Chương 45: Nhận dạng lòng người.

Tui viết mà não trống rỗng-_-
Ba cái dụ ứ ừ ư, quyến rũ này tui dở cực kì nên đừng bận tâm nhiều nha. -_-
Sorry vì ra chap quá trễ nha/_\

Nhật Quân không vội quay trở về Vương gia. Hắn xử lí vài công việc bên ngoài đến gần giữa đêm mới quay trở về. Hắn bước vào trong, bầu không khí lạnh lẽo lại vây quanh. Cả không gian tối tăm, chỉ có ánh đèn mờ ảo.

Nhật Quân bước từng bước mệt mỏi lên lầu. Hắn muốn nghỉ ngơi. Chỉ vậy thôi. Hắn đã có thể đợi 8 năm, ba năm đó thì có gì khó?

" Lão Đại. Tìm thấy Khả Nhạc chưa?"

Diệp Tố chạy đến, giọng nói đầy gấp gáp, lo lắng. Đông Thành chạy tiếp theo sau. Anh đứng chắn trước Diệp Tố, nói thêm vào.

" Khả Nhạc không về cùng lão đại sao?"

" Cô ta ở chỗ Nhật Hồng một thời gian."

Nhật Quân không có thói quen trả lời bất cứ câu hỏi của người khác. Nhưng nhìn vào sự lo lắng của hai người họ dành cho Khả Nhạc nên hắn trả lời. Đông Thành và Diệp Tố đầy ngạc nhiên. Diệp Tố vừa định mở miệng, đã bị Đông Thành cướp lời.

" Khả Nhạc sẽ đi bao lâu? Vì sao lại như vậy?"

" Ba năm."

Nhật Quân trả lời xong liền bỏ đi. Diệp Tố lúc này mới nhíu mày, chạy đến trước mặt Đông Thành, tức giận nói.

" Anh vừa phải thôi! Đứng chắn hết tôi làm gì?!"

" Cô xem lại đi! Lão Đại là người thế nào mà cô có tư cách đứng trước mặt mà nói chuyện? Tôi giúp đã không cám ơn còn lớn giọng sao?"

Đông Thành cũng không chịu thua, lớn tiếng cãi lại. Là do Diệp Tố quá vô lý. Anh lo nếu cô đứng trước Nhật Quân nói gì sai sẽ mất mạng nên mới làm vậy. Rốt cuộc lại bị ăn mắng. Thật tức chết mà!

" Tôi mặc kệ! Đã vậy anh còn cướp lời tôi làm gì?!"

" Tôi không biết cô muốn hỏi gì à?! Hỏi lão đại chuyện đó cô mất mạng mà ngay cả tôi cũng không yên."

" Xùy... lý do ghê nhỉ? Tốt ghê nhỉ? Vậy tôi có cần cám ơn không?"

" Cô...!!!"

" Tôi làm sao? Làm sao hả? Hả?!"

" Cứu được thì giết được! Cô liệu mà giữ cái mồm của mình. Đừng có chọc điên tôi!"

Đông Thành quát Diệp Tố sau đó bỏ đi. Diệp Tố cũng nhanh chóng rời đi. Bọn họ là vậy. Luôn cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng chưa giận nhau bao giờ.

Có lẽ là chưa bao giờ. Cho đến thời điểm này.

- - - - - - - - -

Vừa mở cửa phòng, bên trong chiếc giường, Tiểu Ngạn đang ngủ say. Chiếc chăn chỉ quấn ngang giữa người, để lộ bộ ngực phập phồng cùng cặp đùi thon gọn. Nhật Quân lười biếng liếc nhìn rồi bỏ vào phòng tắm.

Ít lâu sau, Nhật Quân bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn dưới hạ thân. Hắn lau khô những giọt nước đọng trên tóc rồi vứt khăn sang một bên. Hắn ngồi trên ghế dựa người vào thành cửa sổ, chăm điếu thuốc, rồi rít một hơi dài. Làn khói thuốc mờ đục phả vào không khí, hắn đưa mắt nhìn xa xăm.

Một vòng tay bỗng ôm lấy eo hắn, Nhật Quân không nhìn cũng có thể đoán ra đó là ai.

" Nhật Quân. Chuyện hôm nay... em xin lỗi. Em chỉ sợ cô ta cướp mất anh ra khỏi em."

Tiểu Ngạn vừa nói vừa hôn bờ vai săn chắc của hắn. Hắn cảm thấy thứ da thịt mềm mại cọ sát vào lưng mình. Nhật Quân vẫn bình ổn, từng hơi đều đều phả làn khói thuốc vào không khí.

Hắn biết Tiểu Ngạn không ngủ, cũng biết cô có ý lõa thể trên giường hắn với mục đích gì. Nhưng hắn chẳng bận tâm. Người phụ nữ này, hắn thực sự chẳng có chút hứng thú.

" Nhật Quân. Anh đừng giận em nhé. Em chỉ là muốn bên anh. Em chỉ là quá yêu anh thôi."

Tiểu Ngạn thấy Nhật Quân không có ý từ chối liền trở nên đắc ý. Cô vòng tay ôm lấy eo hắn, gặm nhẹ vành tai hắn. Cô tiếp tục vuốt ve thân thể hắn, hôn khắp cái cổ cao ngạo của hắn, thả từng làn hơi đầy mị hoặc bên tai.

Nhật Quân vẫn ngồi im, bình thản như chẳng có chuyện gì. Tiểu Ngạn đi đến trước mặt hắn, một tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng, một tay vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực hắn.

" Nhật Quân. Anh đừng giận người ta mà. Người ta biết lỗi rồi. Người ta sẽ không như vậy nữa."

Tiểu Ngạn nói giọng mỏng manh, yếu ớt nhưng đầy mị hoặc. Cô cố ý lắc lư cặp ngực đầy tự hào của mình trước mặt hắn. Nhật Quân lười biếng liếc nhìn, môi nở nụ cười nửa miệng.

" Người ta xin lỗi anh mà. Nhật Quân. Anh phạt em đi. Em sẵn sàng nhận phạt rồi đây."

Tiểu Ngạn vòng tay cổ hắn,  cắn mút nhẹ nhàng môi hắn. Cô đặt chân mình vào giữa hai chân hắn, cọ nhẹ nhàng vào cự vật to lớn không chút động tĩnh kia.

Tiểu Ngạn không thể hiểu, đối với đàn ông khác, ngay từ đầu đã không chịu nổi mà lao đến ăn ngấu nghiến cô rồi. Vì sao hắn tuyệt nhiên không có chút phản ứng? Cô không tin hắn không phản ứng, chỉ cần cố thêm chút nữa hắn sẽ không thể chịu nổi. Đàn ông ai cũng như nhau, cũng chỉ suy nghĩ bằng nữa thân dưới mà thôi.

Nhật Quân trong lòng từ sớm đã đầy chán ghét. Nếu là hắn của trước kia, hẳn sẽ rất hứng thú, cho cảnh tượng trước mắt là cảnh tượng đầy mị hoặc, đẹp đẽ. Nhưng với bây giờ, trước mắt hắn thật tầm thường. Không mị hoặc, không đẹp đẽ. Chỉ có tầm thường, vô vị.

" Nhật Quân... em yêu anh..."

Giọng nói thều thào đầy mị lực của cô cất lên. Tiểu Ngạn dùng tất cả kĩ thuật hôn của mình hôn Nhật Quân. Nụ hôn chỉ diễn ra bởi mỗi cô, kết thúc cũng mỗi cô. Tiểu Ngạn không từ bỏ, tiếp tục quyến rũ. Bàn tay không yên phần nhẹ nhàng tháo chiếc khăn quấn trên người hắn. Bàn tay cô bị nắm lại, hắn nắm bàn tay cô, đặt lên má chân mình.

Nhật Quân lúc này mới lướt đôi mắt sắc lạnh sang nhìn cô. Tiểu Ngạn khẽ rùng mình khi cảm nhận được hàn khí trong đôi mắt ấy. Nhật Quân một tay ôm lấy eo cô, một tay nâng càm cô, nhàn nhạt nói.

" Yêu tôi?"

Nhận được sự phản hồi có phần tích cực của Nhật Quân, Tiểu Ngạn vô cùng vui mừng. Cô gật nhẹ đầu, vòng tay qua cổ hắn, nở nụ cười ngọt ngào.

" Em thực sự rất yêu anh mà."

" Vậy sao?"

" Em rất yêu anh. Em có thể chết vì anh. Em có thể vì anh mà làm tất cả. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh."

Nhật Quân mĩm cười, nụ cười đầy ẩn ý, vô cùng lạnh lẽo. Hắn hôn lên môi cô, một nụ hôn cũng lạnh lẽo như cảm xúc hắn bây giờ. Tiểu Ngạn không nhận ra điều đó. Cô tiếp nhận nụ hôn đó như một con thú hoang đói khát.

" Còn Thiên Vũ?"

" Hắn ta chỉ là bàn đạp để em có được anh. Loại người đó không xứng bên em!"

" Không xứng? "

" Một người yếu đuối, nghèo hèn như hắn ta thì có gì tư cách gì ở bên em."

" Tình cảm anh ta dành cho em nhiều như vậy. Em xem nó là gì?"

" Thứ tình cảm đó sao? Em không cần! Em chỉ cần anh thôi. Em cần mỗi anh thôi. Chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho em."

Tiểu Ngạn dựa người vào lòng ngực rắn chắc của hắn. Sau đó cô nhướn người hôn lên má hắn, nở nụ cười tươi. Nhật Quân hàn khí ngày càng dày đặc, hắn mở miệng, chầm chậm nói.

" Em nói thật sao?

" Anh ghen sao? Em và cậu ta  đã chấm dứt rồi. Không còn gì nữa. Trong tim em chỉ có mình anh thôi. Em rất yêu anh."

Nhật Quân đưa tay vuốt nhẹ má cô. Môi vẫn nở nụ cười lạnh lẽo, có chút chua xót. Tiểu Ngạn nắm lấy tay hắn, trao cho hắn một nụ hôn. Cả hai quấn lấy nhau trong cả một đêm dài.

- - - - - - - - - - -

" Đông Thành! Nhật Hồng là ai?"

" Là ba của lão đại."

Đông Thành nằm trên ghế, chậm rãi trả lời. Diệp Tố gật gù, vẻ mặt suy tư như đang suy nghĩ gì đó. Đông Thành nhắm hờ hai mắt, lắng nghe bài nhạc yêu thích của mình bên tai phone.

" Này. Anh nghĩ vì sao lão đại lại qua phòng Khả Nhạc ngủ vậy? Có phải là do nhớ không?"

Diệp Tố tò mò nhìn Đông Thành. Phòng của lão đại vì sao lại không ngủ lại chạy qua phòng Khả Nhạc nên cô với tên này phải ngủ chung phòng. Đông Thành mở hé một mắt, nhìn cô cười khích rồi nhắm mắt, nói đầy châm chọc.

" Chuyện của người lớn. Con nít như cô không hiểu được đâu."

" Xùy... vì tôi là con nít nên anh phải giải thích cho tôi hiểu chứ? Giấu mãi làm sao tôi lớn được?"

Đông Thành mở hai mắt nhìn Diệp Tố. Lần này tự đào hố chôn thân rồi. Diệp Tố bày vẻ mặt vô tội nhìn anh. Đông Thành thở ra một hơi.

" Lão tam muốn mượn phòng lão đại làm gì đó. Nên lão đại qua phòng Khả Nhạc ngủ thôi."

" Làm gì là làm gì?"

" Nhận dạng lòng người."

" Hả? Đó là chuyện gì? Nhận dạng gì gì đó bằng cách nào?"

" Chuyện này con nít không nên biết. Để lớn lên một chút rồi hẫng biết."

Đông Thành mĩm cười rồi nhắm mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Diệp Tố mơ mơ hồ hồ, không hiểu gì cả. Cô xua tay loạn xạ xung quanh đầu mình rồi thở ra, nằm xuống giường yên giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip