27. Vật thí nghiệm

Chương 27: Vật thí nghiệm
-----

Thương Lộc Diễn rời mắt khỏi điện thoại nhìn thoáng qua.

Số điện thoại của Hình Nam, nhưng giọng nói là của Lộ Băng.

Không sai.

"Có chuyện gì vậy?" Thương Lộc Diễn hỏi.

"Anh hết giận chưa vậy?" Lộ Băng tủi thân hít mũi một cái, "Nếu anh chưa hết thì lát nữa em gọi lại cũng được."

Thương Lộc Diễn hết cách, ngậm điếu thuốc cười khẽ một tiếng.

Nghe thấy cậu cười, Lộ Băng lập tức phấn chấn hẳn lên, "A Diễn, anh hết giận rồi phải không?"

"Hết rồi đúng không?"

Nghĩ đến hôm đó lão Tiêu nói Lộ Băng vì đợi cậu mà bị Trần Kế quấy rối, Thương Lộc Diễn cũng không thể giận nổi nữa.

"Không giận nữa," cậu nói, "Em ngoan ngoãn chút, đừng đi tìm anh khắp nơi, chuyện thuốc chuyển hóa gì đó cũng đừng mua nữa."

Lộ Băng "a" một tiếng, giọng cao hơn hẳn, "Nhưng em gọi chính là để nói chuyện thuốc chuyển hóa mà!"

Tưởng cậu ta lại định lải nhải mấy chuyện kiểu Beta tốt hơn Omega, Thương Lộc Diễn vừa hé miệng định nói thì đã bị Lộ Băng cướp lời trước.

"A Diễn, anh còn nhớ không, em từng nói với anh là lúc em mua, người đó nói từng có Omega dùng rồi, tới giờ vẫn không sao, nhớ không?"

Thương Lộc Diễn mơ hồ có chút ấn tượng, "Nhớ."

Lộ Băng nói: "Em nhờ Hình Nam giả làm người mua khác đi mua thuốc chuyển hóa, hỏi ra được mấy chuyện."

"Người bán nói, thuốc chuyển hóa có thể dùng, nhưng dùng một lần thì đổi một lần, dùng lần thứ hai thì sẽ chuyển lại."

"A Diễn, em nhớ cổ anh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, trông giống tuyến thể của Omega, nên em muốn hỏi anh, trước đây anh từng phân hóa chưa?"

Thương Lộc Diễn không trả lời thẳng, "Có thì sao, không có thì sao?"

Lộ Băng nói: "Nếu có, thì anh phải cẩn thận một chút, bởi vì lần trước em đi mua, người bán chưa từng nói đến chuyện một lần hay hai lần gì cả."

"Nhưng lần này thì nói rồi, Hình Nam cảm thấy, anh có thể là một trong những vật thí nghiệm của bọn họ."

"Hơn nữa bây giờ có khi bọn họ vẫn còn đang theo dõi anh."

Tim Thương Lộc Diễn khẽ giật một cái, theo phản xạ quay đầu nhìn xung quanh.

Khói thuốc làm mờ tầm nhìn của cậu, chỉ thấy được ánh đèn phía xa và bóng người gần đó.

Một chiếc lá khô xoay vòng rơi xuống đầu gối cậu, Thương Lộc Diễn nhặt lên, thần kinh căng thẳng ngẩng đầu nhìn.

Phát hiện giữa cành lá ngập tràn bóng tối, lờ mờ thấy được vài tia sao sáng.

Đầu dây bên kia, Lộ Băng vẫn còn nói: "Nếu không có thì em yên tâm hơn một chút."

"A Diễn, thật sự xin lỗi anh."

Cúp máy xong, Thương Lộc Diễn cũng chẳng còn tâm trạng dắt chó đi dạo nữa.

Cậu chầm chậm dắt con Samoyed quay về, tới cửa rồi mới phát hiện mình không mang theo chìa khóa.

Rồi lại nhớ ra, vốn dĩ cậu đâu có chìa khóa.

Giản Bạch Liễm không đưa cho cậu.

Nghĩ đến đây, Thương Lộc Diễn ngồi xổm xuống, gãi gãi tai con Samoyed, vẻ mặt có chút ủ rũ.

Hạ Kiến Sùng đã rời đi từ lâu.

Giản Bạch Liễm đi ngang qua cửa sổ sát đất, đúng lúc thấy Thương Lộc Diễn đang ngồi trước cửa chơi với chó.

Trên cửa treo một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp rọi xuống, chàng trai lai xinh đẹp như được phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.

Giản Bạch Liễm giống như kẻ biến thái lén nhìn người ta một lúc, rồi mới quay người đi mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thương Lộc Diễn và con Samoyed cùng ngẩng đầu lên.

Một người một chó biểu cảm y chang nhau, càng nhìn càng đáng yêu.

Giản Bạch Liễm: "Về đến cửa nhà rồi mà sao không vào?"

Thương Lộc Diễn bĩu môi: "Anh có đưa chìa khóa cho tôi đâu."

Vừa nói xong, cậu đã thấy giọng mình nghe như đang mách lẻo.

"Tôi không phải là..."

Thương Lộc Diễn còn chưa nói xong, Giản Bạch Liễm đã đưa tay kéo cậu đứng dậy.

"Có nhìn bàn trà chưa?"

Thương Lộc Diễn không hiểu.

Giản Bạch Liễm nắm tay cậu kéo vào nhà, rồi nhét chùm chìa khóa đặt trên bàn trà vào tay hắn: "Để mấy ngày rồi, là do em không lấy thôi."

Không nhiều chìa, chỉ có một thẻ cảm ứng của khu chung cư và hai chìa mở cửa lớn.

Nhưng Thương Lộc Diễn lại thấy nó nặng trĩu trong lòng bàn tay, còn có chút nóng rát.

Cơn giận tắc nghẹn trong ngực bỗng nhiên tiêu tan.

Thương Lộc Diễn nắm chặt những ngón tay thon dài, cúi người đặt chùm chìa lại về chỗ cũ, "Biết rồi."

Vừa mới đứng thẳng dậy, Giản Bạch Liễm đã nói: "Trong bếp có nấu sẵn sữa, uống xong thì đi tắm, rồi lên tầng."

Thương Lộc Diễn ậm ừ đáp một tiếng.

Đợi Giản Bạch Liệm lên tầng rồi, cậu mới xoay người đi vào bếp.

Trên bệ bếp có một chiếc nồi nhỏ, đã tự chuyển sang chế độ giữ ấm.

Thương Lộc Diễn lấy một cái cốc, rót sữa ấm trong nồi ra.

Một làn hơi trắng nhẹ bốc lên, mùi sữa thơm ngọt lan tỏa.

Như thể ngửi thấy mùi, con Samoyed trắng tròn chạy vào sủa vang.

Một mình cậu cũng không uống hết cốc sữa to như vậy.

Tìm một vòng, thấy cái bát nước của nó, cậu liền đổ một nửa vào đó.

"Cho mày nè, cảm ơn hôm trước chia cho tao nửa cái giường."

Vò đầu con Samoyed một cái, Thương Lộc Diễn ngồi khoanh chân xuống thảm.

Con chó lè lưỡi nhìn cạu, mắt lim dim như đang cười.

Một người một chó vui vẻ chia nhau hết cả nồi sữa.

Samoyed liếm chân, vẫn còn thòm thèm đẩy cái bát không về phía Thương Lộc Diễn.

"Gâu gâu!" - Anh đi rửa đi.

Thương Lộc Diễn búng đầu nó một cái, duỗi lưng rồi cầm lấy cái bát.

Trong bếp, đồ dùng được sắp xếp rất gọn gàng, ngay cả hướng của từng con dao cũng giống nhau, không khó để nhận ra chủ nhà là người có tính cầu toàn.

Thương Lộc Diễn rửa sạch nồi, lúc đặt lại còn cẩn thận lau khô nước.

Kẻo lại bị Giản Bạch Liễm bắt bẻ.

Tắm xong, Thương Lộc Diễn vừa lau tóc vừa đi lên tầng.

Tóc cậu mềm và dày, lau cực kỳ vất vả.

Phòng ngủ chính trên lầu cũng có phòng tắm, Giản Bạch Liễm tắm xong còn đọc sách một lúc.

Thấy Thương Lộc Diễn quấn khăn lỏng lẻo quanh cổ rồi lười biếng đi lên, cậu hơi cau mày.

"Không thấy máy sấy tóc dưới tầng à?"

Giản Bạch Liệm nói: "Tôi cố ý để trong phòng tắm đấy."

Thương Lộc Diễn có thấy, nhưng không muốn dùng. Lười.

"Lau khăn cũng thế thôi."

Cậu lầm bầm một câu: "Sao anh cái gì cũng không vừa mắt tôi vậy?"

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.

Nghĩ đến lời Hạ Kiến Sùng nói, ánh mắt Giản Bạch Liễm dịu đi một chút, cầm lấy khăn trên cổ Thương Lộc Diễn.

Anh giũ khăn ra, phủ lên đầu cậu, rồi lau tóc cậu như đang lau cho Samoyed vậy.

"Tôi không phải không vừa mắt em, tôi chỉ lo em không sấy khô tóc sẽ bị cảm thôi."

Khoảng cách quá gần, hơi thở như quấn lấy nhau.

Thương Lộc Diễn vừa ngước mắt lên liền thấy được chiếc cổ trắng mảnh lạnh lùng của Giản Bạch Liễm, cùng với yết hầu gợi cảm chuyển động theo từng lời nói.

"Tôi đâu phải loại yếu ớt bệnh tật gì,"

Thương Lộc Diễn bối rối mím môi, "Không sấy tóc cũng không đến mức cảm lạnh đâu."

Giản Bạch Liễm lau khô tóc cho cậu, những ngón tay thon dài luồn vào tóc sờ thử, rồi khen một câu: "Đầu đẹp lắm."

Thương Lộc Diễn: "......" Có độc hả.

Sau khi ném khăn vào giỏ đồ bẩn trong phòng tắm, Thương Lộc Diễn ngáp một cái.

Vừa định lật chăn lên giường, Giản Bạch Liệm đã bảo: "Cởi đồ ra."

"......"

Thương Lộc Diễn lập tức lùi về phía cửa sổ, cảnh giác và phản kháng: "Tôi còn chưa đến kỳ phát nhiệt, hôm nay không muốn làm tình."

Giản Bạch Liễm thật ra không định làm gì, nhưng anh không ngờ Thương Lộc Diễn lại không muốn gần gũi với mình đến vậy.

Có chút... tổn thương.

Giáo sư Giản cụp mắt xuống.

Sau khi giấu đi cảm xúc bị tổn thương trong đáy mắt, anh nghiêm mặt hỏi: "Tôi và Cung Sơ Dương, ai đẹp trai hơn?"

Còn phải hỏi à?

Tất nhiên là anh anh anh.

Thương Lộc Diễn nghĩ vậy, nhưng lại không muốn trả lời.

Cậu không thể để Giản Bạch Liễm có bất cứ lý do gì để cảm thấy chuyện phát triển quan hệ thể xác với mình là lẽ đương nhiên.

Giằng co một lúc, Thương Lộc Diễn hắt xì một cái.

Giản Bạch Liễm từ bỏ, nói thẳng: "Hôm nay không làm tình, tôi chỉ muốn bôi thuốc cho cậu, chẳng phải bị dị ứng à?"

Dị ứng?

Thương Lộc Diễn theo phản xạ gãi gãi cổ, mấy nốt đỏ nhỏ đều đã lặn hết, thật ra có bôi hay không cũng chẳng sao.

Nhưng nếu không bôi, lại sợ Giản Bạch Liễm hỏi tiếp.

Thôi kệ, bôi thì bôi.

Thương Lộc Diễn kéo vạt áo thun lên, cởi áo ra, giơ tay hỏi: "Áo để đâu?"

Ánh mắt của Giản Bạch Liễm rời khỏi làn da trắng nõn xinh đẹp kia một chút, trả lời: "Trên ghế sofa."

"Xa thế, lát nữa tôi không muốn bò dậy mặc đâu."

Thương Lộc Diễn lẩm bẩm rồi tiện tay ném áo qua một bên, lật chăn lên rồi leo lên giường nằm sấp xuống: "Lúc đó anh đừng chê tôi ngủ không mặc đồ đấy nhé."

Chăn là loại lụa đen bóng, phủ lên tấm lưng trắng mịn lạnh như sứ ấy, toát lên một vẻ gợi cảm sống động đầy mê hoặc.

Giản Bạch Liễm mang lên giường một tuýp thuốc mỡ, dựa vào trí nhớ thoa lên phần lưng và bả vai nơi trước đó Thương Lộc Diễn bị nổi nốt đỏ.

Thương Lộc Diễn vắt hai cánh tay mảnh dài lên gối ôm, xương cốt buông lỏng đầy lười biếng.

Giản Bạch Liễm đắp chăn lại ngang eo cậu, bôi thuốc xong liền bảo cậu nằm yên một lúc.

Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, Thương Lộc Diễn lại không tránh được mà nghĩ tới lời Lộ Băng nói.

Cậu không biết có nên kể cho Giản Bạch Liễm hay không.

Cũng không biết có cần thiết phải kể không.

Lại càng không biết nếu kể ra, Giản Bạch Liệm sẽ phản ứng thế nào.

Giữa họ vì bị ép đăng ký kết hôn, từ mối quan hệ thầy trò không ưa nhau, đột ngột biến thành vợ chồng.

Nhưng về bản chất, vẫn chỉ là hai người xa lạ nửa thân quen, chưa hiểu rõ nhau.

Giản Bạch Liễm dường như cũng không có nghĩa vụ phải giải quyết rắc rối giúp cậu.

Thương Lộc Diễn đang nghĩ ngợi thì bỗng cảm thấy tai mình bị ai đó chạm nhẹ.

Cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên, lập tức va phải ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý của Giản Bạch Liễm.

Giản Bạch Liễm đã tháo kính.

Không còn lớp kính chắn, đôi mắt vốn đã mang nét dịu dàng trời sinh của anh dưới ánh đèn càng thêm đen láy, đẹp đến mê hoặc.

Thương Lộc Diễn chợt nhớ đến con mèo bà nội từng nuôi.

Một con mèo trắng mập mạp, bình thường rất chảnh, không mấy khi quan tâm đến người.

Cậu trêu nó mười lần, chỉ có một lần được nó để ý.

Nhưng vì nó quá đẹp, mắt đẹp, lông mềm và trắng muốt.

Cho nên dù bị nó ngó lơ bao nhiêu lần, Thương Lộc Diễn vẫn thích chơi với nó.

Giản Bạch Liễm giống hệt con mèo ấy, lạnh lùng, tính tình chẳng dễ chịu gì.

Thế nhưng chỉ cần anh dùng đôi mắt đẹp ấy "câu dẫn" mình, Thương Lộc Diễn sẽ không tự chủ mà bị hút vào.

Dù cho cái gọi là "câu dẫn" ấy hoàn toàn là vô tình, Thương Lộc Diễn vẫn sẽ đắm chìm trong đó.

Giản Bạch Liễm nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Thương Lộc Diễn vài giây, rồi đưa tay vuốt lên trán cậu, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán.

Mi mắt của Thương Lộc Diễn khẽ run lên, vừa hoàn hồn khỏi ánh mắt tình tứ kia thì đã cảm thấy một bóng đen phủ xuống.

Giản Bạch Liễm nằm xuống, hôn lên môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip