Chương 50: Hiểu lầm tai hại của Thiên Vũ

Cả buổi tối hôm qua, Khả Nhạc không sao chợp mắt dù chỉ là một chút. Hình ảnh người phụ nữ ấy cứ ám ảnh trong đầu cô, không phút nào yên. Khả Nhạc bước xuống giường với cái đầu nặng trịch, đau như búa bổ. Khó khăn lắm cô mới có thể di chuyển và chuẩn bị xong.

" Tiểu thư. Hôm nay không cần phải tập luyện. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe."

Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, sau đó lại đến một giọng nói. Khả Nhạc chợt nhớ đến chuyện tối qua. Cô khẽ ôm cái bụng đau buốt của mình. Chắc đây là lý do cô được nghỉ tập. Dù sao với cả cơ thể đau nhức thế này, cô cũng không thể tập luyện gì được. Khả Nhạc quay trở về giường, thả mình xuống, nhắm hờ mắt nằm bất động.

Cánh cửa đột nhiên bị bật tung, Khả Nhạc nghe thấy tiếng của khá nhiều người. Họ có vẻ hấp tấp, vội vàng lắm. Nhưng do cơ thể quá mệt, cô cũng không muốn mở mắt.

" Này. Khả Nhạc. Họ hành hạ cô ra nông nỗi này ư?! Được rồi. Tôi sẽ bảo Nhật Quân phá nát cái nơi này!"

Khả Nhạc nghe xong, vội bật dậy. Cô tròn mắt nhìn Thiên Vũ đang đứng ở cửa phòng, gọi điện thoại cho ai đó. Sao cậu ta lại ở đây chứ? Lại còn phá nát nơi này?! Trời ơi, lại việc gì xảy ra nữa vậy?

" Tôi lo lắng là không hề sai mà! Để tôi xem bác ăn nói thế nào với Nhật Quân. Hừ!!!"

Thiên Vũ hạ điện thoại xuống, bực tức mắng chửi một câu. Cậu lo lão già kia sẽ hành hạ Khả Nhạc chứ không phải tập tập luyện luyện cái quái gì đó. Rõ ràng cậu lo là đúng. Ông ta hành hạ Khả Nhạc tới bất tỉnh nhân sự rồi!

" Cậu điên rồi à?!!"

Một cú đá thật mạnh giáng vào mông Thiên Vũ khiến cậu ngã lăn dưới sàn. Không nhìn cũng có thể đoán được. Chỉ có thể là Khả Nhạc, không thể là người khác được.

" Ai nói anh tôi bị hành hạ vậy?! Ai bảo anh kêu Nhật Quân tới đây vậy?! Ai kêu anh? HẢ?!"

Khả Nhạc tức giận quát lớn. Mỗi lần gặp tên này, chắc chắn cô sẽ gặp xui xẻo. Tên này mà là thiên tài ngành y học sao? Có mà một tên não cạn, nói trước nghĩ sau thì đúng hơn.

" Anh thấy em nằm bất động mà?..."

" Tôi mệt thôi. Chứ có ai hành hạ tôi đâu? Ai cho anh cái quyền suy diễn lung tung thế hả?!"

" Ơ... vậy không ai hành hạ em hết sao?"

" Ừ. Anh vểnh tai mà nghe cho kĩ. Không ai hành hạ tôi cả! Nghe rõ chưa?!"

" Dạ rõ... à không. Anh rõ rồi."

Thiên Vũ trước luồn sát khí của Khả Nhạc sợ đến run cả người. Người phụ nữ này bình thường hiền lành, dễ thương biết bao, vậy mà sao gặp anh lại trở nên hung dữ đến vậy? Cô đúng là thích bắt nạt người khác mà! Anh có làm gì đâu?

  [ Ừ... anh có làm gì đâu... :)) anh cứ nghĩ vậy đi. :)) anh thấy vui là được... :)) ]

Bỗng bên ngoaig vang lên tiếng nổ lớn, Khả Nhạc do cơ thể suy yếu cộng thêm chấn động bất ngờ nên mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Thiên Vũ nhanh tay đỡ lấy cô. Khả Nhạc nhìn thấy cửa kính bên ngoài có hiện tượng nứt ra, chỉ cần một rung động vừa đủ, nó sẽ vỡ tan.

" Anh mau giải thích! Cái quái gì đây hả?!"

Khả Nhạc nắm lấy cổ áo Thiên Vũ, trừng mắt nói. Cô vốn là người không dễ cáu giận. Nhưng trước tên không có não này, cô thực sự không thể không tức giận.

" Nhật... Nhật Quân. Là cậu ta."

" Nhưng từ Vương gia đến đây đâu thể mau đến vậy?"

" Cậu ta đến cùng lúc với anh. Khụ... Bình tĩnh nào. Khả Nhạc."

Thiên Vũ cố gắng gỡ tay cô ra khỏi áo mình. Khả Nhạc xung quanh đằng đằng sát khí, mĩm cười với Thiên Vũ. Hoàn cảnh này mà cô lại cười, mọi người hiểu nụ cười đó đáng sợ đến mức nào rồi chứ?

Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, Khả Nhạc theo phản xạ ôm người đối diện, Thiên Vũ cũng vậy. Các tấm kính vỡ tan, rơi đầy trên sàn. Nơi trung tâm căn phòng, hai người đang ôm lấy nhau.

Từ phía cửa sổ bay vào một thứ gì đó, lao thẳng về phía hai người họ. Do Khả Nhạc nằm phía hướng bay, nên vật đó gâm thẳng vào vai cô.

Khả Nhạc cảm thấy đầu như nổ tung, vai như bị xé toạc, đau đến khó tả. Cô vô lực ngất đi. Thiên Vũ cảm nhận cánh tay đang ôm mình đang dần buông lỏng, cảm giác sợ hãi xông đến người. Thứ dịch nóng ẩm lan dần xuống tay cậu. Thiên Vũ hoàn toàn mất bình tĩnh khi nhìn thấy màu đỏ tươi trên tay mình.

Thiên Vũ bế Khả Nhạc lên theo kiểu công chúa, chạy vội ra ngoài. Vừa chạy, cậu vừa hét lớn mất kiểm soát.

" Khả Nhạc, bình tĩnh. Anh đưa em đến gặp bác sĩ ngay. À không! Anh đưa em đến phòng chữa trị! Chờ anh một chút! Khả Nhạc bình tĩnh. Hãy đợi anh!"

- - - - - - - - - -

Bên ngoài Nhật Quân đang nhíu chặt mày lo lắng. Tên lính cặn bã ngu ngốc kia đã kích nổ khi chưa có sự cho phép của hắn. Kết quả của việc đó là tên cặn bã đó đã bắn vào kho đạn dược nhỏ của Nhật Hồng. Bây giờ một phần toàn nhà đã biến thàn bãi hoang tàn.

Khả Nhạc bên trong không sao chứ? Nếu không hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình được...

Càng nghĩ về Khả Nhạc hắn lại càng giận dữ. Tên kia nhất định sẽ phải sống. Sống để nếm trải cái giá trước sự ngu ngốc của mình!

Trước cái sát khi nồng đậm tỏa ra từ người Nhật Quân, hắn ta cũng biết được số phận của mình sẽ ra sao. Hắn tự cắn lấy lưỡi mình. Chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể chết nhẹ nhàng nhất.

" Lão Đại. Hắn..."

" Không làm được thì ngươi thế vào chỗ hắn!"

Nhật Quân gằng giọng. Mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía tòa nhà. Hắn đã hứa, chưa tới kì hạn ba năm, hắn sẽ không bước qua khỏi cái vạch trắng dưới chân hắn đây. Hắn không thể không giữ lời hứa.

" Lão đại. Lão tam đang chạy ra. Trên tay đang bế ai đó."

Mày kiếm của Nhật Quân càng thêm nhíu chặt. Chắc chắn Thiên Vũ đang bế Khả Nhạc. Có chuyện gì xảy ra với cô?

" Em muốn để tôi lo lắng cho em đến bao giờ?"

Thiên Vũ chạy như bay ra khỏi tòa nhà. Vừa bế một người trên tay, lại phải "dọn đường" thì quả là quá sức với cậu. Thiên Vũ chạy về phía Nhật Quân, một hơi quăng cô về phía hắn.

" Bế vào phòng cấp cứu. Cẩn thận vai Khả Nhạc bị thương."

Thiên Vũ nói xong liền chạy đi chuẩn bị. Cậu không biết rằng, lúc hắn đỡ lấy Khả Nhạc từ cú ném của cậu, hắn đã vô tình chạm vào vết thương trên vai cô. Nếu không phải tình trạng cấp bách, trán cậu chắc chắn sẽ đính vài viên đạn.

Nhật Quân nhanh nhẹn bế Khả Nhạc đến phòng y tế, đặt lên giường. Hắn để cô ngồi trên giường, để người cô dựa vào hắn. Thân nhiệt của cô thấp quá. Hắn ôm lấy cô, lòng đầy lo lắng. Lần đầu tiên trong đời hắn lo lắng đến vậy. So với việc bị lăng trì* thì hắn sợ cảm giác này hơn gấp nhiều lần.

Khả Nhạc, em nói em rất mạnh mẽ mà? Em mau chứng minh cho tôi thấy đi!

* lăng trì: là hình thức tra tấn cổ xưa. Người bị tra tấn sẽ bị róc da thịt. Người đó nhất định phải tỉnh táo cho đến khi róc xong miếng thịt cuối cùng.

[ Tui nhớ mang máng vậy thôi. Không biết có đúng không? Nếu có sai mấy bạn bỏ qua vad chỉnh lại giúp tui với nha.

Mà róc hai miếng chắc tui chết queo rồi. Ở đó mà sống tới miếng cuối cùng😑 ] 

" Sao nhanh vậy? Tôi còn chưa chuẩn bị xong."

Thiên Vũ vừa đeo găng tay vào, vừa nói. Nhật Quân không bận tâm đến lời cậu nói. Hắn chỉ quan tâm đến Khả Nhạc.

" Này cậu bị dốt à? Mau để Khả Nhạc nằm xuống đi!"

Thiên Vũ hất mặt nhìn về phía Nhật Quân, tay chuẩn bị một số thứ. Nhật Quân đen mặt, đáp lại bằng chất giọng trầm trầm mang đầy sát khí.

" Có thể nằm sấp hay nghiêng?"

" Cậu điên à?! Đặt nằm như bình thường, mặt hướng lên trời đấy! Mau đi!"

" Vai bị thương!!!"

Không khí xung quanh đã xuống đến âm độ. Thiên Vũ vỗ trán thầm tự trách mình. Cậu phải bình tĩnh lại. Khả Nhạc cần cậu. Cậu không được mất bình tĩnh. Nhất định không được!

" Giữ lấy. Tôi sẽ lấy vật đó ra khỏi vai cô ấy."

Thiên Vũ cầm dao mổ tiến lại gần. Cậu nhìn qua lớp áo thấm đẫm màu đỏ tươi của cô, chần chừ một lúc.

" Tôi... phải nhìn đấy... có thể..."

" Mẹ kiếp! Làm ngay đi!"

Nhật Quân để cô dựa vào lòng ngực mình, hai tay mạnh bạo xé tan chiếc áo của cô. Động tác vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát của hắn không tác động quá nhiều đến vết thương của Khả Nhạc.

Thiên Vũ giật mình trước hành động của Nhật Quân. Hắn đang mất kiểm soát. Dù vẻ ngoài có bình tĩnh đến đâu, bên trong hân thực sự đang mất kiểm soát trầm trọng. Nếu cậu không nhanh chóng cứu được Khả Nhạc, e rằng cả thế giới này sẽ bị hủy diệt mất. Mạng sống rất nhiều người đang nằm trong tay cậu.

[ 1 phút tự sướng....

Không phải trong tay ngươi đâu. Ta mới là người quyết định sống chết nè :)) hihi :)) ]

Thiên Vũ thao tác nhanh nhẹn, phút chốc đã lấy được thứ ghim vào người Khả Nhạc. Cậu nhanh chóng may vết thương lại cho cô.

" Đặt cô ấy xuống. Cậu ở đây chờ đi."

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Khả Nhạc được nằm xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Thiên Vũ cũng nhanh chóng đẩy Khả Nhạc vào phía trong. Nhật Quân nhìn về phía thứ được lấy ra từ vai Khả Nhạc, không khí xung quanh càng thêm trầm trọng, khó thở vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip