
Ghê tởm.
Lừa dối.
Những người phụ nữ đó.
Dối trá, dối trá, dối trá.
Chúng đáng phải chịu đau đớn.
Tại sao chúng không thỏa mãn anh.
Cả thế giới này đều đáng chết.
Cái thế giới chết tiệt.
Trần Nguyên muốn ngủ và nôn. Đào Duyệt trước mặt anh cũng đang quay cuồng. Anh bắt đầu nức nở. Nhưng anh lại nhớ cô quá. Đã hai tuần rồi, Đào Duyệt đã biến mất được hai tuần.
Anh gần như quên mất mái tóc mềm mại của cô.
Anh muốn chạm vào mái tóc cô quá.
Làm ơn.
Đào Duyệt.
Tại sao không thể vĩnh viễn dừng lại ở ngày đó, vĩnh viễn lừa gạt anh, cho anh biểu hiện giả dối của tình yêu.
Là thật cũng được. Giả cũng được.
Sao lại trả thù anh bằng cái chết?
Tại sao?
Tại sao?
Con không muốn ở một mình nữa.
Làm ơn đi.
Đừng bỏ rơi con.
Đừng bỏ rơi con.
Mẹ ơi
Mẹ ơi
Con thực sự là nguồn gốc nỗi đau của mẹ sao?
Tại sao?
Khi còn nhỏ, anh rõ ràng rất ngoan ngoãn và biết nghe lời, và anh đã cố gắng hết sức để lấy lòng Tống Thanh Dao.
Nó hoàn toàn không giống như những gì Đào Duyệt nói ! Đào Duyệt rất xấu tính, và cô thậm chí còn nói những đều không hay về anh với mẹ anh!
Đào Duyệt, đặc biệt hận anh. Hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận anh hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận hận...... Hận đến mức muốn anh chết.
Anh biết, tất cả mọi người đều hận anh, chán ghét anh, sợ hãi anh, anh giống như ôn dịch. Giá trị tồn tại của anh chính là giống như bệnh dịch, làm cho người ta sợ hãi, thống khổ, thậm chí tử vong.
Trần Nguyên điên rồi.
Thịnh Ngọc Ninh một lần lại một lần nhảy lầu trước mặt anh.
Mẹ đẩy tay anh ra hết lần này đến lần khác.
Tất cả lời nói tổn thương toàn bộ hội tụ cùng một chỗ biến thành tạp âm bén nhọn.
Một câu cũng không thể quên.
Toàn bộ đều không quên.
Anh cho rằng gặp được Ninh, nhân sinh của anh có thể bắt đầu lại từ đầu, anh muốn thay đổi triệt để, buông xuống chấp nhất yêu cùng hận đối với Tống Khuynh Dao, buông xuống cừu thị đối với Tống Triết, còn có cha anh ta, anh cũng sẽ không còn sợ hãi, lão già chết tiệt đó khi còn bé luôn phạt anh quỳ ở thư phòng, qua vài năm nữa anh sẽ chết.
Anh phải từ bỏ cuộc sống xa hoa của mình và tiến về phía trước. Mọi thứ trong quá khứ trở nên không đáng kể và không quan trọng. Thịnh Ngọc Ninh nắm tay anh và bước về phía trước, và cuối cùng họ chạy.
Có những hàng cây mộc lan khổng lồ bên vệ đường, và những cánh hoa mảnh khảnh và trong suốt rơi xuống. Không khí cũng thơm và ngọt ngào, giống như những cánh hoa được rải cho họ trong lễ cưới.
Khoảnh khắc những cánh hoa rơi xuống đất, lễ cưới đã biến thành một đám tang.
Cả hai không phải đều ổn sao?
Tại sao cô lại đột nhiên nhảy khỏi tòa nhà?
Thật là một âm mưu trả thù sáo rỗng, anh thậm chí còn không nhớ mình đã đánh ai.
Người đó là em trai của bạn cùng lớp đại học của anh.
Trần Nguyên sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh sai.
Anh không có đạo đức hay tội lỗi.
Em trai của Thịnh Ngọc Ninh không chết, nhưng cô đã nhảy từ tòa nhà xuống.
Cô là một người phụ nữ tốt bụng, yếu đuối và ngu ngốc.
Cô chỉ biết dùng cái chết của mình để báo thù cho người khác.
Anh chưa bao giờ thấy ai ngu ngốc hơn cô.
Cô đã có cơ hội đẩy anh xuống, nhưng cô đã chọn tự mình nhảy xuống.
Thật buồn cười.
Anh quỳ rạp trên sân thượng, nhìn máu từ từ lan ra khắp mặt đất, cười đến không đứng thẳng nổi thắt lưng.
Cô nghĩ sau khi cô chết, anh sẽ sống mãi trong nỗi đau mất người yêu, mãi mãi bị dằn vặt bởi sự hối hận và tội lỗi, và cuối cùng chết vì trầm cảm?
Đây là phương pháp cô đã nghĩ ra sao?
Thật ngu ngốc.
Anh sẽ không bao giờ.
Không hối tiếc.
Không ăn năn.
Nhặt một mảnh thủy tinh vỡ, nắm chặt trong lòng bàn tay, bóp cho đến khi xương ngón tay chuyển sang màu trắng, cơ thể run rẩy, và máu dần chảy ra từ các ngón tay. Anh muốn cảm nhận nỗi đau giống như Đào Duyệt, nhưng phát hiện càng siết chặt thì càng bớt đau.
Khi anh buông ra, một vũng máu nhỏ đã hình thành trên mặt đất. Chỉ khi đó cơn đau nhói dữ dội mới lan ra từ lòng bàn tay anh.
Người ta phải có đủ hận thù mới có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy.
Đào Duyệt hận anh đến chết.
Nhưng tất cả bọn họ đều bỏ rơi anh.
Tất cả bọn họ đều đáng chết.
Giết cô ta, giết cô ta , giết cô ta .
Lòng hận thù của họ đối với Trần Nguyên giờ đã chuyển thành lòng hận thù của Trần Nguyên đối với Đào Duyệt.
Loại mặt hàng Đào Duyệt này cũng xứng vứt bỏ anh?
Để cho anh cảm nhận được tình yêu trong nháy mắt, rồi nói đều là diễn.
Cô không từ thủ đoạn như vậy, diễn xuất cũng thật tốt.
Con gián chết tiệt.
Con chuột đáng ghét.
Không chỉ lừa dối anh, rình coi bí mật của anh, còn xé rách vết thương của anh, xé rách chuyện xưa đẫm máu ra, đập vào mặt anh, còn cười nhạo anh.
Hận ý của anh đối với Đào Duyệt biến thành trừng phạt đối với chính mình, anh nhiều lần nhấm nuốt hận ý ngâm trong kịch độc này, đem chúng nó chôn sâu trong nội tâm, chờ anh gặp lại Đào Duyệt, liền xé trái tim của mình ra, đào lên, muốn bóp cổ cô tưới cho cô, bẻ gãy cô nghiền nát cô, đem cô đốt thành một đống bột mịn, rải cô xuống địa ngục của anh.
Nhưng tại sao anh lại muốn ôm cô nhiều hơn.
Trần Nguyên đã nằm trên mặt đất như một xác chết.
Những vết thương khắp người anh đau đớn.
Trái tim anh cũng đau đớn.
Anh run rẩy vì lạnh.
Tại sao Đào Duyệt không thể đến ôm anh .
So với việc giết cô .
Anh càng muốn cô ôm anh nhiều hơn.
Làm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip