Chương 11: Mặt nạ

Editor: Cheese

"Cô thật sự muốn vậy phải không? Để cho một tiểu cô nương ngây thơ đưa về mà không phải là tôi". Chân Lộ Sanh tựa như cười mà không phải cười nhìn Mạc Hàn , đôi mắt kiều mị giấu đi mấy phần không thích. "Bà chủ Chân vẫn là đi lo liệu chuyện của mình đi thì hơn, còn nữa chuyện nhờ ai đưa tôi về là chuyện của bản thân tôi." Mạc Hàn ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt xa cách nhìn Chân Lộ Sanh.

Đới Manh ở một bên "ngửi" ra được cảm giác vi diệu không bình thường, trực giác nói cho cô biết Mạc Hàn cùng người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám khí chất xuất chúng kia quan hệ không đơn giản. Cô đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, chỉ cảm thấy có chút lúng túng, mở miệng cũng không được rời đi cũng không xong. Chỉ có thể dùng ánh mắt lơ lửng hướng về Hứa Giai Kỳ ở hướng ngược lại. Thế nhưng khi cô định thần lại, ghế salon mà Hứa Giai Kỳ vốn đợi ở đó đã bị một cặp nam nữ khác chiếm cứ, mà Hứa Giai Kỳ cùng cô gái lúc trước quấn quít đã biến đâu mất. Cô thầm than một tiếng, bà cô đáng chết này lại bỏ mình đi theo sắc quỷ, có điều cũng không phải lần đầu tiên, chính mình đã quen rồi.

"Đới tiểu thư, đã làm phiền cô. Có thể đưa tôi về được không?" Bên tai hơi nóng mang theo hơi rượu nhẹ nhàng thổi qua, lỗ tai có chút ngứa, Đới Manh nghiêng đầu cọ xát lỗ tai vào bả vai của mình. Mà Mạc Hàn con ngươi mang theo mấy phần men say mấy phần mê ly cứ như thế nhìn Đới Manh . "Ừ. Được thôi." Đới Manh tự nhiên đoán được Mạc Hàn không muốn người phụ nữ kia đưa về nhà nên mới thuận tay đem mình ra làm phao cứu sinh. Cũng may Đới Manh thức thời, không hỏi nhiều liền hoàn toàn đồng ý.

"Nếu cô đã cương quyết như vậy. Thế cũng tốt" Chân Lộ Sanh biễu môi, tựa như cười mà không phải cười nhìn Đới Manh , bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới. Ánh mắt đánh giá này dứt khoát mà thấu triệt, bị người ta soi bằng ánh mắt như vậy Đới Manh cảm giác như mình bị cởi hết quần áo cho người khác tùy ý đánh giá, cô nhíu nhíu mày. Một thân ảnh gầy yếu bước lên trước hai bước vừa vặn chặn lại Chân Lộ Sanh ánh mắt. Mạc Hàn thu lại ánh mắt không vui nhìn Chân Lộ Sanh: "Bà chủ Chân. Xin cáo từ."

Nói xong Mạc Hàn liền lôi kéo tay Đới Manh đi ra ngoài. Đới Manh không có tránh thoát Mạc Hàn cầm lấy tay nàng, đi chưa được bao nhiêu bước liền nghe được âm thanh của Chân Lộ Sanh kèm theo nụ cười: "Đới tiểu thư. Làm phiền cô đưa cô ấy về nhà. Lần sau nếu cô lại đến đây, tôi miễn phí cho cô." "Đừng để ý tới bà ấy" Mạc Hàn cúi đầu nói nhỏ, Đới Manh gật gù theo Mạc Hàn chậm rãi đi ra đại sảnh.

Tuy rằng chưa bao giờ để ý nhưng vừa ra khỏi quán bar Đới Manh lập tức phát hiện ngoại trừ một cảnh ồn ào náo nhiệt phía sau, trên đường lớn không còn bao nhiêu người đi đường. Một trận gió nhẹ thổi tới cũng khiến người ta cảm thấy mấy phần lạnh, cũng may Đới Manh khi ra cửa không quên mặc vào áo khoác mỏng của mình, cô kéo lại quần áo của mình. Lúc quay đầu mới phát hiện Mạc Hàn trầm mặc đứng bên cạnh mặc phong phanh mỗi chiếc áo sơ mi. Ngay lúc này cô ấy đang ôm ngực khẽ cúi đầu cùng Đới Manh song song đi bên cạnh.

"Đới tiểu thư. Hôm nay quả thật rất cảm ơn cô." Mạc Hàn ngừng bước chân, cô hơi ngửa đầu nhìn Đới Manh . Hai người vừa vặn đứng dưới một ánh đèn, mà Đới Manh so với Mạc Hàn cao hơn một chút. Đèn đường chiếu xuống một luồng ánh sáng màu vàng sẫm, nhu hòa trên khuôn mặt giống như là phủ kín một tầng chu sa. "Mạc tiểu thư đừng khách sáo" Đới Manh ánh mắt rơi vào một bên chậm rãi trả lời sau đó từ từ cởi áo ra khoác trên người.

Mạc Hàn ngẩng người một chút, rất nhanh liền hiểu được ý định của Đới Manh , cô giơ tay đè lại tay Đới Manh đang đem áo khoác đưa tới, nhẹ nhàng nở nụ cười: " Không cần. Áo sơ mi trên người cô còn mỏng hơn tôi. Đừng làm cho thân thể bị cảm lạnh." Đới Manh bị từ chối như thế cũng thấy có chút ái náy, mặt hơi đỏ lên, lúng túng thu tay về.

Mạc Hàn đổi lại ánh mắt lúc còn trong quán bar lạnh lẽo với Triệu Thần Tân cùng xa cách với Chân Lộ Sanh, khóe môi hơi hơi nhíu, ánh mắt nhu hòa nhìn Đới Manh : "Cô lái xe tới à? ". 
" Tôi đi nhờ xe bạn tới đây. Cô ấy có việc nên đã đi trước." Đới Manh nhún vai một cái, đoán chừng trong tình huống này Hứa Giai Kỳ vui chơi mà quên mất mình rồi. "Như vậy đi. Đón một chiếc taxi, tôi đưa cô về nhà." Mạc Hàn gật gù, nghĩ nghĩ một hồi liền đưa ra chủ ý sau đó quay người về hướng đường cái bắt đầu đón xe.

Chờ một chút, không phải là mình nên đưa Mạc Hàn về nhà sao, đây là lời thỉnh cầu của Mạc Hàn nhờ mình giúp lúc ở bên trong quán bar mà, làm sao hiện tại lại trái ngược.... Đới Manh thầm mắng trí nhớ mình không linh hoạt, quay một vòng đứng sau lưng Mạc Hàn , cô nghi hoặc nhíu mày: " Mạc tiểu thư. Cô uống say rồi. Nên là tôi đưa cô về trước."

"Chúng ta không giống nhau" Mạc Hàn không quay đầu lại, hướng một chiếc taxi đang đi tới vẫy vẫy tay.

Không giống nhau thì có liên quan gì, Đới Manh lại nghĩ không ra. Xe taxi kia không có dừng lại mà trực tiếp bay vút qua, Mạc Hàn bỏ tay xuống quay lại nhìn Đới Manh , thấy Đới Manh trưng ra một bộ mặt ngây thơ nghi hoặc, cười khẽ ra tiếng: "Tôi so với cô lớn tuổi hơn, thời gian ở ngoài lang bạc cũng lâu hơn, đối với việc tự bảo vệ bản thân tôi có lòng tin hơn. Thế nhưng cô lại không giống tôi, vừa xuất hiện trong xã hội này không bao lâu lại là một tiểu cô nương. Đưa tôi về nhà rồi lại phải một mình trở về nhà. Không an toàn. Chính vì thế, vẫn là tôi nên đưa cô về."

"Nhưng là cô uống say, một mình về nhà mới không an toàn" Đới Manh không cảm thấy chính mình thì có cái gì nguy hiểm, ngược lại Mạc Hàn một người xinh đẹp như hoa ... Là một cô gái có tiếng xấu, hơn nửa đêm một mình về nhà, hẳn là so với mình càng không an toàn. Đới Manh trong lòng nói thầm một câu, lại thầm mắng mình một cái. Gì mà cô gái có tiếng xấu chứ, sao lại có thể nghĩ ra được. Đây đều là tin đồn thôi, tuy rằng cô và Mạc Hàn chỉ gặp mặt có hai lần nhưng là không hiểu sao có cảm giác cô gái này không phải là người giống như lời đồn.

"Cô cảm giác tôi uống rượu sao"Mạc Hàn không biết việc này nàng vốn mặc định là như thế trong suy nghĩ của Đới Manh , ngược lại trừng mắt khẽ cười hỏi lại. Trong nháy mắt bộ dạng xinh đẹp giảo hoạt kia cùng với bộ dạng lúc trước cứ như là hai người. Đới Manh ngây ngẩn cả người, cô nhìn người đang đứng dưới ánh đèn lờ mờ khẽ cười ánh mắt thư thái và giảo hoạt. Đột nhiên có chút không xác định, lúc còn ở trong quán cô nhìn Mạc Hàn ánh mắt có chút mơ màng giống như có chút men say, nhưng bây giờ lại giống như không có say một chút nào "Thời điểm ở trong quán không phải cô say rồi sao?". Đúng vậy mà, bà chủ họ Chân nói nàng say rồi, nàng cũng đã chấp nhận còn gì.

Chẳng lẽ là giả bộ thanh tĩnh? Đới Manh nhớ tới mình trước đây mỗi lần uống rượu tới trời đất quay cuồng nhưng hầu như cũng giả bộ dạng tĩnh táo. Suy nghĩ bảo cái miệng phải có trật tự, từ từ buộc chính mình đi một đường thẳng chỉ đơn giản là không muốn cho người khác biết mình đã say rồi, không muốn người khác đưa mình thôi. Lẽ nào Mạc Hàn cũng giống như vậy.

"Đều do lấy cớ thôi" Mạc Hàn thấy Đới Manh nửa ngày không có mở miệng, chậm rãi thu hồi nụ cười trên khóe miệng, khôi phục lại gương mặt không có cảm xúc, vừa giơ tay vẫy vẫy. Chân Lộ Sanh nói cô say muốn đưa cô về là lấy cớ, cô cự tuyệt để cho Đới Manh đưa về cũng là cái cớ. Khác ở chỗ một người muốn tiếp cận, một người muốn bỏ trốn mà thôi. Mạc Hàn lạnh lùng cười.

Nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Mạc Hàn , lời muốn nói vừa tới miệng Đới Manh liền nuốt xuống. Mạc Hàn khuôn mặt biến sắc tốc độ nhanh thật. Lần đầu tiên gặp mặt là bộ dạng dịu dàng thân thiết, ở trong quán bar thì lạnh lùng xa cách, vừa mới nói cười xinh đẹp dáng vẻ trong chớp mắt lại thay đổi thành kiểu nếu ngươi muốn sống thì chớ dại lại gần. Đới Manh đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cô yêu thích cùng người đơn giản chơi chung. Hứa Giai Kỳ tuy rằng là tiểu phú bà ham tài nhưng đến cùng vẫn là một người chân thành, trước sau như một chưa hề nói dối, chưa bao giờ che giấu bản tính của chính mình. Mạc Hàn thì ngược lại, Đới Manh căn bản là nhìn không thấu. Vừa nãy còn cảm nhận được Mạc Hàn không phải là người như mọi người đồn đại, chỉ trong chớp mắt lại cảm thất Mạc Hàn là người băng lãnh không dám tới gần.

Cảm giác không tốt lắm nên Đới Manh trầm mặc không nói, cũng không muốn nói thêm câu gì. Nếu Mạc Hàn nói chính mình không uống say cô cũng không cưỡng cầu đưa người về nhà nữa. Không lâu sau một chiếc taxi dừng trước mặt hai người. Lúc lên xe, hai người ngồi ở ghế sau một người bên trái một người bên phải dựa vào cửa sổ xe, chính giữa cách nhau một khoảng, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip