Chương 11: Kết Cục.
Nghe Hữu Danh hét lên, Linh Lan không khỏi giật mình, cô không nghĩ Tinh Lâm lại tuyệt vọng đến mức này. Cũng phải, một người chứng kiến người mình yêu thương lần lượt ngã xuống, dù có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể gồng mình để chống chịu được mãi.
Cô im lặng, chỉ ở bên cạnh cậu cả một buổi rồi sau đó mới thu lại vào trong mặt dây chuyền của Hữu Danh. Cô biết, chỉ khi yên tĩnh ở một mình, cậu mới có thể bình tâm lại. Cô tin Tinh Lâm sẽ không nghĩ quẫn, vì cô biết dù có chuyện gì xảy đến cậu vẫn đối diện được với nó và vượt qua được.
Tinh Lâm nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hữu Danh. Cậu không biết từ khi nào, gương mặt này đã in sâu vào trong tiềm thức của bản thân. Cậu vẫn nhớ như in lần đầu cả hai gặp nhau, ở trong ngôi nhà hoang, sau đó là đấu pháp với nhau, cậu tức giận vì "quân" của anh đã đánh hồn xiêu phách tán hai ba linh hồn. Sau đó là hợp sức, cùng nhau giúp đỡ Linh Lan. Đúng là cậu đã từng bị Linh Lan xoá mất ký ức về cô, nhưng Hữu Danh lại là điểm mấu chốt, nhìn thấy anh, cậu đã nhớ lại mọi chuyện, nó hiện hữu trong giấc mơ của cậu. Một giấc mơ thật dài và đầy trắc trở cũng thật nhiều điều kì diệu.
Rồi cả hai gặp lại nhau trên cầu, anh đi theo cậu bị cậu bắt gặp. Sau đó là gặp đám Thụy Du với Liên Thanh, đánh nhau với bà đồng, được Nguyệt Minh giúp đỡ. Cả Tinh Lâm lẫn Hữu Danh dường như rất ăn ý với nhau, luôn biết mình nên làm gì khi đối phương cần.
Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc ma da ở trong phòng của Hữu Danh, không hiểu vì sao cậu lại tức giận, khó chịu khi trong phòng của Hữu Danh lại có con gái dù đó chỉ là một linh hồn xa lạ, vậy nên cậu mới đòi đi ăn bún đậu mắm tôm. Con người hoàn hảo kia ấy vậy mà lại không ăn được, cậu mới chọc cho bỏ tức.
Ai có ngờ, bà đồng lại xuất hiện. Nếu không có bà ta, có lẽ Hữu Danh vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, và cả hai vẫn chọc ghẹo nhau, cùng nhau đi hành pháp.
Tinh Lâm cầm vòng chuỗi trên tay, như có chấp niệm, lại như bị thôi miên. Đột nhiên, cậu xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Nhìn xung quanh chỉ có bầu trời âm u, Tinh Lâm đứng trên mặt nước, bước về phía trước, tưởng chừng như vô hạn, nhưng rồi cậu dừng lại. Sững người nhìn hình ảnh phía trước. Một cái cây cổ thụ đã dần dần mục nát, tán cây đã không còn lá. Thân cây khô mục, Tinh Lâm để ý, thấy vẫn còn, ở dưới gốc cây, một mầm non vừa nhú lên, nhưng có vẻ như nó quá yếu, nên không thể vươn mình lên được, càng không thể chống chọi lại với "thời tiết" khắc nghiệt.
Tinh Lâm bước chầm chậm về phía mầm cây kia, cậu ngồi xuống bên cạnh, muốn vươn tay chạm vào nhưng cây cổ thụ bắt đầu tan biến dần, những hình ảnh vụn vặt cậu chưa từng thấy giờ đã hiện ra trước mặt.
Cậu thấy hình ảnh bà đồng tìm gặp Hữu Danh, hỏi anh có muốn mạnh hơn không, mặc dù có chút chần chừ nhưng anh vẫn gật đầu. Bà đồng đem anh theo, hướng dãn cho anh từng loại pháp thuật, cũng lén lút cắm vào anh một loại chú, mà mãi đến lần phát tán đầu tiên, anh mới phát hiện ra. Sau đó, Hữu Danh nhân lúc bà ta bất cẩn mà đánh lén một chiêu, làm bà ta bị thương rồi nhân cơ hội mà chạy đi. Sau đó, loại chú đó hành hạ anh hết ngày này qua ngày khác, dục vọng muốn giết người không thể dừng lại, mỗi lần chịu đựng, anh lại như một kẻ điên, như bị tẩu hoả nhập ma, lăn lộn trên đất vì cơn đau. Nó như những chiếc kim châm vào xương khớp của anh, như là chiếc búa nhỏ đang đóng từng cây đinh một vào đầu anh. Đau đớn đến mức phải kêu gào, đến mức hộc máu.
Nhưng, cậu biết, anh vẫn đang tìm đến cậu. Và sau đó cả hai gặp lại nhau. Anh giấu nhẹm đi chuyện mình bị hạ chú, chỉ chăm chăm lo lắng cho cậu. Rồi lại cắn răng chịu đựng cơn đau hằng đêm mà cậu không hề hay biết.
Tinh Lâm ngỡ ngàng, cậu ngây ngốc ngồi nhìn trân trân khi biết rằng anh thích cậu. Cậu không hề biết, cũng như hiện tại, cảm giác của cậu đối với anh là gì, cậu cũng không rõ. Cậu chỉ biết, nếu anh buông tay cậu, cậu chắc chắn sẽ nắm chặt tay anh, đi theo bên cạnh anh dù anh có ngăn cấm.
Tiềm thức của Hữu Danh như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, toàn bộ cây cổ thụ kia dần dần tan biến thành những điểm sáng, được mầm non hấp thụ vào. Đột nhiên Tinh Lâm có niềm tin rằng anh vẫn còn sống. Sau đó, cậu bị một lực vô hình đẩy ra ngoài.
Ngay sau đó, Tinh Lâm đứng phắt dậy, chuẩn bị một chút rồi cõng Hữu Danh, rời khỏi căn nhà gắn bó bao nhiêu kỉ niệm, trở về nơi đã từng chối bỏ cậu. Đúng vậy, Tinh Lâm sẽ về "nhà", nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong gia tộc để kéo ba hồn bảy vía, kéo hồn phách của Hữu Danh trở về. Anh chỉ là bị ràng buộc nên mới "chết", số mệnh chưa tận, không thể chết được. Ôm theo niềm hy vọng, Tinh Lâm bắt đầu hành trình trở về quê nhà.
Nhưng, không thể để cho mọi người biết được, cậu phải làm trong âm thầm. Vì cậu sợ, bản thân cùng những người khác kì vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao. Vậy nên, cậu làm một cái mồ giả, thông báo với Liên Thanh và Thụy Du rằng cậu đã "an táng" cho Hữu Danh.
--
Sau khi Hữu Danh "được chôn cất", Tinh Lâm cũng mất tích.
Cho dù là Nguyệt Minh có ra sức tìm kiếm như thế nào, Thụy Du thậm chí còn đăng tin trên báo đài vẫn không tìm thấy được cậu. Liên Thanh hỏi thăm khắp nơi, dù vậy, câu trả lời vẫn là chưa từng gặp qua bao giờ.
Một người từng là bạn thân, vào sinh ra tử, trải qua cùng nhau biết bao chuyện vui buồn, từng là bộ ba bắt ma mà ai ai cùng biết, nay đã vắng bóng một người, bộ ba ngày nào giờ chỉ còn lại hai người.
Thụy Du vì công việc bận rộn ở studio mà dần dần ít gặp Liên Thanh, còn Liên Thanh vì đứa em đang học trung học cũng xoay sở tiền nong, Nguyệt Minh đã rời đi từ lâu, cô dẫn theo Quyên Hồng trở về thành phố để bắt đầu cuộc sống mới.
--
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Liên Khánh ngày nào giờ đã trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp, được không ít chàng trai trong làng ngỏ ý làm quen. Liên Thanh đã trưởng thành hơn trước, không còn hấp tấp vội vàng nữa. Còn Thụy Du đã trở thành nhà thiết kế hàng đầu, được săn đón và các bộ sưu tập của anh luôn cháy hàng sau khi ra mắt.
Mọi người đều đã có một cuộc sống mới cho riêng mình. Chỉ là, khi gặp lại nhau để tán gẫu, lại thiếu vắng đi hình bóng của một người. Giờ đây khi nhắc lại, nỗi buồn đã vơi bớt phần nào, duy chỉ còn lại chút tiếc nuối cùng hoài niệm. Họ đã từ bỏ hy vọng, dừng lại công cuộc tìm kiếm Tinh Lâm, vì cả hai người đều tin rằng, rồi có một ngày, Tinh Lâm sẽ trở lại, và họ vẫn sẽ là bộ ba bắt ma oanh liệt như ngày xưa.
--
Ở quê nhà của Tinh Lâm.
Trước sân, có một cậu trai trẻ, đang luyện võ, đứng bên cạnh quan sát là một nam nhân trong tuổi tứ tuần, sau khi cậu thanh niên hoàn thành bài võ, người đàn ông gật đầu, nói:
"Không tệ, hồi phục rất nhanh."
"Là nhờ có cậu và mọi người giúp con." Cậu thanh niên tự tin kiêu ngạo năm nào giờ đã trầm tĩnh hơn, không kiêu không nịnh đáp lời.
"Xong rồi hả cậu?" Là một thanh niên khác, cậu chạy ra, vui mừng hỏi.
"Ừm. Mắt của con đã khôi phục hơn chín phần rồi. Chỉ cần thêm vài tuần nữa, còn sẽ khôi phục lại hoàn toàn."
"Dạ."
"Tinh Lâm, đợi tôi thay đồ, chúng ta tiếp tục luyện."
"Ừm, ông thay nhanh đi, tôi đợi." Không ai khác, Tinh Lâm gật đầu cười nói. Thấy thân ảnh rời đi, cậu hô: "Hữu Danh, tháng sau về nhà thôi."
Hữu Danh khựng lại trong chốc lát, sau đó gật nhẹ đầu: "Ừm."
"Tụi con không định ở đây luôn à?" Người đàn ông hỏi "Dù sao, gia tộc chúng ta cũng nuôi nổi hai đứa, với lại, sau khi con đi, ai chơi với ta đây?"
"Cậu à, lâu lâu con sẽ về thăm mà. Chỉ là con muốn về săn sóc lại ngôi nhà con với vú ở trước kia. Rời đi lâu, con cũng thấy nhớ."
"Hầy, vậy hai đứa nhớ về thăm cậu thường thường đó." Người đàn ông đành phải gật đầu thoả hiệp.
"Dạ." Tinh Lâm cười, gật đầu rồi đi theo hướng Hữu Danh rời đi khi nãy.
-
"Thời gian trôi qua nhanh thật, chỗ này giờ thay đổi quá trời." Tinh Lâm ngó quanh, bước đi trên con đường mà ngày xưa cậu đi hơn nghìn vạn lần, vậy mà, lần này trở về, đi trên con đường này, cậu lại cảm giác khó nói thành lời, như thể cậu đã đi xa sau đó lại quay trở về, xúc động không nói nên lời.
"Ừm, nhiều thứ không còn giống trước kia nữa." Hữu Danh gật đầu đồng ý, nắm lấy tay Tinh Lâm, bước về phía ngôi nhà của cả hai.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, căn nhà của cả hai vẫn như ngày đầu khi rời đi. Nó vẫn sạch sẽ, sân vườn không có tí có dại nào. Cậu mở cửa bước vào trong, sớm biết Liên Thanh vẫn sẽ dọn dẹp dùm cậu, nhưng không ngờ bà cô nói chuyện như nả súng liên thanh kia lại kiên trì như vậy.
Nhìn căn nhà không có lấy một hột bụi, mọi thứ vẫn ở yên chỗ cũ như thể cậu và Hữu Danh chỉ mới đi hành pháp về. Có chút cảm xúc không nói nên lời. Hữu Danh chỉ im lặng ở bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy vai cậu dỗ dành.
"Có gì đâu mà khóc, lần này trở về, chúng ta không đi nữa, chỉ ở đây thôi."
"Ừm.. Hữu Danh sẽ ở đây với tôi cả đời luôn." Tinh Lâm gật gật đầu nói.
Đúng lúc này, tiếng "bịch" phát ra ở sau lưng, làm cả hai quay đầu lại. Là Liên Thanh, Liên Khánh với Thụy Du. Năm người nhìn nhau, không nén nổi xúc động, Liên Thanh và Thụy Du nhào tới ôm hai người, vỡ oà vì hạnh phúc.
Đến chiều, đồ ăn đã được bưng lên hết, ngồi vào bàn, không ai nói với nhau lời nào. Chỉ cần nhìn nhau thôi, họ đã biết đối phương nghĩ gì. Có đôi khi, không cần dùng đến lời nói, mà chỉ cần một ánh mắt, hay một cái nhìn, thì họ cũng biết đối phương muốn gì, nghĩ gì.
Họ không còn là những người cô độc, hay chờ đợi đối phương trở về. Vì bây giờ, lại một lần nữa, họ là bạn đồng hành của nhau, giúp đỡ nhau, ở cạnh nhau, bảo vệ nhau, và sẽ mãi sánh bước cùng nhau.
--
Hoàn Chính Văn.
còn phiên ngoại, chắc là vài hôm nữa mới có á 👉👈
ehehe xong rồi nhoa. iu mọi người vì đã ủng hộ tui trong bộ truyện này. Nếu mọi người thích thể loại kinh dị, tui có thể lên idea để viết tiếp, nhưng không đào sâu vào nữa mà là tui tự nghĩ ra, chứ sợ quá trời rồi 🥲 vậy nhé, iu nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip