Chương 31: Khâu Hân Di và Mạc Hàn gặp mặt

Editor: Kiu Xinh Đẹp

Beta: Cheese

Xem xong phần văn kiện cuối cùng, ánh mắt chua xót khó chịu, Đới Manh xoa xoa con mắt nhìn ra bên ngoài. Trời đã tối, bên ngoài văn phòng đều đã tắt đèn, các đồng nghiệp đều đã tan ca, chỉ còn lại Đới Manh trong công ty. Đới Minh hiện tại ở nhà càng ngày càng nhiều, việc giao cho cô cũng càng lúc càng nhiều, Đới Manh cũng vì thế mà mỗi ngày lại về nhà muộn hơn. Sửa sang lại xấp văn kiện trên bàn, Đới Manh tắt đèn, chuẩn bị tan ca trở về nhà.

Trên đường nhận được điện thoại của Hứa Giai Kỳ , người này gọi cho cô lúc đang ở quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc xuyên thấu di động trực tiếp oanh tạc màng tai. Đới Manh nhướng mày, để di động xa khỏi lỗ tai: "Tiểu Đới , muốn tới uống rượu cùng với tôi không?" Hứa Giai Kỳ mang theo men say, thanh âm giống như là hét lên.

"Ngày mai công ty còn có chuyện cần phải xử lý, cô tự uống đi, cẩn thận một chút, đừng tùy tiện mang người khác về nhà." Đới Manh đi trên đường chậm rãi vô định, thanh âm tràn đầy mỏi mệt. "Cô muốn thành kẻ cuồng công việc à" Hứa Giai Kỳ cười ha hả, bộ dạng có vẻ vui vẻ lắm, điện thoại truyền đến âm thanh lúc to lúc nhỏ.

"Được rồi, cô cẩn thận một chút đi, tôi đang trên đường trở về nhà, cúp máy trước đây." Đới Manh xoa xoa mi tâm, nhẹ giọng đáp lại vài câu liền đem điện thoại tắt đi. Đới Manh đút tay trong túi đi trên đường không bao lâu thì bầu trời lại bắt đầu có mưa phùn, mang theo chút đượm buồn giống như những sợi tơ, rơi vàotrên mặt cô.

Chiếc điện thoại di động nắm trong tay lại rung lên, Đới Manh nhìn thoáng qua, màn hình sáng lên hiện hai chữ "Chị dâu", là Khâu Hân Di gọi điện thoại cho cô. Đới Manh dừng chân, đi đến bên ghế dài chỗ đèn đường ngồi xuống. Di động vẫn rung, Đới Manh không nghe máy, nhưng người này không buông tha mãi cho đến khi điện thoại tự tắt.

Ánh sáng đèn đường mờ mờ chiếu xuống, từng hạt mưa phùn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, giống như là từ trên trời bay xuống từng dây diều nhỏ. Đới Manh lẳng lặng ngồi, thẳng lưng, cau mày mím môi nhìn di động trong tay vụt tắt rồi lại sáng lên. Khâu Hân Di không ngừng gọi điện thoại cho cô, Đới Manh vẫn không nhúc nhích nhìn điện thoại, đèn đường rọi vào mặt, tựa như bức tượng điêu khắc tinh xảo.

Điện thoại nhất quyết không buông tha lần thứ hai tiếp tục gọi tới, Đới Manh cau mày, thở dài một hơi, nghe điện thoại. Đầu dây bên kia trầm mặc, chỉ có thể nghe được chút tiếng thở không ổn định: "Chị dâu, có chuyện gì sao?" Đới Manh nhẹ giọng mở miệng dò hỏi. "Tiểu Đới ...em ở đâu?" Khâu Hân Di giọng có chút khàn khàn run rẩy.

Đới Manh nhàn nhạt trả lời: "Đang trên đường từ công ty trở về nhà." "Tiểu Đới , chị đang đứng ở trước cửa nhà em, chị đợi em trở về." Khâu Hân Di sụt sịt, âm thanh nhiễm vài phần nức nở. Đới Manh cau mày, đứng lên, âm thanh không tự chủ mà tự giác có chút lớn: "Chị dâu, tại sao chị lại ở cửa nhà em?"

"Chị...chị cùng anh trai em cãi nhau, chị chạy đến đây, chị muốn gặp em." Khâu Hân Di run rẩy khóc nức nở để người khác không tự giác mà có vài phần thương tiếc. Điện thoại chung quy là nói không rõ ràng, Đới Manh nói câu sẽ lập tức trở về nhà, sau đó cúp điện thoại.

Mưa càng lúc càng lớn, làm ướt quần áo trên người Đới Manh , không lái xe về nhà, bởi vì trời mưa nên trên đường gọi một chiếc taxi cũng khó, Đới Manh chỉ có thể bước nhanh chân hơn.

Cửa thang máy mở ra, Đới Manh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Khâu Hân Di cuộn mình trước cửa nhà mình, thân thể gầy yếu cuộn lại một đống, ôm hai đầu gối. "Chị dâu" Đới Manh kêu một tiếng, vội vã chạy đến. "Tiểu Đới ." Khâu Hân Di ngẩng đầu, gương mặt thanh tú rõ ràng còn vương nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu vô cùng. "Chị dâu rốt cuộc sao lại thế này?" Đới Manh đứng trước mặt Khâu Hân Di nhìn nàng hoang mang. "Tiểu Đới ." Khâu Hân Di mang theo nước mắt nức nở gọi một tiếng, sau đó đứng dậy nhào vào lòng Đới Manh , đưa tay ôm chặt lấy eo của cô.

Đới Manh có chút mất tự nhiên đẩy một cái nhưng lại không đẩy nổi Khâu Hân Di ra, cô chỉ có thể buông cánh tay xuống: "Chị dâu, quần áo em bị mưa ướt, chúng ta vào nhà trước đi." "Ừ!" Khâu Hân Di ở trong lòng Đới Manh gật đầu, hai tay lại ôm lấy Đới Manh chặt hơn. Khâu Hân Di gắt gao dán chặt cơ thể với Đới Manh , nhiệt độ cực nóng xuyên qua lớp quần áo ướt đẫm.

Cơ thể tiếp xúc thân mật, Đới Manh thấy rất không thoải mái, cô đau đầu nhăm mắt lại, tiếp tục đẩy Khâu Hân Di ra, bất đắc dĩ nói: "Chị dâu, chị buông em ra đã, để em mở cửa trước được không?"

Thang máy mở cửa "đinh" một tiếng, cùng với âm thanh của giày cao gót, một bóng người đi ra từ thang máy, nhìn hai người ôm nhau trước cửa mà ngây cả người. Đới Manh nghe được âm thanh phía sau, quay đầu nhìn lại, sững sờ, thất thanh nói: "Chị như thế nào lại ở đây?"

Mạc Hàn cầm theo một chiếc túi, mặc một thân lễ phục quần dài đỏ rực như lửa, tóc xõa, chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga trắng, cao quý mà tao nhã. Gương mặt tinh xảo khẽ cười nhìn Đới Manh , liếc mắt nhìn vào người trong lòng Đới Manh đang ngẩng đầu lên nhìn mìnhh - Khâu Hân Di mặt đầu nước mắt. Độ cong của khéo môi vẫn không thay đổi, chỉ là con mắt hơi thu lại, cô cười ôn nhu: "Tiểu Đới , đã lâu không gặp."

"Học tỷ, chị như thế nào lại ở chỗ này?" Đới Manh ánh mắt đầy kinh ngạc, vẫn không thể tin được. Mạc Hàn nâng tay lên, lung lay chùm chìa khóa trong tay, chỉ chỉ vào căn nhà bên cạnh nhà Đới Manh , nghiêng đầu chớp chớp con ngươi trong trẻo: "Bởi vì từ hôm nay trở đi, chị chính là hàng xóm mới, về sau mong em giúp đỡ nhiều hơn."

Đới Manh mở mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc, cô không hề nghĩ tới người đến thuê căn nhà cách vách lại chính là Mạc Hàn , trong lòng âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, như vậy cô không cần phải lo lắng việc giúp Mạc Hàn tìm nhà ở, trong lòng vui vẻ, khóe miệng cong lên: "Hoang nghênh chị"

"Tiểu Đới , không giới thiệu một chút sao?" Khâu Hân Di nắm thật chặt cánh tay đang ôm Đới Manh , đã túm chặt góc áo của cô, cắn môi nhìn qua Mạc Hàn . Đới Manh mượn lực đẩy Khâu Hân Di ra lui về sau hai bước, đưa tay chỉ Khâu Hân Di hướng Mạc Hàn giới thiệu: "Học tỷ, đây là chị dâu của em, Khâu Hân Di ." Sau đó nhìn Khâu Hân Di bất đắc dĩ nghiêng đầu hướng đến Mạc Hàn : "Chị dâu, đây là học tỷ của em, cũng là đối tác của công ty, Mạc Hàn ."

"Xin chào." Mạc Hàn ôn nhu cười khẽ, tự nhiên đưa tay ra với Khâu Hân Di . Khâu Hân Di cắn môi, nhìn qua Đới Manh , lúc này mới đưa tay ra "Xin chào." Hai người bắt tay nhau, Đới Manh đứng ở một bên hai tay đút vài túi, lẳng lặng nhìn hai người bọn họ.

"Chúng ta trở về phòng đi, Tiểu Đới , chị mệt mỏi." Khâu Hân Di bất mãn, lôi kéo góc áo Đới Manh thuận thế dựa vào cánh tay cô. Đới Manh đỡ lấy Khâu Hân Di , hướng Mạc Hàn đưa mắt nhìn, nhẹ nhàng nâng cằm: "Học tỷ, em về phòng trước, chị cũng nghỉ ngơi đi"

"Được, ngủ ngon." Mạc Hàn cười khẽ gật gật đầu, nện giày cao gót hướng cửa đi tới, đưa chìa khóa vào lỗ mở cửa. Hai người cơ hồ là đồng thời cùng mở cửa, Khâu Hân Di vào trước, Đới Manh vào sau, trước lúc đóng cửa, cô nhìn thật sâu vào mắt Mạc Hàn , nhẹ giọng nói một câu "Ngủ ngon."

Nhìn Đới Manh đóng cửa lại, Mạc Hàn cúi đầu bất đắc dĩ dường như cười khổ lắc đầu, sau đó vào phòng, lấy ra một chiếc túi, bên trong một hộp quà tinh xảo, tinh tế quan sát một lúc, con ngươi ôn nhu tại ngọn đèn mà nhè nhẹ lóe sáng.

"Tiểu Đới , cô ta vì sao lại ở căn nhà bên cạnh em?" Khâu Hân Di ôm một ly nước, ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, cúi đầu thật lâu mới mở miệng, thanh âm có chút hạ giọng. "Đúng dịp" Đới Manh đem quả cà chua nhỏ cắt thành hai nửa,đặt lên trên hai bát mì trong bếp, cô đơn giản nấu mì trứng, Khâu Hân Di chiều nay không có ăn cơm tối.

Nhìn bát mì trước mặt, Khâu Hân Di nhe nhàng nở nụ cười, mắt sáng lên nhìn Đới Manh , nhẹ giọng nói: "Tiểu Đới , em thật tốt" Đới Manh không có nói chuyện, bưng bát mì khác đi ra ngoài. "Tiểu Đới , em đi đâu?" Khâu Hân Di ở phía sau nàng nghi hoặc hỏi.

Đới Manh không quay đầu lại, mở cửa: "Em đi hỏi học tỷ một chút xem chiều nay chị ấy ăn gì chưa, rất nhanh sẽ quay trở về." Khâu Hân Di ở phía sau khóe môi chậm rãi nhếch lên, con ngươi ảm đạm, chiếc đũa cầm trong tay chậm rãi nắm chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip