Chương 23

Căn biệt thự lớn nằm ở ven vùng ngoại ô. Được xây theo lối cổ đại huyền bí, biệt thự trông như tòa lâu đài lớn. Chỉ toàn màu đen, vài tượng quỷ được trang trí xung quanh khiến nó mang hơi thở của địa ngục. Ớn lạnh và sợ hãi là những từ thường được miêu tả về nó.

Cánh cổng lớn bằng thứ vật liệu đặc biệt vô cùng cứng cáp. Không bom đạn nào từng có thể phá hủy nó. Bên cạnh được đặt hai tượng sói lớn đang nhe nanh đầy uy nghiêm.

Tòa nhà chỉ có hai tầng, nhưng chứa hơn 5000 người trong đó. Xung quanh chẳng có 1 hàng xóm nào sống chung. Đây là căn biệt thự lớn nhất cả thế giới. Hơn nữa nó là tòa nhà bất khả xâm phạm.

Mệnh danh là địa ngục thu nhỏ. Ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của nhà họ Vương.

《Rầm》

Tiếng nổ vang trời nơi cánh cổng. Khói bốc mù mịt, mùi thuốc súng nồng nặc. Khói vơi đi, cánh cổng được mở rộng. Nhật Quân quăng chiếc mặt nạ chống độc xuống đất đi vào trong.

Nhật Quân chậm rãi bước đi, hướng về phía khu vườn nhỏ. Một dáng người trung niên bên cạnh là một cô gái rất đẹp và quyến rũ ngồi trên chân ông. Nhật Quân nhếch môi, lười biếng mở miệng.

" Lão già!"

" Mày đến đây làm gì?"

Người trung niên không nhìn mặt vẫn có thể đoán được là ai. Vì trên toàn thế giới chỉ có cậu con trai trời đánh của ông mới gọi ông như vậy.

" Cho tôi mượn vài cây súng, với cái xe của ông."

" Mày mượn làm gì?"

" Thiên Vũ bị bắt rồi!"

" Mày ở nhà tao cho nhờ. Để Lão Tam sẽ tự xử lí."

" Tôi muốn tự tay mình cứu."

" Bảy tuổi mày đã phá nát một ngọn núi nhỏ vì buồn chán. Bây giờ mày mười tuổi. Bạn mày bị bắt. Mày phá nát cả thành phố sao?"

" Tch... Vương Lão Đại lá gan nhỏ thế? Ông không cho mượn thì thôi. Tôi đi mượn Lão Nhị."

" Tao bảo mày ở nhà!"

" Ông quản được tôi sao?"

Nhật Quân xoay lưng bỏ đi. Vương Nhật Hồng tức giận, không thương tiếc mà đẩy ngã người phụ nữ xuống đất. Với lấy cái ghế, ông quăng thẳng về phía Nhật Quân.

" Mẹ kiếp. Tại sao tao lại có thằng con như mày?!"

Nhật Quân lấy đà, nhảy cao lên một cái. Chiếc ghế lướt qua nhẹ nhàng, Nhật Quân đáp đất an toàn. Hai tay đút vào túi quần, cậu vẫn thong thả bước đi.

" Ả đàn bà bị ông đẩy trọng thương rồi kìa!"

" Thằng nghịch tử. Mày quay lại đây!"

Vương Nhật Hồng hét to, âm giọng khàn đặc đầy tức giận. Nhật Quân cười khích, bước chân vẫn chậm rãi đi ra phía cửa.

" Mẹ kiếp. Tao cho mượn là được chứ gì?"

" Vậy từ sớm thì đã tốt."

Nhật Quân xoay lưng lại, cười mĩm. Vương Nhật Hồng đen mặt rút điện thoại gọi cho cấp dưới điều cho cậu mượn một chiếc xe và hai khẩu súng.

Ba món đồ nhìn qua có vẻ chỉ là những món đồ tầm thường đại trà. Nhưng uy lực lại rất lớn. Đều do Tô Đình Long đặc chế. Đó là những món đồ độc nhất vô nhị.

Vương Nhật Hồng hạ điện thoại, tức giận vẫn chưa nguôi bớt. Ông sải ba bước dài đã đến trước mặt cậu. Cốc vào đầu cậu một cái rõ mạnh, mắng

" Thằng chó chết! Sao mày không chết từ khi mới lọt lòng? Để bây giờ đủ lông đủ cánh liền không xem tao ra gì? Mạng mày là do tao đem về đấy!"

" Ông không có tư cách mở miệng ra lệnh cho tôi. Mạng này là do mẹ tôi đánh đổi. Ông không phải bố tôi!"

Vương Nhật Hồng sững người nhìn bóng lưng Nhật Quân đi xa. Bóng lưng nhỏ nhắn gánh biết bao cô độc, buồn tủi. Ông thở dài đút tay vào túi quần, lặng lẽ bước vào trong.

" Tiểu Vy. Em xem nó... anh... thật sự hết cách rồi..."

- - - - - - - - -

Nhật Quân bước ra, một chiếc sẽ được đợi sẵn. Leo lên xe, vút ga chạy vụt đi. Đôi mắt ửng vì tức giận. Ông ta có thể mở miệng sau khi hạ mẹ cậu như thế?

Đình Lâm nhìn thấy Nhật Quân cũng vội lao vút theo. Trên mặt kính chiếu hậu hiện lên một chấm đỏ. Đó là vị trí của Thiên Vũ.

《Nhà kho bỏ hoang

Thiên vũ thở hổn hển thân thể bị đánh đến bầm dập. Máu chảy khắp cơ thể. Thiên Lâm bên cạnh tuy nhẹ hơn nhưng vẫn bị đánh đến biến dạng.

" Thằng chó. Mau nói. Nhật Quân đâu?"

Một người đàn ông trung niên nắm lấy cổ áo Thiên Vũ trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu. Thiên Vũ cả thân thể đau nhức nhưng môi vẫn nở nụ cười khinh thường.

Ông ta không nhận được câu trả lời như ý. Như một tên điên, ông ta tiếp tục dùng gậy sắt đánh vào người cậu. Thiên Vũ dù đau vẫn cố không thốt ra bất cứ tiếng rên nào.

《Rầm》

Hai chiếc xe lao thẳng vào tung vở cánh cửa gỗ đã mục. Vội bước xuống xe, Đình Lâm chạy ngay về phía Thiên Vũ. Nhìn thân thể cậu bạn bị đánh đến bầm tím cả người, cậu không kìm được tức giận.

Co chân đá thẳng vào bụng ông ta, Đình Lâm nhanh chóng tiếp thêm hai đòn nữa khiến ông ta không kịp trở tay, ông ta vứt Thiên Vũ sang một bên, nằm trên đất kêu la đầy đau đớn.

Đình Lâm vừa hay kịp đón lấy Thiên Vũ. Không may mất thằng bằng ngã phịch xuống đất. Dù ngã cậu vẫn ôm Thiên Vũ trong lòng.

" Đình Lâm... hức... cậu... cậu tới muộn quá..."

Thiên Vũ gục đầu vào người Đình Lâm khóc lớn. Đình Lâm cố gắng đứng dậy, cười khổ nhìn người trong lòng.

" Nín đi. Tớ đến rồi mà. Mít ướt quá."

" Cút. Tôi tự xử lý nơi này được."

Nhật Quân nhàn nhạt mở miệng. Trước khung cảnh như vậy cậu có thể mở miệng ra nói loại câu nói như vậy? Có phải tim cậu làm từ sắt thép không?

Đình Lâm bế Thiên Vũ đứng dậy mắt nhìn về phía Thiên Lâm đang sợ sệt đến ngẩn ngơ ở góc. Cậu thở ra, định bước đến bên cạnh Thiên Lâm.

" Đừng lo chuyện bao đồng."

" Nhật Quân... cậu ấy cũng..."

" Cút!"

Nhật Quân gằng giọng. Thiên Vũ lắc nhẹ đầu, tay chit về phía xe. Đình Lâm cắn chặt môi dưới, rời bước đến xe lao vụt khỏi nơi đó.

Thiên Lâm ngồi, nước mắt không cầm được mà tuôn rơi. Sao lại đau lòng chứ? Là do cậu. Cậu ngu ngốc nghĩ rằng Nhật Quân sẽ cứu cậu. Để giờ đây...

《Hiện Tại》

" Hết!"

Nhật Quân nhún vai, mắt lỡ đễnh nhìn trần nhà. Khả Nhạc bên cạnh mặt mày đen một mảng lớn. Cô với lấy cái gối gần đấy, đánh tới tấp vào người anh.

" Mau kể tiếp! Anh muốn chọc tôi tức điên sao?"

Khả Nhạc đánh xong, phồng mà ôm lấy gối vào lòng. Nhật Quân thoáng hiện vài tia giận dữ, nhưng lại bị hình ảnh đáng yêu của cô xóa tan.

" Nói chuyện vớ vẩn. Nghe làm gì?"

" Vớ vẩn cũng muốn nghe!"

" Tôi cứu Thiên Lâm về. Nên cậu ta nảy sinh tình cảm với tôi. Em muốn nghe gì nữa?"

" Phi... anh đừng gạt tôi. Rõ ràng tên khốn kia tìm anh. Chắc chắn cuộc nói chuyện có gian tình! Hm... mau kể tôi nghe."

Khả Nhạc làm ra vẻ suy ngẫm, xen lẫn chút tò mò. Nhật Quân không kiềm được mà bật cười. Sao dáng vẻ của cô bây giờ lại ngốc đến thế chứ? Thật khiến người ta nổi hứng trêu đùa cô.

" Hm... em muốn biết?"

" Muốn biết muốn biết. Mau kể a~"

" Tôi đã kể xong chuyện Thiên Lâm. Nếu vậy tôi sẽ thiệt?"

" Anh đúng là nhỏ mọn. Muốn gì mới kể đây?."

Khả Nhạc hậm hực. Nếu không vì tò mò cô chẳng phải nhịn như vậy đâu. Đáng ghét. Nhật Quân đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, môi bạc cong lên cười tà mị.

" Em xem. Tối rồi. Một nam một nữ. Tôi muốn gì với em?"

[  :)) tui thề tui hông nghĩ gì đâu nha ]

Nhật Quân nhún vai, dựa lưng vào ghế. Khả Nhạc tròn mắt, cái bộ dạng này, cái giọng điệu này... hắn muốn... ?

Theo bản năng, Khả Nhạc đưa tay che chắn trước ngực. Nhật Quân nhìn thấy cô, trêu đùa thành công, hắn cười lớn.

" Anh cười cái gì? Hừ..."

" Em nghĩ tôi muốn ăn em sao?"

" Đâu... đâu có. Tôi không có"

Khả Nhạc quay mặt đi nơi khác tránh ánh mắt hắn. Hai má đã phiếm hồng. Nhật Quân đứng dậy, bước lại bên giường.

" Ngủ thôi."

" Vậy anh không muốn... sao?"

Khả Nhạc nhìn vào mặt gương mặt đẹp tựa điêu khắc của hắn, vô tư mà hỏi. Nhật Quân mĩm cười, cúi thấp người, mặt đối mặt mà nhìn cô.

" Em muốn tôi ăn em? Được. Tôi chịu thiệt vậy."

" H- hả...? Không... không. Tôi ngủ. Ngủ mà. Anh ngủ ngon"

Khả Nhạc vội nằm xuống giường, đắp chăn kín đầu mình. Nhật Quân lắc đầu, cười phì một cái. Cũng nhanh chóng nằm lên giường. Nhật Quân kéo chăn ra khỏi người cô.

" Muốn ngạt thở?"

" Đ- đâu... tôi lạnh thôi. Trả đây!"

Khả Nhạc vùng dậy, toan cướp lại chiếc chăn. Nhật Quân vốn thân thủ nhanh nhẹn. Một tay vứt chăn xuống giường, một tay xoay người cô, khóa chặt vào lòng mình.

Khả Nhạc bị hắn ôm, lưng áp vào lòng ngực nóng ấm của hắn. Cả người bị cánh tay to lớn khóa chặt. Cô nghe được nhịp tim, hơi thở đều đều của hắn. Rất rõ...

" Ngủ đi. Tôi mệt rồi."

Nhật Quân gục đầu vào tóc cô. Mùi dầu gội thoang thoảng dễ chịu. Ôm cô trong lòng, hắn lại thấy bình yên đến lạ.

" Mở cửa!!! Nhật Quân!!! Mau giúp tôi!!!"

Bên ngoài, tiếng đập cửa rất mạnh. Còn có tiếng gọi thất thanh của Thiên Vũ. Nhật Quân nhíu mày, vội leo xuống giường mở cửa.

Hiện lên trong mắt Nhật Quân bây giờ là Thiên Vũ với hai hàng nước mắt. Áo sơ mi xộc xệch, đầu tóc rối bù lên. Thiên vũ dùng đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tay hắn.

" Đình Lâm... cậu..."

Như được lập trình sẵn, Nhật Quân lao thẳng đến phòng Đình Lâm mặc cho Thiên Vũ chưa nói xong. Khả Nhạc vội đi tới vuốt lưng Thiên Vũ, dỗ dành.

" Đừng khóc nữa. Nín đi "

Hai mắt đã sưng húp vì khóc lâu. Trong bộ dáng cậu bây giờ hết sức đáng thương. Vì sao Thiên Vũ lại sợ hãi đến thế?

" Không sao đâu. Đình Lâm sẽ ổn thôi."

" Đó không phải Đình Lâm. Tại sao? Đã.. đã giam được nó rồi mà?!"

" Anh bình tĩnh. Nói tôi nghe. Đình Lâm làm sao?"

Khả Nhạc nghe xong, đầu óc có chút khó hiểu. Đó không phải là Đình Lâm thì đó là ai? Hơn nữa vì sao phải kiềm hãm người đó?

" Rõ ràng Nhật Quân đã bắt hắn lại rất lâu mà... bây giờ... sao lại...?"

Khả Nhạc mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ câu nói của Thiên Vũ. Là Đình Lâm nhưng không phải Đình Lâm. Điều này chẳng lẽ...

《Phòng Đình Lâm》

Nhật Quân đá một cước khiến cánh cửa mở tung. Một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trong mắt hắn. Đồ đạc, rèm cửa,... mọi thứ đều bị phá hỏng.

Cẩn thận bước vào bên trong phòng, hắn dời mắt xung quanh tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Trên khung cửa sổ, Đình Lâm ngồi đó, mắt nhìn về hướng xa xăm trên bầu trời.

Nhật Quân bước vài bước, dừng lại đối diện hắn cách khoảng năm bước. Đình Lâm nghe tiếng động, xoay đầu lại. Nhìn thấy Nhật Quân, môi liền nở lên nụ cười.

" Chào... lâu rồi không gặp! Nhớ tao không?"

"..."

" Aizz... không nhớ cũng được. Tao nhớ mày là được."

Đình Lâm cười nữa miệng, vội rời khỏi cửa sổ, bước đến gần Nhật Quân. Vuốt nhẹ môi mình, Đình Lâm dời đôi mắt sang phía cửa.

" Thiên Vũ đâu rồi nhỉ? Vừa mới chơi đùa một chút đã sợ hãi đến thế?"

" Vì sao mày lại tỉnh dậy được? Khước Ngạo!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip