[ARETE] Two
Và lúc ấy, Dịch Bách Thần đi trong màn đêm sâu thẳm. Nơi ấy sâu hoắm, như ký ức chôn chặt của những buổi ban sơ nào nào mà cậu không thể nhớ rõ được. Những hình ảnh mờ mờ hiện lên.
Cái xác trống rỗng oặt mình trên sàn. Với khớp tay được khâu vá hệt như những con búp bê, nó đưa đôi mắt vô hồn nhìn cậu bé nhỏ xíu đang nhàn nhạt dạo bước.
Và nhiều hơn nữa, những con người sóng soài ở đó với cái đầu trọc và bàn tay căng mảng da như những con động vật lưỡng cư. Nó khịt mũi nghe mùi của người con trai ấy.
Để bóng lưng lướt ra những tầng tầng lớp lớp thi thể, ngước đôi mắt tò mò rút hết sinh khí trên người nhóc con, bọn nó cười quái dị, và ùn ùn đứng thẳng ở phía sau.
Dịch Bách Thần cảm nhận phiá sau có điều gì đó bất thường. Cậu cố bước nhanh và thật nhẹ. Cậu cần biết chính xác vật ở phía sau lưng mình là gì và tốc độ di chuyển của nó có nhanh hơn mình không. Sẽ thật tệ nếu như nó biết mình đã phát hiện ra và đánh úp không khoan nhượng.
Cứ đi mãi, đi mãi. Dịch Bách Thần không chắc lắm, nhưng trong không gian u tối thế này, làm sao có thể nhìn thấy những thứ sinh vật ấy được. Không có nguồn sáng, và không có một lỗ hổng nào biểu hiện việc có không khí ở nơi thế này. Cậu không nghe thấy bất cứ mùi hôi thối gì. Đám sinh vật này chưa chết.
Dịch Ân đưa bàn tay mình lên xem.
Với những ngón tay nhỏ nhắn, và ánh sáng ở phía trước mặt. Hai ánh sáng từ thân thể nhóc và thứ chói lóa kia dường như hòa hợp.
Dịch Bách Thần cứ thế đi mãi. Đến khi thân hình chìm hẳn vào nguồn sáng đặc quánh.
Cậu thót mình tỉnh lại. Phía bên cạnh có người. Hắn cảm nhận được sự chuyển động nhỏ của cậu, vội vàng nắm chặt tay cậu để truyền hơi ấm.
- Anh ở đây.
Hắn nói, giọng bình tĩnh và non choẹt. Cánh tay hắn dài, và ngón tay hắn mảnh khảnh. Người hắn không thơm nhưng lại có vị mồ hôi nhẹ nhàng. Dường như cậu đã quá mệt để rồi thiếp đi.
Đứa nhỏ đưa mấy ngón tay lên, kiểm tra một chút, và phát hiện bản thân mình không phát sáng nữa mới yên tâm.
- Em muốn về nhà.
Em ấy cất giọng lên rồi, đứa nhỏ nó cất giọng nhưng không nhõng nhẽo.
Sợ hãi, kiên cường, cắn chặt môi, nghẹn ứa, đau đớn, sợ hãi.
Người con trai kia lúc này đã có chút bất ngờ. Ít nhất nhóc con này đã im lặng đủ lâu để đứa bé ấy đảm bảo hình như nhóc không nói được.
Trên tất cả, khi Dịch Bách Thần bị thương, nhóc đã chấp nhận im lặng chịu đựng mà không có bất kỳ tiếng thét hay khóc nào. Nhóc tốt lắm, rất giỏi.
- Chúng ta sẽ về nhà.
Tên con trai lớn cất giọng an ủi, như là an ủi chính mình. Người của cậu nếu phát hiện cậu mất tích nhất định sẽ thông qua định vị trên đồng hồ mà tìm đến. Nhưng đồng hồ nó đã chết rồi. Chắc là do va đập lúc nhóc chống cự. Và cậu trai lớn ấy vẫn cố mang nó bên mình.
Cậu ta chỉ dám cầu may thôi, vì cái không ngờ nhất của người con trai ấy là mình lại dính tới chuyện này.
Những chuyện mà cậu bé này từng nghĩ chỉ ở trên mớ kịch bản chán phèo. Nhưng cậu cảm thấy may mắn. Vì những gì viết trên kịch bản đều có thể dùng được ít nhiều. Tỷ như sơ cứu, tỷ như trốn thoát.
Cậu bé siết chặt tay chính mình, nhích lại gần hơn với đứa bé nhỏ, âm thầm sợ hãi. Cậu phải gồng lên, nhóc nhỏ không sợ, cậu sợ cái gì? Cậu đã tám tuổi rồi. Và cậu hiện tại là đại ca, cậu không thể bỏ mặc đứa nhỏ này.
Không gian chìm vào tĩnh mịch.
Cậu trai hé đầu, nhìn ra khe nhỏ trên tường gỗ, xuyên qua mảnh đất sâu đến không thấy điểm đến mà phán đoán hướng đi.
Cậu bé đã từng nghe tiếng còi ô tô từ phía này. Tiếng còi rất lớn và vù đi. Hai cây số, cách hai cây số con người ta có thể nghe thấy tiếng còi ô tô.
Không chỉ một mà rất nhiều lần vụt qua tai nó. Cậu nghĩ chỗ này hẳn sẽ dẫn ra đường cái, hoặc là đường ngắn nhất dẫn ra đường cái.
Nhưng chân em trai nhỏ này bị thương rồi. Cậu cõng được, nhưng đứa trẻ này sẽ bị mất máu. Và đứa lớn là cậu thì đang đói lả đi. Cậu đang không biết nên như thế nào, phải làm sao. Cậu không rõ. Bình tĩnh, cậu cần suy nghĩ, nếu không, cả hai đứa sẽ chết.
- Em ở đây lâu chưa?_Cậu bé hỏi, cậu cần thông tin
Em trai ấy gật nhẹ, rồi có một thoáng suy tư trong đôi mắt ấy.
Đứa lớn không biết nên hỏi thế nào nữa. Cậu có đang gợi lên ký ức không tốt nào cho bé con không?
- Em rất muốn về nhà đúng không?
Nó lại chẳng buồn nói gì, chỉ gật.
Đứa nhỏ này, sao lại lặng im rồi...
- Em tin anh à?
Lần này thì nó có chút bâng quơ, nó gật, lại lắc, rồi lại gật, cuối cùng là xoay mặt về hướng cậu bé lớn, lắc nhẹ.
Có ai nói cho cậu biết đứa nhỏ này thật sự không phải một người trưởng thành uống thuốc teo nhỏ đi không? Cậu chắc chắn mấy biểu hiện trưởng thành này nên để bản thân làm thì hợp hơn nhiều.
Em có cảm giác em già trước tuổi không nhóc?
Đối với đôi má phúng phính và cặp mắt rực rỡ như ánh sao này thì anh đã hi vọng em sẽ dựa dẫm vào anh đấy.
Nhưng dù chăng nhóc tin hay không, anh vẫn hi vọng chúng ta có thể cùng nhau thoát ra được.
- Anh cần hướng đi, chúng ta không thể ở đây mãi._Đứa trẻ lớn nhỏ giọng thì thầm
Lúc này đây, bé con mới nhỏ giọng nói.
- Bên kia mảnh sân này là một con đường. _Dịch Bách Thần nhón người nhìn vào khe hở trên tưởng gỗ._ Đi một chút sẽ có trạm xe bus.
- Làm sao em biết?
- ... _ Nhóc ngưng một lúc, rồi cất giọng nói. Và chắc chắn một điều rằng cậu trai lớn đã nhìn thấy run rẩy trong đôi mắt kia. _Khi em cũng từng muốn trốn như anh.
Mấy ngón tay của Tiểu Dịch vò vò lấy mảnh áo của nó, đã ướt đẫm mồ hôi vì nóng bức và sợ hãi. Nếu nói nhóc không sợ là nói dối. Nhóc sợ. Nhưng, nhóc muốn bình tĩnh. Nhóc không thể ăn vạ, cũng không thể nói dối, hay không thể không hợp tác. Vì nhóc sẽ bị đánh về điều đó. Mái tóc xinh đẹp màu đen sơ, bồng bềnh của nhóc đã bị cạo trọc để chuẩn bị. Và chiếc áo cho bệnh nhân phẫu thuật vẫn còn đang mặc trên người. Có vẻ như ký ức lúc ấy đang trở lại với nhóc.
Bọn họ muốn giết nhóc. Đó là những gì nhóc còn nhớ được. Những thứ tra tấn kinh khủng kia, nhóc không muốn nhớ thêm nữa. Nhưng.. những hình ảnh và suy nghĩ ngổn ngang vẫn cứ dày vò.
Đứa lớn đã tính xong quãng đường, và tìm cách để hai đứa phải đi ngay. Nhưng... Cậu bị chững lại. Vì Tiểu Dịch đang rơi nước mắt rồi. Tiểu Dịch không khóc. Chỉ là mồ hôi trên mắt thôi. Đứa nhỏ chống chế như thế. Đứa trai lớn đương nhiên hiểu rõ, cũng không đập vỡ đi cái tự tôn của một thằng con trai nhỏ bé ấy. Cậu ôm lấy Tiểu Dịch thì thầm.
- Tên của anh là Evan. Evan trong Evangelos, tiếng Hy Lạp có nghĩa là "Sứ giả".
- Sứ ..giả...?
Dịch Bách Thần thông qua cái ôm ấm áp của hắn, khuất khỏi tầm nhìn khi cố gắng giấu diếm những giọt nước mắt kia, nghẹn lời lặp lại.
*Evan: Evan là một cái tên nam tính của xứ Wales có nguồn gốc từ "Iefan", một dạng tiếng Wales cho tên John. Trong các ngôn ngữ khác, nó cũng tương tự như "Ivan", "Ian" và "Juan"; Cái tên John tự nó bắt nguồn từ tên tiếng Do Thái cổ ְהְֹהֹחָנָן Yəhôḥānān, có nghĩa là "Đức Giê-hô-va rất duyên dáng". Evan cũng là phiên bản rút gọn của tên Hy Lạp "Evangelos" (nghĩa là sứ giả) và "Evander" (nghĩa là người đàn ông tốt).(wikipedia)
- Ừ. Sứ giả. _ Nó chắc là nó đang lừa con nít. Một đứa con nít lớn lừa một đứa con nít nhỏ. Đứa nhỏ này tin không nhỉ? Rõ là rất hư ảo. Ít nhất, việc sứ giả gì đó. Nhưng giờ thì Evan phải đâm theo lao rồi. _ Anh có sứ mệnh mang em về với gia đình. Và giờ hãy lặp lại tên anh, Evan. Lặp lại đủ mười ngàn lần, chúng ta sẽ ở trạm xe buýt.
Nghe dối trá thật... nếu là Evan thì tất nhiên sẽ chẳng tin đâu.
- Em không tin.
Anh biết, anh cũng không tin mà...
Nó thật không có căn cứ.
Nhưng chúng ta cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt và anh không thể nghĩ ra cách nào để ổn định tinh thần em một cách dứt khoát.
- Thử đi, nếu sai, anh sẽ tặng em trai cái đồng hồ này._ Evan luồn chiếc đồng hồ nhỏ vào tay cậu, có hơi lỏng do khác biệt vì cơ thể._Giờ thì hãy giữ tạm nó nhé.
Dịch Bách Thần bị thu hút bởi chiếc đồng hồ trong khi Evan giấu đi ánh mắt chột dạ. Nếu như cậu có chuyện, hi vọng mọi người có thể tìm được em trai này trước cậu. Bằng không, thật sự một tia hi vọng cũng không thể giữ...
Dịch Bách Thần nắm chặt tay đứa trẻ lớn, chuẩn bị nhẩm, chuẩn bị luồn lách chạy đi.
Evan...
Evan..
Evan.
Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan. Evan.
- KHÔNGGGGGGGGG!!!
Nhóc bị đám người túm chặt lấy, khi mà Evan đã bị tách ra xa. Evan kinh hãi mở to mắt, rõ là bàn tay cậu vẫn còn quơ quàng trong không trung khi muốn tóm lấy bé trai kia, và có một vòng tay khác đang túm lấy eo Evan xách lên. Dịch Bách Thần trong lòng vẫn nhẩm tên, nó chớp mắt lại, nhưng hình ảnh kia đã nhanh chóng thay đổi rồi. Nhóc con nhìn thấy Evan cứ cắm đầu chạy ra khỏi đường cái...
Nhóc bị bỏ rơi rồi, bị bỏ lại rồi.
Bị bỏ mất rồi.
Không có đâu.
Evan là sứ giả, anh trai sẽ không bỏ cậu lại.
Nhưng Evan đang chạy đi kìa.
Cậu chắc chắn sẽ chết rồi.
Cậu không được sống. Cậu không được quyền cố gắng trốn thoát. Cậu phải chết. Cậu là thứ phải chết. Cậu phải chết, phải chết. Thế gian này không ai cần cậu cả à. Cậu phải chết. Chính cậu, không ai hết. Chết đi.
Dịch Bách Thần ngất xỉu trong sự kinh hãi tột cùng, nhưng tâm thức không thể ngừng gọi tên hắn. Evan. Vì có một thứ tiếng nói vang vọng luôn muốn cậu chết đi, thì tiếng gọi Evan là lá chắn phòng thủ kiên cố của cậu, là phản xạ phòng vệ duy nhất mà cậu có bây giờ.
Vì đứa bé đã từng cố trốn thoát một mình, và cũng từng bị đập tan đi hi vọng muốn sống.
Dịch Bách Thần tỉnh lại trong cơn mơ. Mơ trong mơ, mộng trong mộng.
Nhưng những giọt mồ hôi lăn trên má cậu là thật. Cậu không phải đứa trẻ mít ướt. Cậu đã mười tám rồi. Nhưng ký ức đó lại một lần nữa trở về. Cậu muốn quên nó ngay. Quên ngay. Quên ngay.
Cậu không muốn nhớ nữa. Ngày trước cho dù đau cách mấy cậu cũng muốn nhớ, vì cậu có Evan. Cậu theo đuổi Evan. Nhưng bây giờ thì không cần nữa, cậu không muốn nhớ nó một chút nào.
Theo đuổi thần tượng chính là đem niềm tin, đem sảng khoái, đem tích cực đặt trên người họ. Để thông qua một hình tượng hoàn hảo mà cảm thấy thỏa mãn cho công sức của mình. Những bức ảnh của Evan, cả những khoảnh khắc buổi trình diễn diễn ra cậu săn được vé đều được chôn giấu sau vườn. Cậu muốn bỏ, nhưng bỏ không được. Cậu cần bước tiếp chứ không phải ôm chặt nỗi đau ấy làm gì.
Những thứ đó đều từng là báu vật cậu trân quý, nhưng sứ mệnh của vật báu là phải bị chôn giấu dưới vạn lớp đất để không ai tìm ra.
Dịch Bách Thần chạm vội chiếc điện thoại. Vòng tròn cuộc gọi nhanh chóng chuyển hướng bắt kết nối với người bên kia cách một ngày trời.
- Nave. Anh có tiện nói chuyện không?
- Không hẳn. Nhưng cứ nói.
Nhưng đổi lại chỉ có một chuỗi im lặng dài không hồi đáp,và cả hai đều hiểu chẳng có ai đã gác máy cả.
- Em gặp ác mộng?_Nave nói, ngưng trệ nụ cười trên môi.
- Phải. Lại.
Dịch Bách Thần giữ chặt điện thoại bằng cả hai tay, cậu căng người và không thể buông thõng được.
Mã Chấn Hoàn nghe thấy, có chút nhíu mày.
- Hãy nghĩ về anh. Hãy tập trung vào hình ảnh của anh. Em tập trung rất tốt mà đúng không? Chỉ nghĩ đến những cuộc trò chuyện của chúng ta mà thôi. Những buổi dã ngoại, và giọng nói của anh.
Giọng hắn vẫn cứ đều đều, không biết là ý gì, hay chỉ là lảm nhảm.
- Tập trung vào anh. Lắng nghe anh, nhìn thấy anh. Xung quanh đều là giả, chỉ cần nhìn anh thôi.
Dịch Ân nghe được giọng của hắn, không hiểu vì sao, đôi vai lại buông thõng trở ra. Rõ là đó không phải một lời an ủi hay. Nhưng chỉ là cậu đã nghe được giọng hắn.
Dịch Ân cứ thế thiếp dần đi...
Lần thứ hai Dịch Bách Thần tỉnh dậy, tỉnh trong mộng thì trời đã sáng, ánh mặt trời soi nhức mắt, đó là khi cảm giác ấm áp bao trùm lấy đầu cậu và chẳng có chút lạnh lẽo nào cho việc chỉ mặc độc nhất chiếc áo phẫu thuật.
Dịch Bách Thần nhìn thấy hình ảnh mờ mờ, bóng lớn bóng nhỏ xen kẽ nhau. Cho đến khi nhận ra đó là y bác sĩ trong khong gian trắng toát, cậu đã ngất đi trước khi biết Evan là ai.
Trong xe cấp cứu, lẩm nhẩm tên Evan thứ mười nghìn.
Evan.
Evan đã trở lại, hoặc không. Nhưng Dịch Bách Thầnđã được cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip