Chap 18
Sau chuyến bay hôm đó, Nhược Hy chưa từng liên lạc được với Tuấn Khôi. Dường như anh thật sự ra khỏi cuộc sống của cô như chưa hề tồn tại.
Ba mẹ cô thấy con gái ăn uống không ngon miệng, suốt một buổi cắm đầu dằm chiếc đũa vào chén.
- Tiểu Hy, sao vậy con? Thức ăn không ngon miệng sao?
Mẹ cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh vuốt vai cô.
- Dạ không mẹ. Con chỉ... không muốn ăn.
- Buồn chuyện gì nói ba mẹ nghe? Ba mẹ giúp con.
- Không có chuyện gì đâu ạ. Ba mẹ ăn đi.
Cô gượng cười, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng. Nhưng vị thịt vào miệng có chút mặn chát.
- Buồn vì thầy Khôi?
Ba cô lúc này mới lên tiếng.
- Sao ba nghĩ vậy? Con với anh... Với thầy ấy là thầy trò, buồn chuyện gì chứ.
Nhược Hy có chút chột dạ, ánh mắt né tránh cúi thấp.
- Thầy trò đã là chuyện của gần một năm trước rồi. Lần đó ở sân bay ba đã thấy thái độ của cậu ấy lạ rồi. Nói đi, hai đứa giận dỗi gì nữa.
Con gái ông nếu không có sự tin tưởng cùng chút ít tình cảm cá nhân, nó đã không đồng ý đơn phương cùng Tuấn Khôi ra nước ngoài làm nghiên cứu.
- Ba... Con làm vài chuyện có lỗi. Anh ấy giận con rồi.
Cô không muốn kể quá rõ chi tiết. Chỉ đồng thuận cô và Tuấn Khôi không chỉ có mối quan hệ thầy trò mà biết nhau.
- Có lỗi thì đi xin lỗi cậu ta. Con ra trường nhưng cậu ta vẫn là giảng viên. Muốn thì tự thân đến đó gặp hỏi.
- Đúng rồi ha! Ba của con đúng là đỉnh. Để vài ngày tới con đi phỏng vấn bên viện sinh học rồi tới trường tìm anh ấy. - Cô như bừng tỉnh, giơ ngón cái về hướng ba mình.
- Ừm. Không muốn làm ở công ty ba mẹ à?
Ông thấy con gái vui vẻ hơn, mới quay lại vấn đề ông đang rất nhức đầu.
- Aiyaaa!! - Cô lon ton chạy tới bóp vai ông - Ba mẹ còn trẻ, ráng làm thêm vài năm. Cho con gái trải nghiệm niềm yêu thích ổn định một chút, rồi sẽ tiếp quản công ty, để ba mẹ an hưởng tuổi già.
- Hừ! Cho con rong chơi hai năm. Hai năm sau phải về công ty làm việc.
- Được được. Hai năm.
Cô cũng không phải chán ghét vị trí kinh doanh công ty gia đình. Chỉ là tuổi còn trẻ, cô muốn thử sức với những môi trường mới, trải nghiệm đủ tính chất công việc của cô.
---
Qua ba ngày sau, Nhược Hy sau khi phỏng vấn xong ở viện sinh học thì chạy đến trường đại học.
Cô tìm đến giảng viên chủ nhiệm cũ của mình, hỏi thăm về Tuấn Khôi.
Nhận được sự chỉ dẫn, cô chạy về phía phòng riêng ở góc hành lang.
*Cốc... Cốc*
- Vào đi!
Giọng nói trầm ấm phát ra.
Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc có chút khẩn trương, đã một tháng trôi qua cô không gặp lại anh.
Tuấn Khôi đang chấm bài ngước mắt lên nhìn cô. Trong mắt thoáng chút ngạc nhiên xong lại lạnh lẽo không cảm xúc.
- Em đến đây làm gì?
- Xin lỗi nhận phạt. - Cô đặt thước gỗ được giấu trong túi lên bàn - Em sai rồi... Em không nên buông thả bản thân như vậy... Em không muốn bỏ ker là anh đâu.
- Nhưng anh từ chối nhận em là kee. Ra ngoài!
- Không ra.
- Bảo vệ. Vào phòng làm việc của tôi mời người này ra.
Anh không chút nể tình, dùng điện thoại bàn gọi cho bảo vệ. Chưa đầy 5 phút, cô đã được bảo vệ mời ra một cách "hãnh diện".
Ngày thứ 2
Một roi mây đặt lên bàn làm việc của anh.
- Em bị thần kinh à? Anh không muốn nhận kee là em.
- Nhưng em vẫn muốn anh làm ker em. Duy nhất.
- Ra ngoài!
- Không ra!
- Bảo vệ....
Như ngày hôm qua, cô vẫn bị mời ra khỏi phòng làm việc.
Ngày thứ 3
Một thắt lưng đặt xuống bàn.
- Ker, chơi spank đi.
- Xin lỗi. Em không phải kee tôi.
- Em xin lỗi thật sự. Anh đừng giận nữa.
- Bảo vệ...
- Này, anh đừng phiền người ta nữa chứ... Aiiizz
Ngày thứ 4
Một sợi roi da được đưa đến.
- Trương Nhược Hy, sao em mặt dày quá vậy?
Tuấn Khôi đã bộc lộ một chút tức giận.
- Không mặt dày... Chỉ muốn xin lỗi anh thôi.
Cô bĩu môi ủ rũ.
- Đi về đi. Anh nhận lời xin lỗi của em. Nhưng tuyệt đối không nhận em làm kee.
- Tại sao chứ?
- Vì đối với một người ương bướng như em... Anh đây làm nhận không nỗi. Đánh không kêu không la, em nghĩ mỗi lần đánh có khi nào môi em lành lặn không?
- Là vì em đã quen như vậy. Anh không thể vì chuyện đó mà từ bỏ em.
- Anh chưa phải là gì trong cuộc sống của em thì nói gì mà từ bỏ. Ker trên group thiếu gì, em cần gì mỗi ngày cứ làm phiền anh.
- Nhưng em chỉ muốn anh thôi.
- Còn anh không muốn - Tuấn Khôi đặt 3 món trước để chung một chỗ với roi da, quẹt tay một cái đống đồ đó rơi thẳng xuống thùng rác - Bảo vệ...
Nhược Hy uất ức bị bảo vệ kéo ra ngoài. Lúc về còn được bảo vệ tốt bụng nhắc nhở.
- Cô gái trẻ, đừng quậy nữa, xin cô đó. Mỗi ngày chúng tôi phải lếch từ dưới lầu lên đây cũng rất là mệt. Ngoan ngoãn về nhà, vị thầy Dương này tâm tình lạnh nhạt, theo đuổi cũng vô ích thôi.
Hai người lần lượt rời đi bỏ lại mình cô giữa hành lang. Hai mắt cô đỏ ngầu nhìn về phía cánh cửa, khóc nức nở.
Trong phòng làm việc, Tuấn Khôi cúi người nhặt lại bốn dụng cụ mà anh quăng lúc nãy.
Anh thở dài, đem cất chúng vào trong tủ. Anh biết bản thân đã mềm lòng rồi...
Ngày hôm sau, Tuấn Khôi vẫn tập trung làm việc của mình.
Cảnh cửa đột ngột đẩy ra, Nhược Hy bước vào. Trên tay cô không như mấy ngày trước, hoàn toàn không có bất kì dụng cụ nào.
Anh nghĩ cô đến đây để quậy, không muốn nói thêm gì chuẩn bị cầm điện thoại gọi cho bảo vệ.
Nhưng chiếc điện thoại bàn bị cô giữ lại, ánh mắt cương ngạnh tinh khiết nhìn anh.
- Nhược Hy! Ý gì đây?
Cô không nói gì, đóng điện thoại bàn lại. Đôi tay luồn qua váy ngắn kéo quần lót xuống đầu gối, bước vài bước hạ người xuống.
Chưa được vài giây, thắt lưng cùng mông đều đặt trên đùi anh. Tay kéo váy mình lên cao rồi hạ tay vịn chân ghế làm điểm tựa. Chân miễn cưỡng chạm đất.
- Nhược Hy! Em muốn làm gì?
Tuấn Khôi theo dõi cô từ đầu đến cuối, khi thấy cô tự động nằm vắt qua đùi mình có chút bỡ ngỡ.
- Bốn ngày qua em đưa dụng cụ đến anh không nhận. Chưa nói rõ ràng đã gọi bảo vệ đuổi em đi. Giờ em chuẩn bị tư thế rõ ràng, không đem dụng cụ tới. Anh có gì đánh đó, em nằm im chịu phạt.
- Nhưng anh không muốn phạt. Em đòi anh phải cho sao? Hửm?
Anh đặt tay lên thành ghế, buông thỏng bản thân dựa vào lưng ghế, ánh mắt chăm chú nhìn cặp mông đã được lành vết roi mây nặng nề một tháng trước.
Không có anh vẫn chăm sóc tốt cho bản thân. Không để bất kì vết sẹo nào. Rất tốt... chỉ là quá che giấu sẽ mẫn cảm của bản thân. Giả vờ mạnh mẽ quá cũng không được.
- Việc em làm sai em nhận lỗi. Hôm nay cùng lắm anh gọi bảo vệ lên chứng kiến tình cảnh này rồi kéo em ra cửa, hoặc anh phạt một trận rồi tha thứ không giận em nữa, đồng ý làm ker của em. Nếu không... Em giữ tư thế này mãi.
- Em! Em đang uy hiếp anh?
- Em với anh không ai nhường ai. Đều cương ngạnh như nhau, vậy nay xem ai cương ngạnh đến cùng.
- Đứng dậy!
Tuấn Khôi vịn chặt eo cô muốn kéo dậy, nhưng Nhược Hy vẫn bướng bỉnh bấu vào chân ghế không buông.
- Được! Như em mong muốn.
Tuấn Khôi không nhịn nữa, đè thắt lưng cô xuống làm đẩy mông lên cao hơn chút, tay giơ cao đáp xuống không chút nương tình.
BỐP!
Một ấn đỏ hồng lập tức hiện lên một bên mông cô.
- Nếu hôm nay em còn cắn môi, trận đánh này dù kết thúc hay tiếp tục, anh vẫn không tha thứ cho em. Đừng thách đố lòng kiên nhẫn của anh.
Trận đòn hôm nay dự kiến sẽ không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip