Chương 31

Nhật Hồng hạ cây súng trên tay xuống, đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh đến rợn người. Bả vai Nhật Quân đau buốt, rỉ máu nhưng vẻ mặt anh tuyệt nhiên không lộ bất cứ sự đau đớn nào.

Nhật Hồng đã cố ý thay đổi vị trí bắn. Dù ông có là người tàn nhẫn đến mấy, ông vẫn là một người cha. Ra tay với đứa con này, ông không thể.

Hơn nữa, ông không tin Nhật Quân làm thế. Ông hiểu con trai mình. Anh sẽ không bao giờ lên giường với bất kì cô gái nào không tự nguyện(*). Huống chi đó là cô gái anh lần đầu gặp.

Nhưng mọi chuyện bày ra như vậy, ông có thể làm gì hơn?

(*) ý câu nói trên là : các cô gái anh từng lên giường đều là họ cam tâm tình nguyện. Không thể thuộc loại đói quá ăn bừa đến cưỡng bức cô gái lần đầu gặp kia được.

" Đem nhốt nó lại! Hành hạ cho đến khi nó chịu thừa nhận!"

" Tch... bớt làm chuyện thừa thải đi!"

" Tụi bây còn đứng đó? Nhốt nó lại!"

" Dù có giết tôi, kết quả vẫn chỉ có một!"

Nhật Quân nhếch môi, tự mình đi đến phòng giam. Bước chân dừng lại gần Ngạo Duật. Anh vỗ nhẹ vai hắn, mĩm cười sau đó liền bỏ đi.

Ngạo Duật dù cố vẫn không giấu được nỗi lo sợ trong lòng. Nhật Quân đã đến đỉnh điểm của sự tức giận. Nụ cười đó chính là báo hiệu cho điều đó. Cái giá hắn phải trả sẽ cao gấp ngàn lần những gì hân gây ra.

Nhưng sợ là vậy, lo là vậy. Đã phóng lao nhất định phải theo lao. Hắn nhất định phải khiến Nhật Quân đau đớn, khốn khổ.

" Lo chuyện này cho ta!"

Nhật Hồng giao phó cho Ngạo Duật xong, liền quay về phòng. Ông thấy nụ cười ẩn ý lúc đó của Ngạo Duật. Càng khẳng định thủ phạm là hắn khi thấy nụ cười của Nhật Quân.

Thả mình xuống chiếc ghế đặt riêng cho mình. Ông với tay mở ngăn tủ, bên trong có bức hình một người đàn ông nằm trên sàn, người đầy máu, thân thể đã biến dạng dập nát hoàn toàn.

" Ngạo Duật! Con không nên chọc vào nó."

Nhật Hông thở một hơi nặng nhọc. Người đàn ông trong ảnh chính là Bạch Đông- người đã bắt cóc Thiên Vũ và Thiên Lâm năm đó [Ở chap 22 -23]. Ông biến thành như ảnh, đều do chính Nhật Quân gây nên. Ông còn nhớ rất rõ năm đó...

Bạch Đông bị hành hạ đau đến chết đi sống lại. Anh mượn tay ba của Thiên Vũ, sáng tạo ra loại thuốc giúp duy trì mạng sống trong một thời gian nhất định.

Anh đã cho ông tiêm loại thuốc đó. Sau đó anh dùng kim, đâm vào toàn bộ cơ thể ông. Sau đó lại dùng axit đổ lên người ông.

Bạch Đông sống không được, chết cũng không xong. Đau đớn đến tột cùng. Anh còn dùng rất nhiều biện pháp gây đau đớn. Sau ba giờ, thuốc hết tác dụng, ông ta chết. Cơ thể vì tác dụng phụ của thuốc mà thối rửa, sau một lúc liền chỉ còn lại một bộ xương.

Năm đó là anh 10 tuổi, đã gây ra những việc như vậy. Năm nay anh đã 37 tuổi. Ngạo Duật chắc chắn lành ít dữ nhiều.

- - - - - - -

" Haha... xem mày kìa. Mày cũng biết đau à?"

Ngạo Duật cười như điên dại nhìn những vết cắt trên chân anh. Tay hắn còn cầm con dao còn dính máu. Nhật Quân vẫn đứng thẳng, môi trắng bệch đi vì thiếu máu.

" Đại ca, giết hắn cậu sẽ bị Nhật Hồng phạt nặng đấy."

" Ta thừa biết! Không cần ngươi lắm lời."

Ngạo Duật vứt con dao sang một bên, phất tay ra lệnh cho người đến băng bó xem xét vết thương cho Nhật Quân. Hắn chỉ lo nếu Nhật Quân chết, hắn vẫn chưa chơi đùa thõa mãn.

" Đại ca, cô ta rất lợi hại. Chúng tôi không giữ được cô ta."

" Khốn kiếp! Giữ một cô gái còn không xong?"

" Cô ta không đơn thuần là một cô gái. Cô ta đã giết mất ba người của bên chúng ta rồi. Bây giờ cũng đang thoát khỏi đây."

" Lũ vô dụng! Bắt cô ta nhốt cùng với tên cặn bã này!"

Ngạo Duật giận đến đỏ mặt. Nhật Quân bên cạnh được cầm máu, cũng để ý đến cuộc trò chuyện của hắn. Cô gái mà hắn và đồng bọn nhắc đến thật khiến anh liên tưởng đến một người.

" Vào trong ngay!"

Tên đồng bọn khi nãy của hắn lôi một cô gái vào trong thô bạo mà quăng xuống nền đất. Ngạo Duật lại gần, co chân đá vào bụng cô một cước.

" Mày ngoan ngoãn mà ở yên đây! Tao không có nhiều kiên nhẫn với mày đâu!"

Ngạo Duật mắng xong liền bỏ ra ngoài. Nhật Quân nhìn cô gái  dưới sàn, môi nở nụ cười nhạt. Không ngoài dự đoán, cô gái trong cuộc trò chuyện chính là Khả Nhạc.

" Thảm hại!"

Khả Nhạc nghe tiếng người, vội quay ra sau. Thu vào tầm mắt cô là hình ảnh quen thuộc. Đã tám năm rồi, cô chưa thấy hình ảnh đó.

" Không tự coi lại mình. Ai thảm hơn ai!"

Khả Nhạc không chịu yếu thế cũng vội đáp lại. Cô đứng dậy, phủi lớp bụi trên quần áo. Nhật Quân mĩm cười. Xem ra đây chính xác là cô rồi.

" Vết thương thế nào? Băng bó lại chưa?"

Khả Nhạc tuy miệng cứng nhưng tâm sớm đã mềm. Cô không muốn thấy anh bị thương. Nhật Quân lắc đầu, cười nhạt.

" Không cần thương hại!"

" Im miệng! Để yên tôi xem!"

Khả Nhạc chăm chú xem xét vết thương trên người anh. Những vết cắt đã được cầm máu, không sâu lắm. Còn vết bắn trên vai cũng được cầm máu, băng bó kĩ càng. Xem ra không còn gì đáng ngại.

Nhật Quân ôm chầm lại cô, gục đầu vào cổ cô. Anh tham lam hít lấy mùi hương tỏa ra từ da thịt cô. Khả Nhạc bất ngờ, vội vùng vẫy cố thoát khỏi anh.

" Anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra!"

Nhật Quân nới lỏng tay, để cô thoát ra. Anh chỉ muốn xem, anh không nhận lầm người. Là cô, chắc chắn là cô. Tám năm, cô cũng đã trở về bên anh.

" Em sống tốt không?"

" ... Liên quan gì đến anh?"

" Ừ. Không liên quan."

Nhật Quân ngồi xuống, lưng dựa vào tường. Anh muốn ép buộc cô trả lời nhưng... Cuộc sống của cô liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì xen vào?

" Thế là thôi à?"

" Ừ."

" Hm... tôi tưởng anh sẽ ép tôi trả lời chứ. Lại còn hận tôi đến mức đem tôi ra hành hạ."

Nhật Quân chợt chột dạ. Cô nói tất cả đều đúng. Anh hận cô, rất hận. Lại còn suy nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến cô đau khổ.

" Tôi sai rồi. Là tôi đề cao bản thân. Tôi đâu đủ quan trọng."

Khả Nhạc nở nụ cười nhạt. Cô từ lâu chỉ dám ôm hi vọng nhỏ nhoi. Nhưng ngay lúc nhìn thấy Đình Lâm và Thiên Vũ hết sức cứu mình, hi vọng đó đã lớn dần.

Nhưng cô sai rồi. Là do cô ảo tưởng. Anh là vậy. Lời nói yêu thương năm đó chỉ là nhất thời. Cô trông đợi điều gì chứ? Bản thân có phải hoàn mĩ đâu mà dám mơ tưởng đến người như anh chờ đợi cô trong tám năm.

" Lại đây!"

" Để làm gì?"

" Tôi không nhắc lại lần hai."

" Tôi không lại đâu!"

Nhật Quân lắc đầu cười nhạt. Tên đàn ông khốn kiếp ấy rốt cuộc có gì hơn anh? Cô sẵn sàng bỏ rơi anh trong lúc bị thương để đi theo hắn. Bây giờ chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi cô cũng không nghe.

Có phải so với hắn ta, anh chỉ là một kẻ thua cuộc?

- - - - - - -

" Lão Nhị! Anh bình tĩnh! Lão Tam làm gì đi chứ?"

" Ngươi bảo ta phải làm gì? Cậu ta đang giận dữ thế kia!"

" Nhưng vết thương của Lão Nhị. Lão Tam à phải làm gì đi chứ? Sao lại nhút nhát thế này?"

" Ta chính là vậy đấy! Ngươi ý kiến gì không?"

Thiên Vũ cùng một thuộc hạ núp sau cánh cửa cãi nhau. Hai người họ đã đứng đó rất lâu nhưng tuyệt nhiên không ai dám bước vào.

Đình Lâm sau khi tỉnh dậy cũng đã vào khoảng chiều tối. Anh tự trách mình, trách anh vô dụng, để Khả Nhạc bị bắt đi. Nếu anh không vô dụng như vậy, có lẽ Khả Nhạc đã chẳng phải bị bắt đi như bây giờ.

" Thiên Vũ!"

Đình Lâm cất tiếng gọi. Thiên Vũ giật bắn mình, sợ hãi nhìn sang người kế bên. Thuộc hạ kế bên chỉ lắc đầu bất lực. Thiên Vũ giấu đi nỗi sợ, bước vào trong.

" À... c- cậu... tìm... tìm tôi?"

" Chuẩn bị máy bay! Tôi đi đến khu tập huấn!"

" Không được! Vết thương của cậu..."

" Không sao. Khả Nhạc quan trọng hơn!"

" Điên sao? Còn Nhật Quân mà. Khả Nhạc chắc chắn sẽ an toàn."

" Điều tôi lo chính là cậu ta đấy! Mau chuẩn bị!"

" Không!"

" Cậu... người đâu? Mau chuẩn bị cho ta!"

" Ai chuẩn bị ta xử đấy!"

" Ta là Lão Nhị, ta lớn hơn!"

" Tên nào dám chuẩn bị rồi biết!"

Thiên Vũ và Đình Lâm nhìn nhau, ánh mắt như phóng lửa. Thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào, cúi đầu nói.

" Lão Nhị, máy bay đã chuẩn bị xong. Chờ người thôi."

" Tốt! Thiên Vũ đi thôi!"

" Cái gì? Các ngươi dám?"

" Lão Tam à... so với Lão Nhị người không đáng sợ bằng đâu!"

" Ngươi...!"

" Đi thôi! Các ngươi chăm sóc Nhật Phong và Khả Như hộ ta."

Đình Lâm không nói không rằng, một hơi vác cậu đem đi. Thiên Vũ dù tức giận cũng không làm được gì. Có trách thì trách cậu ngày thường quá hiền, để bây giờ chẳng ai xem cậu ra gì cả!

Đình Lâm ném Thiên Vũ vào máy bay không thương tiếc. Nhanh chóng vào vị trí, anh lái máy bay thẳng đến khu tập huấn.

" Không cần lo, vết thương tôi vẫn ổn."

" Tôi biết cậu với Nhật Quân trâu bò rồi!"

" Vậy còn bộ mặt đó? Tch... giận sao?"

" Ai dư hơi mà giận mấy cậu!"

" Tch... không giận thật sao?"

" Không giận!"

Đình Lâm nhìn dáng vẻ phồng mang trợn má của cậu mà bật cười. Anh bắt chước dáng vẻ của cậu. Hai má phồng lên, tay khoanh lại trước mặt.

" Thiên Vũ giận lắm. Mà không nói thôi. Hứ!"

" Cậu!!! Cậu đi chết đi! Aaa... ai cho cậu chọc tôi như thế!"

Thiên Vũ bực tức đá bừa vào ghế của anh. Đình Lâm cười lớn. Chọc cậu quả thật rất vui. Thiên Vũ nhìn ra phía cửa sổ, hai tay đan chặt vào nhau.

" Này... cậu có như tôi... cảm thấy rất bất an không?"

" Ý cậu là gì?"

" Tôi không biết. Chỉ là cảm thấy rất lo cho Nhật Quân và Khả Nhạc."

" Đừng lo. Nhật Quân làm sao có chuyện gì chứ?"

" Ngạo Duật đang có âm mưu gì đó. Cậu có cảm giác như tôi không? Rất bất an! Có đúng không?"

Thiên Vũ hỏi dồn, trong lòng như lửa đốt. Đình Lâm mĩm cười, với tay lấy chiếc áo khoác đưa cho cậu.

" Mặc vào đi! Trời sẽ lạnh đấy!"

" Không sao! Sẽ nhanh tới mà."

" Đầu đất! Đây là máy bay dạng thường. Hơn nữa bây giờ đã là đêm. Sẽ không lái nhanh được đâu!"

" Còn nhiều lắm ba tiếng nữa thôi. Tôi không sao mà."

" Có tuyết đấy. Sẽ chậm hơn bình thường rất nhiều."

" Hả? Tuyết?"

Thiên Vũ nhìn ra ngoài cửa. Những bông tuyết trắng xóa rơi xuống. Thiên Vũ mĩm cười thích thú nhưng chợt lo lắng.

" Thời tiết xấu như vậy, cậu lái được chứ?"

" Được mà. Viên đạn bé tẹo thì làm gì được tôi?"

" Thế bao giờ mới đến?"

" Có lẽ là sáng mai."

" Hm... vậy cậu lo sức khỏe. Tôi nghỉ trước. Cần gì nhớ gọi tôi đấy."

" Được được. Nhớ mặc áo khoác vào."

" Nhớ phải gọi tôi đấy!"

Đình Lâm mĩm cười, gật nhẹ đầu. Thiên Vũ dựa lưng vào ghế, cố nhắm mắt ngủ. Đình Lâm nhìn cậu yên giấc mới dám gở bỏ nụ cười giả tạo trên môi.

Vết thương trên vai đau buốt. Anh cũng như cậu, rất lo cho hai người họ. Ngạo Duật không phải dễ đối phó. Hắn muốn bắt Khả Nhạc vì lý do gì?

Chỉ cần Nhật Quân bên cạnh, cô sẽ an toàn hơn. Nhưng nếu Nhật Quân xảy ra chuyện? Ngạo Duật là loại cáo già, hắn nhất định sẽ không để Nhật Quân yên.

" Hai người nhất định phải ổn. Tôi sẽ nhanh đến giúp hai người thôi. Nhất định phải đợi tôi!"

Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, một chiếc máy bay vẫn len lỏi trong khoảng trời ấy...

Trong chiếc máy bay ấy, có một người con trai cố nén nỗi đau của bản thân và tiếp tục cố gắng.

Anh không cho phép bản thân ngã gục hay nghỉ ngơi lúc này.

Vì anh biết thời gian bây giờ rất quan trọng, anh không muốn lỡ mất một giây nào.

Vì trong một giây bỏ lỡ đó, có thể anh sẽ mất đi... thứ anh cả đời muốn bảo vệ, thứ anh cả đời yêu thương...



Đoạn cuối hơi lủng củng sao á-- nếu chiều nay tui rảnh tui ra thêm chap nữa nha. Chỉ là nếu thôi, tui hổng chắc đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip