Một buổi chiều ảm đạm

"Dazai, mau dậy đi"

"Ư...gì vậy?"

"Gần trưa rồi đó, thức dậy đi dazai à"

"Cậu thức dậy trước tôi sao? Sao cậu không ngủ thêm? "

"Tôi ngủ đủ rồi"

"Vậy chúng ta ăn sáng nhé, tôi nấu cho"

"T- tôi không tin vào tài nấu ăn của cậu đâu"

"không sao để tôi nấu được mà"

"Tôi biết nấu vài món ấy, để tôi nấu đi"

"Um~ vậy là chuuya sẽ nấu cho tôi ăn sao~"

Chuuya đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Anh rời khỏi chiếc giường êm ái rồi đi rửa mặt.

...

Dazai ngồi vào bàn ăn. Một bữa sáng đơn giản đã được để sẵn trên bàn. Một lát bánh mì với một đĩa trứng ốp la, đi kèm theo là một ly sữa.

Cả hai cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau nói chuyện. Anh có hỏi cậu về việc cậu hay hành xử một cách kì lạ. Cậu không trả lời vì không muốn anh biết chuyện cha cậu là mafia. Anh thấy cậu khó nói nên cũng không hỏi gì thêm.

Ăn xong bữa sáng, Dazai đề nghị cả hai đi ra ngoài chơi cho thoải mái nhưng chuuya không đồng ý. Cậu sợ việc bị người của cha cậu theo dõi. Điều đó có thể sẽ làm nguy hiểm đến tính mạng của dazai.

Vậy nên chuuya muốn cả hai cùng ở trong nhà anh đến hết ngày.

...

Lát sau là đến bữa trưa, lần này chuuya nấu cà ri. Tay nghề của cậu cũng không gọi là quá tệ, thức ăn rất ngon.

" Cậu nấu ăn ngon thật đấy chuuya, lần tới nấu cho tôi tiếp nhé!"

"ờ- ừm.... nếu có thể"

"Mà...còn lại để tôi dọn cho, cậu nghỉ đi"

"Không cần đâu"

" chuuya đã cất công nấu cho tôi mà~ nên tôi phải giúp cậu chứ! Dù gì đây cũng là nhà tôi nên để tôi làm đi! Chuuyaaaa~"

"..."

Chuuya im lặng mặc cho tên dazai này đang ôm cậu thật chặt và hôn.

"Ưm~ wa~ em bé chuuya của tôi dễ thương quá đi~"

" m-mau đi dọn dẹp đi..!"

Cậu nói một cách dõng dạc nhưng chẳng nghiêm khắc một chút nào. Giống như đang tránh né để dazai không để ý đến gương mặc đang đỏ của cậu.

...

" Chuuya, tủ lạnh hết đồ ăn rồi nên đi mua với tôi không? Chuuya~"

Anh đi ra thì thấy cậu đang nằm úp mặt ngủ một cách ngon lành trên bàn. " cậu ngủ ngon lành vậy mà lúc sáng bảo ngủ đủ rồi, tôi chịu cậu ấy, chuuya~" anh thầm nghĩ trong đầu rồi cười mỉm nhìn cậu.

" cậu khi ngủ trông dễ thương hơn nhiều, như thiên thần vậy. Ấm áp lắm."

" thôi thì tôi phải tự đi mua một mình vậy~"

Anh lại bế cậu lên giường một lần nữa, đắp chăn cho cậu rồi mới rời đi.

" Chuuya, cậu cứ ngủ đi. Tôi đi ra ngoài mua một chút đồ nha~"

"Ưm... c- cậu đi...đâu?"

" một chút thôi, không lâu đâu. Vậy nha tôi đi đây~"

"Um...."

Trong cơn mơ ngủ, cậu vô tình để dazai đi ra ngoài mà không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với anh.

Dazai đã đi được vài phút, anh đã để quên điện thoại ở nhà. Tiếng tin nhắn vang lên. Chuuya mơ màng đưa tay với lấy chiếc điện thoại của dazai.

Ba tin nhắn. Tên người gửi là cha chuuya. "Ông ấy có số điện thoại của dazai à?!" Một câu hỏi chợt vang lên trong đầu cậu

Cha chuuya: "con trai tôi đang ở nhà cậu đúng chứ?"

Cha chuuya:" muốn giam giữ con trai tôi Sao? Yêu nó quá à"

Cha chuuya:" tôi chán ghét việc cậu yêu con trai tôi rồi, đáng lẽ tôi nên giết cậu sớm hơn"

Cậu đọc đến đồng tin nhắn thứ 3 thì cảm giác bất an lại xuất hiện. Cậu vội cầm chiếc điện thoại của mình lên.

Cha:"đi về nhà cho ta, ta biết con đang ở đâu đấy!"

Cha: " trước ba giờ chiều con không về thì hậu quả không lường trước được đâu "

Nhìn vào giờ hiển thị trên điện thoại, 4 giờ 17 phút. Cậu vội vàng cầm chiếc điện thoại chạy ngay ra ngoài.

"Dazai nói là đi mua đồ, có thể cậu ấy chỉ ở gần mấy cửa hàng gần đây thôi"

Cậu chạy vội đến những cửa hàng gần đó. Không có, không có và không có. Chạy đến siêu thị gần nhất cũng chẳng thấy. Vậy là hết hi vọng rồi sao ?

Cậu gục xuống, thất vọng tràn trề, gọi tên dazai trong vô vọng.

Một bàn tay đặt lên vai cậu, gọi tên cậu một cách lo lắng.

"Chuuya...có chuyện gì vậy?"

Cậu nhận ra giọng nói quen thuộc, quay lại ôm chặt dazai. Cậu vừa ôm vừa khóc nức nở.

"Cậu đã đi đâu!!"

"T- tôi chỉ đi mua đồ thôi, mà sao cậu ở đây"

"Hức...ức..."

"Ah- hay là mình về nhà rồi nói tiếp đi chuuya. Ở đây hơi nhiều người."

Anh đỡ chuuya đứng dậy rồi đi về. Trên đường về cả hai đi ngang qua bờ sông. Họ không đi tiếp mà dừng lại, là do dazai đề nghị. Anh thấy tâm trạng của chuuya không tốt lắm nên muốn cậu thư giãn một chút.

"Ngồi đây một chút đi chuuya, hôm nay bờ sông vắng lắm nên không cần lo đâu. Cậu cứ thư giãn đi"

"Chúng ta nên về thôi dazai, với lại trời sắp tối rồi ấy. Mặt trời sắp lặng tới nơi rồi kìa...."

"Nào, lại đây đi ~ một chút thôi"

Anh ngồi xuống rồi kéo cậu ngồi vào lòng mình. Anh khóa chặt tay không cho cậu vùng vẫy.

"Ah- này, thôi đi... chúng ta nên về nhà"

"Um~ một chút thôi chuuya"

Chuuya không còn cách nào khác đành ngồi yên trong lòng anh.

"Thấy chưa, thư giãn mà đúng không?"

"Ư..um nhưng mà nhanh lên, trời sắp tối rồi đấy"

Anh vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, *chụt* anh hôn vào má cậu. Gương mặt đỏ ửng và có chút ngại ngùng khi dazai làm như vậy.

"Này!! Cậu làm gì vậy!! Có thôi đi không!!"

Cậu quát dazai để che dấu đi sự xấu hổ của mình.

"thôi mà, lâu rồi chúng ta mới được ngắm hoàng hôn cùng với nhau như vậy ấy, cậu còn nhớ ngày hai đứa mình tỏ tình không?"

"Tại sao không.."

"Tôi hứa là sẽ yêu cậu cho đến khi tôi chết mà đúng không?? Tôi vẫn đang thực hiện lời hứa đó đấy!!"

" vậy mà hôm trước bảo dừng lại..."

"Tôi xin lỗi mà~ tôi sẽ yêu cậu đến khi chết mới thôi, mãi mãi.....dưới ánh hoàng hôn này."

"Ngốc!! Tôi không để cậu chết đâu!!"

" lại nói câu đó nữa sao~ chuuya đáng yêu thật đấy"

Anh lại hun vào má cậu một lần nữa, lại khiến cậu đỏ mặt, dễ thương lắm.

Một lần nữa, dưới ánh hoàng hôn ngay tại con sông ấy. Dazai đã nhắc lại lời hứa của anh và cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip