Chương 42: Bắt người
Đông Thành ngồi trên khung cửa sổ, uống một ngụm rượu. Khả Nhạc nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống. Máy đo nhịp tim bên cạnh nhảy từng đợt yếu ớt.
" Khốn kiếp. Tại sao lại ra như vậy?!"
Đông Thành bóp vỡ ly rượu trong tay. Mảnh vỡ đâm vào tay khiến rượu và máu hòa lẫn với nhau. Tình hình Khả Nhạc vốn đã tệ bây giờ càng tệ hơn. Cũng may giữ được mạng, nếu không Đông Thành làm sao ăn nói với Đình Lâm?
Đông Thành rút những mảnh vỡ đâm vào tay vứt xuống đất. Đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía góc phòng. Diệp Tố đang ngồi thu mình ở đó.
Đông Thành lúc nghe tin Khả Nhạc bị ngất từ Diệp Tố, Đông Thành đã rất tức giận. "Giận quá mất khôn", Đông Thành có lớn tiếng với Diệp Tố. Suy cho cùng Diệp Tố có lỗi sai nhưng không đến mức bị Đông Thành nói như vậy. Nhưng Đông Thành biết, Diệp Tố đã tổn thương nên không chỉ một lời xin lỗi là có thể quên. Nhưng với tình trạng bây giờ, Đông Thành thực không biết phải làm gì.
" Đông Thành. Lão Đại tìm cậu. Mười phút sau có mặt ở phòng Lão Đại."
Bên trong phòng vang lên giọng nói của ai đó. Đông Thành không cảm thấy lạ vì phòng Khả Nhạc luôn có những điều kì quái khác với các phòng ở đây. Tuy bề ngoài nó chỉ đơn giản là một căn phòng tầm thường nhưng nó giấu rất nhiều động cơ do một tay Đình Lâm chế tạo lúc Khả Nhạc ra đi. Vì Đình Lâm nghĩ một khi cô trở về, sẽ ở căn phòng này, phải bảo đảm an toàn cho cô.
Đông Thành "vâng" một tiếng rồi vội băng bó cánh tay bị thương, đi nhanh đến phòng lớn. Trước khi đi, Đông Thành căn dặn Diệp Tố.
" Cô ở đây luôn khóa chặt cửa, không cho bất kì ai vào thăm trừ tôi, Lão Tam, Lão Đại. Tôi đi trước. Có gì gấp thì tìm cái nút nào đó nhấn đại. Chắc sẽ ổn thôi."
Diệp Tố vừa gật đầu Đông Thành đã chạy đi. Phòng của Khả Nhạc ra sao, sao anh biết được? Chỉ nhớ lúc trước, Đông Thành có nghe sơ qua về nút gì đó có chức năng bảo vệ gì đó.
- - - - - - - - -
Đông Thành chạy đến trước cửa phòng Nhật Quân đã vội nhìn đồng hồ. Còn năm phút. Lão Đại là người xem trọng giờ giấc. Thà sớm năm phút còn hơn trễ một giây.
" Vào đi."
Vừa định gõ cửa bên trong đã truyền ra giọng nói lạnh lùng. Đông Thành gật đầu, mở cửa bước vào. Nhật Quân đang cầm một số giấy tờ, chăm chú xem. Đông Thành cúi đầu chào.
" Chào Lão Đại."
Nhật Quân chỉ "ừ" một tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn số giấy tờ trên tay. Đôi mày nhíu lại, khuôn mặt hiện rõ sự phẫn nộ của hắn.
" Lão Đại. Có chuyện gì tìm tôi?"
" Chuyện tôi dặn cậu. Thế nào rồi?"
Nhật Quân nhướn mày nhìn Đông Thành. Đông Thành lập tức hiểu ý, trả lời ngay.
" Đã xong. Chỉ còn chờ ngày đó."
" Được. Ra ngoài đi."
Nhật Quân lạnh nhạt nói. Đông Thành không quay ra ngoài, chỉ đứng im ở vị trí cũ. Nhật Quân hiểu ý Đông Thành, lên tiếng.
" Nói đi."
" Tại sao lại chọn tôi thay vì Lão Tam?"
Đông Thành được sự cho phép của Nhật Quân liền nói ngay điểm khó hiểu trong đầu. So về hầu hết mọi mặt, Thiên Vũ đều hơn, vậy mà Nhật Quân lại chọn anh. Điểm này anh nghĩ mãi không ra lý do là gì.
" Người mất lý trí thì dù tài năng đến mấy cũng vô dụng."
Nhật Quân lạnh lùng trả lời. Đông Thành lập tức hiểu ra ý tứ của câu nói vừa rồi. Chuyện này có liên quan đến Tiểu Ngạn, mà chuyện của Thiên Vũ và cô ta không phải Đông Thành không biết. Nhật Quân lường trước được việc Thiên Vũ sẽ vì yêu mà làm sai kế hoạch.
" Lão Đại. Còn một chuyện tôi muốn hỏi. Về Khả Nhạc."
" Nói."
" Lão Đại đối với Khả Nhạc là thật lòng hay chơi đùa?"
Đông Thành đặt cược mạng sống vào câu hỏi này. Nhưng vì Đình Lâm, Đông Thành phải hỏi cho rõ việc này. Nếu thật lòng, anh sẽ để Khả Nhạc sống bên Nhật Quân. Nếu chơi đùa, Khả Nhạc nhất định phải rời xa hắn.
" Cậu lấy tư cách gì hỏi tôi?"
Nhật Quân nhìn Đông Thành, cả người tỏa sát khí chết người. Hắn đặt số giấy tờ xuống bàn tạo ra loại khí thế bức người.
" Tôi không đủ tư cách hỏi Lão Đại câu này. Nhưng Tô Đình Lâm thì có đủ tư cách để hỏi chứ?"
Đông Thành thẳng thừng nói. Không phải Đông Thành muốn dựa vào Đình Lâm để hỏi chuyện nhưng việc này chính là Đông Thành đang thay Đình Lâm hỏi. Chuyện tình cảm của Nhật Quân và Khả Nhạc, Đông Thành từ sớm đã chẳng bận tâm. Bây giờ trong khi đang xảy ra rắc rối anh lại mở miệng hỏi? Đông Thành anh không dốt tới mức đó.
So về tất cả, Đông Thành thua Nhật Quân. Nhưng Đình Lâm thì khác. Tất cả mọi thứ, nhất là tình cảm dành cho Khả Nhạc, Đình Lâm chỉ có thể hơn chứ không thể kém. Điều này Đông Thành có thể chắc chắn.
" Tôi thật lòng hay đùa giỡn. Cậu tự mình nghĩ xem? "
Nhật Quân trả lời, giọng lạnh nhạt. Sát khí trên người ngày càng dày đặc thêm. Đông Thành nhận được câu trả lời như có như không của hắn, mày bất giác nhíu chặt. Nếu Đông Thành có thể tự mình nghĩ ra, hẳn đã không liều mạng để hỏi như vậy. Thật không ngờ bị hỏi bất ngờ như vậy mà Nhật Quân có thể ứng phó nhanh đến vậy.
Phòng Nhật Quân bỗng vang lên tiếng báo động rất lớn. Một âm hiệu lần đầu Đông Thành nghe thấy. Nhanh như điện xẹt, Nhật Quân đứng thẳng dậy lao ra khỏi phòng. Đông Thành phản ứng chậm nữa nhịp nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo. Phản ứng của Nhật Quân như vậy chắc chắn có chuyện không may xảy ra.
- - - - - - -
《Phòng Khả Nhạc》
Đông Thành vừa rời đi, Diệp Tố cũng nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa. Đông Thành dặn phải đóng cửa, Diệp Tố nhất định phải làm theo. Cửa mới khép được phân nữa, bỗng bị đá tung ra.
Do Diệp Tố đứng phía sau cánh cửa nên khi bị đá tung, Diệp Tố cũng không tránh khỏi bị thương. Cố gắng ngồi dậy với cơ thể đầy đau nhức, Diệp Tố nhìn thấy bốn bóng người bước vào phòng. Ba người đàn ông. Tay đều cầm vũ khí vẻ mặt rất hung tợn.
" Bắt con đàn bà chết tiệt này ngay cho ta. Đem nó đến cho ta."
Một vọng nói truyền từ tai nghe của tên dẫn đầu, tay hắn còn cầm một cái điện thoại nhỏ, có hình một người phụ nữ. Ba tên đàn ông liền gật nhẹ đầu, đáp lại.
" Tuân lệnh, Vương phu nhân."
Diệp Tố tròn mắt, há mồm kinh ngạc. Đây là Vương phu nhân mà Đông Thành nói đến sao? Đó là nơi nào? Tại sao lại đưa Khả Nhạc đến đó?
Ống truyền nước và các dụng cụ y tế trên người Khả Nhạc đều bị giật bỏ. Diệp Tố hoảng sợ không biết nên làm cách nào. Chưa kịp suy nghĩ, một cánh tay to lớn đã túm lấy tóc Diệp Tố, kéo mạnh lên. Cả người Diệp Tố lơ lửng trong không trung, cảm giác da đầu sắp rơi ra.
" Vương phu nhân. Người này xử thế nào?"
Chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt Diệp Tố. Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Tố, khắp người tỏa ra loại sát khí khiến người khác lạnh đến tận xương tủy. Cô ta phất tay, lạnh lùng nói.
" Giết."
Tên thuộc hạ gật đầu, sau đó ném mạnh Diệp Tố vào tường. Diệp Tố dù toàn thân đều rất đau nhưng nhất định phải cứu Khả Nhạc.
Một tên thuộc hạ to lớn tiến lại gần chỗ Diệp Tố, đạp mạnh vào bụng cô. Máu từ miệng Diệp Tố phun ra, cả không gian bắt đầu tối sầm lại.
Cả đám người mang Khả Nhạc rời khỏi phòng. Diệp Tố cố gắng hết sức, bò vào phòng tắm. Cô nhoài người nhấn vào nút đỏ. Sau đó cả thân người ngã xuống sàn bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip