Chap 8

...

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát

...

Thanh Phong thấy sau lớp quần lót mông cô đã sưng một vòng lớn, cơ thể nhỏ nhắn run rẫy, mồ hôi ướt nhẹp áo thể dục bên ngoài.

Cảm thấy đã rèn được một chút nhẫn nại của cô, Thanh Phong mới vừa ý để cây gậy lên bàn.

- Nhược Hy, lần này anh cho nợ. Đứng lên đi.

Cô nhận được ý tha lỗi, chậm rãi đứng lên. Gương mặt mịn màng xinh đẹp đã giàn giụa nước mắt.

Thanh Phong mỉm cười, nhéo nhéo má cô chọc: "Sao khóc dữ thần vậy cô?"

- Tại anh đánh đau chứ bộ.

Cô bĩu môi. Anh xoa nhẹ đầu cô rồi nói: "Mặc quần vào đi, về thôi!"

Thế là trận spank vỏn vẹn như vậy, ấn tượng chỉ có đau và đau. Không hề có sự chăm sóc nào từ anh.

---.---

- Vậy mà em cũng chịu đi spank tiếp? - Tuấn Khôi nghe được cô kể một khúc, cảm giác cô bé này lớp 11 đã gan vậy rồi. Không sợ người ta làm gì bậy sao.

- Thì... Tại mấy ker kia đánh nhẹ quá. Lại lười kiếm ker mới, nên đi với người cũ thôi.

- Rồi chuyện sau đó...?

- Sau đó... Mốt kể tiếp nha anh. Em buồn ngủ rồi.

Cô cười cười nhìn anh. Tuấn Khôi chịu thua, chỉ chỉ lên trán cô mắng: "Nãy bảo ngủ không chịu, giờ kể giữa chừng lại bảo muốn ngủ. Thật dễ chọc ker phạt"

Nói vậy thôi chứ anh biết cô đã mệt rồi, tắt đèn rồi ra khỏi phòng. Để lại không gian tĩnh lặng cho cô. Lúc này nụ cười của cô tắt ngúm. Nhớ lại sự điên cuồng tại nhà hàng, cô có chút đau lòng.

Một người yêu mình hơn 4 năm, lại không có một chút tiếc thương hay không nỡ nào sao. Hay 4 năm đó chỉ là anh dùng cớ giữ chặt cô bên mình, ghiền spank liền kéo cô ra tùy ý quất roi.

Nước mắt cô lại rơi, âm thầm mà khóc. Đến khi mệt não tạm ngừng hoạt động, đưa cô vào giấc ngủ.

---.---

Sáng hôm sau, khi Nhược Hy vẫn còn trong giấc ngủ, Dương Tuấn Khôi đã mời vị giám đốc nhà hàng vào phòng khách tiếp đón.

Bên cạnh ông ta còn có quản lí, ba người phục vụ chứng kiến sự việc.

- Giám đốc Lưu phải không? - Anh chậm rãi nói trước, sắc mặt không chút thay đổi.

- Dương thiếu... Tôi là Lưu Bằng, giám đốc nhà hàng K&A. Vụ việc hôm qua tôi đã nghe quản lí kể lại, thật sự rất xin lỗi cậu.

- Tôi không cần ông xin lỗi. Tôi cần một câu giải thích, cách giải quyết từ ông.

Giám đốc Lưu âm thầm lau mồ hôi rơi như mưa trên trán, tiếp chuyện với những người có danh tiếng quả là không thoải mái chút nào.

- Giải... Giải thích... Dương thiếu, nghe đám người kia nói vị Phương thiếu kia cũng là người không dễ chọc tới. Cậu xem, chúng tôi chỉ là làm ăn nhỏ, đâu có lá gan làm phật lòng ai...

RẦM!!

Tuấn Khôi tức giận đập mạnh lên bàn, giọng tức đến cười "phì" một tiếng.

- Ông không có lá gan phật lòng Phương Thanh Phong, lại có lá gan phật lòng hai nhà Dương gia và Trương gia?

Giám đốc Lưu nghe xong liền muốn ngất tại chỗ. Cô gái xinh đẹp kia không ngờ lại là con của Trương Thế Thành, thế gia có tiếng không ít trong giới kinh doanh đầu tư. Nhà hàng của ông lại phát triển nhờ nguồn vốn của Trương Thế Thành.

- Dương thiếu, lần này là chúng tôi đã sai. Cậu rộng lượng bỏ qua không chấp nhất. Tôi sẽ chỉnh lại cách làm việc của cấp dưới....

Ông choáng váng cúi thấp đầu xin lỗi.

- Tôi cần cách giải quyết. Quản lí thiếu trách nhiệm, nhân viên vô cảm. Đây là thứ nên có của một người làm ngành dịch vụ sao?

- Tôi đuổi việc họ hết cậu thấy sao?

Cả đám phía sau nghe giám đốc nói thế liền lắp bắp ra mặt cầu tình.

- Giám đốc, đừng mà. Tôi làm cho ông mấy năm trời. Không tình cũng còn nghĩa chứ. - Quản lí nhìn qua Tuấn Khôi lắp bắp - Dương thiếu, là tôi sai. Tôi không nên vì sợ này sợ kia mà làm tổn hại đến cô Trương. Xin anh tha thứ, tôi không để bất kì sai xót gì xảy ra nữa. Xin anh, gia đình dựa vào tiền lương của tôi mà sống, nếu thất nghiệp gia đình tôi không biết phải sống thế nào...

- Giám đốc, Dương thiếu, đừng đuổi nhân viên chúng tôi. Chúng tôi ở dưới, nào dám tự ý ngăn cản khách hàng chứ ạ.

Một trong ba người nhân viên phục vụ lên tiếng, hai người còn lại cũng gật đầu đồng tình.

Tuấn Khôi cười lạnh, liếc mắt nhìn quản lí nói rồi lại nhìn qua nhân viên khai giảng đạo lí đúng sai.

- Thứ nhất, quản lí tôi nhận lời xin lỗi từ anh. Anh còn tái diễn hay không tôi không quan tâm, vì tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào nhà hàng các người nữa. Thứ hai, các cô cũng là con gái, thấy khách nữ bị ép buộc như thế, lòng thương xót các cô không có sao? Mở cái miệng gọi bảo vệ can ngăn không được sao? Các cô nên bị người khác giới cưỡng ép không ai quan tâm để ý giúp đỡ mới hiểu rõ được.

Lời vừa dứt, đám người kia câm nín không hé miệng nói gì nữa. Ông giám đốc rầu rĩ đổ mồ hôi hột, ấp úng định câu vãn tình hình nhưng bị anh ra hiệu đuổi khách.

Đàm phán thất bại, sang hôm sau tin tức đắc tội người không nên chọc lan khắp mọi nơi, khách đến không còn đông đúc nữa. Vắng đến mức nhân viên ngồi không ngáp ruồi.

Giám đốc Lưu buồn bực đổ thừa cho ba cô nhân viên nói chuyện không lựa lời mới khiến Dương Tuấn Khôi mất hứng. Ba người ấm ức khóc lóc nhận tiền lương đuổi việc.

---.---

Sự việc đó dần qua đi, nhà hàng K&A đóng cửa vì quá ế khách. Dương Tuấn Khôi không hề tỏ thái độ quan tâm gì, cuộc sống người khác không trong bổn phận của anh.

- Thầy Dương, khoá luận của em thế nào ạ?

Nhược Hy theo đuôi anh hỏi thăm. Buổi thuyết trình bảo vệ luận án mới vừa kết thúc với muôn vàn câu hỏi từ vị thầy hướng dẫn của cô.

- Khá tốt.

- Khá tốt là thế nào? Lúc nãy anh hỏi nhiều câu như vậy, có mấy câu em còn không trả lời được.

Mặt cô đầy vẻ oán trách.

*Cốc*

- Uiii! Sao đánh em?

Tuấn Khôi gõ lên trán cô một cái rõ đau. Mặt mũi Nhược Hy ấm ức, xoa xoa cái trán đỏ của mình.

- Không giữ ý tứ. Kêu thầy đàng hoàng.

- Vâng! Thầy Dương...!! - Cô cố ý kéo dài tên anh.

- Ừm. Yên tâm đi chắc chắn qua môn. Cho em điểm giữ học lực Giỏi.

Tuấn Khôi cảm thấy đã quá thiên vị cô kee sinh viên của mình rồi.

Nhược Hy nghe anh nói vậy hết sức vui vẻ. Đạt được mục đích cô liền bỏ anh một mình mà đi. Nghe cô nói hình như nay đi sắm quần áo với bạn bè.

Cô cùng Như Ngọc đi đến vài shop quần áo lựa đồ.

Như Ngọc đẩy nhẹ vai cô, tay vẫn đang lựa đồ, thắc mắc hỏi:

- Này, anh hồi bữa ở quán bar kéo cậu đi là ai vậy?

- À... Giảng viên hướng dẫn khoá luận của mình. Nói chung quan hệ của tớ với thầy ấy phức tạp lắm.

- Phức tạp? Người yêu à?

- Không phải. Haizzz không nói được. Cậu chỉ cần biết là tớ với thầy ấy quen nhau trước đó rồi. Gần đây mới biết là giảng viên hướng dẫn mình thôi.

Chuyện thích spank Nhược Hy chưa kể cho Như Ngọc biết. Nên cũng không tiện kể được mình và Tuấn Khôi quen biết nhau thế nào.

Như Ngọc quen Nhược Hy lâu, biết được nếu việc đó không tiện nói thì có cậy miệng cũng không có kết quả.

- Ừm. Thanh Phong còn liên lạc với cậu không?

- Đừng nhắc đến hắn ta. Mình hiện tại cực kì không muốn tiếp xúc dù chỉ nói chuyện thôi cũng thấy rất phiền.

Nhược Hy nhớ lại tình cảnh lúc đó ở nhà hàng, sắc mặt cô chợt lạnh đi.

Như Ngọc thấy sắc mặt cô không ổn, nên không nói gì nữa. Tập trung lựa đồ cho cô.

- Cậu định đi đâu à mà lựa kĩ vậy?

- Ừm. Có buổi họp mặt hai ngày một đêm.

Nhắc đến điều này, Nhược Hy không khỏi háo hức, mặc cho Như Ngọc lộ rõ vẻ khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip