Chương 51: Cơn giận dữ của ác ma. Nhật Quân gặp mặt người phụ nữ bí ẩn.

Thiên Vũ bên trong phòng phẫu  thuật, căng thẳng đến tột độ. Cậu cần phải chính xác tuyệt đối, chỉ cần một chút sai sót dù là nhỏ nhất, cũng sẽ khó lường.

Hai tiếng trôi qua, Khả Nhạc cũng qua được cơn nguy hiểm. Thiên Vũ may vết thương cho cô, băng bó kĩ lưỡng. Cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả người buông lỏng nằm bệch xuống sàn. Cũng may Nhật Quân có bảo cậu mang theo thuốc Q-0 (loại thuốc giúp kéo dài sự sống, tác dụng sau 30p sử dụng và kéo dài trong 3 giờ đồng hồ)

Lần đầu tiên cậu phải phẫu thuật trước áp lực như thế này. Khả Nhạc bị thương, cậu rất lo lắng. Nhưng nói về áp lực đáng sợ thực sự, chính là hắn ta. Chỉ cần nghĩ đến việc hắn nổi trận lôi đình... thật đáng sợ mà!

Thiên Vũ ngồi bật dậy, đi ra ngoài. Cậu cởi bỏ các vật dụng dính máu bỏ vào máy tiêu hủy. Có Đình Lâm thật là tiện lợi biết bao. Đồ vật Đình Lâm sáng tạo ra đều hữu dụng tuyệt đối, không hề dư thừa.

Nghĩ lại nếu Đình Lâm còn sống, áp lực xung quanh cậu chẳng phải sẽ tăng gấp hai, ba lần nữa sao? Aizz... chỉ tưởng tượng thôi đã ớn lạnh cả người rồi...

" Nhật Quân đâu rồi nhỉ? Bảo chờ ở đây mà."

Thiên Vũ vừa lẩm bẩm, vừa bước ra khỏi phòng. Khả Nhạc an toàn rồi, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng. Hơn nữa, cậu vẫn còn cần phải hỏi hắn vài điều.

Bước ra ngoài, Thiên Vũ kinh hãi nhìn khung cảnh trước mặt. Bên ngoài nồng nặc mùi thuốc súng. Tòa biệt thự vẫn đứng vững trong khi hai bên đã hoàn toàn đổ nát. Nhật Quân đang đứng cách đó không xa, mặt đối mặt với Nhật Hồng.

Lại xảy ra chuyện gì vậy? Cái quái gì đang xảy ra?!

Lại một tiếng nổ lớn. Mặt đất nơi cậu đang đứng rung chuyển mạnh. Sau một vài giây, mặt đất nứt toát ra làm đôi. Cả biệt thự sụp đổ hoàn toàn. Thiên Vũ chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. 

Nhật Quân... chắc chắn hắn đang nổi điên...!!!

" Mày định phá nát cả hòn đảo này sao? Có biết bao nhiêu người mất mạng không hả?"

Nhật Hồng nhếch môi nói, giọng không mặn không nhạt. Trước tình cảnh này, ông vẫn có thể bình thản như không.

" Tôi chỉ phá bề mặt. Chưa phá hoàn toàn mà?"

Nhật Quân thản nhiên đáp. Sau lời hắn, một tiếng nổ lớn lại vang lên. Từng mảng đất rơi xuống biển. Cả khung cảnh bây giờ hoang tàn, trông vô cùng đáng sợ.

" Việc của tao, mày đừng can thiệp vào! Mau cút khỏi đây đi!"

" Tôi đã bảo ông giết nó, thứ quái vật đó rồi. Đúng chứ?"

" Quái vật thực sự mới là mày. Nó là con tao. Là tác phẩm hoàn mĩ nhất của tao. Không phải là quái vật!"

Thiên Vũ lắng nghe cuộc trò chuyện, hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì. Quái vật?! Nó?! Họ đang nói đến thứ gì vậy?

" Nếu ông không tự tay mình làm, tôi sẽ không nhượng bộ nữa."

" Không nhượng bộ? Xem ra con ở trên cao quá lâu rồi. Con yêu à..."

Nhật Hồng nói, giọng đầy châm biếm, khinh bỉ. Nhật Quân không trả lời, chỉ im lặng nở nụ cười. Thiên Vũ khẽ rùng mình trước nụ cười đó. Nếu nụ cười có thể giết người, thì chắc chắn, đó là nụ cười này.

" Thấy rồi."

Thiên Vũ ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy?! Thấy cái gì? Xung quanh bây giờ chỉ còn lại ba người họ thôi mà?

Nhật Quân rút súng, bắn vào về phía Nhật Hồng. Viên đạn sượt qua tai ông, bay về phía đống đổ nát. Thiên Vũ không tin vào mắt mình. Nhật Quân vừa bắn trượt sao? Hắn ta giận quá hóa đần sao? Không thể nào! Nhật Quân không thể bắn trượt với khoảng cách này được!

Vậy thì Nhật Quân vừa bắn thứ gì chứ?!

Một vật nhỏ bay từ phía đống đổ nát bay ra, thẳng về phía Nhật Quân với tốc độ kinh hồn. Nhật Quân nhẹ nhàng chuyển mình, né tránh vật lạ. Thứ kì lạ đó vẫn tiếp tục lao đi, cuối cùng ghim vào mảng sắt dày phía xa, để lại một lỗ thủng rất sâu.

Thiên Vũ tái mặt. Nếu thứ đó ghim trúng, có thể sẽ xuyên qua ba, bốn người liên tiếp đấy! May Nhật Quân tránh kịp, nếu không e rằng khó giữ mạng.

Thứ đó từ đâu phóng ra chứ?! Và do thứ gì phóng?!...

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Thiên Vũ nhìn thấy Nhật Hồng đã ngã quỵ, bất động dưới đất. Sắc mặt Nhật Quân có chút biến đổi, hắn ra hiệu cho Thiên Vũ

" Chăm sóc ông ta. Tránh thật xa nơi này."

" Nhưng còn cậu?! Cái gì đang xảy ra vậy? Tại sao..."

" Mau biến khỏi nơi này. Ngay!"

Nhật Quân hét lớn khiên Thiên Vũ giật mình. Có chuyện gì khiến hắn lo lắng đến vậy? Dù có thắc mắc đến mức nào, cậu vẫn phải nghe theo lời Nhật Quân: rời khỏi nơi này! Chắc chắn thứ sắp phải đối mặt, rất đáng sợ.

Thiên Vũ cùng Nhật Hồng rời khỏi trên máy bay có Khả Nhạc. Ngay lập tức, từ đống đổ nát, một người phụ nữ bước ra. Cô ta mặc một bộ đầm đỏ ôm sát cơ thể. Không chỉ mỗi trang phục, cách trang điểm, trang sức... tất cả đều mang màu đỏ.

Màu của máu tươi...!

Nhật Quân mặt không biến sắc, mĩm cười như sự xuất hiện của cô ta là điều hiển nhiên. Hắn xoay người tìm một chỗ ngồi vừa ý, nhẹ nhàng ngồi xuống, châm một điếu thuốc. Làn khói mờ phả vào không khí, khung cảnh bình yên nhưng lại khiến người ta phải rùng mình.

" Anh à, không nên nhẫn tâm bắn em như vậy chứ?"

Người phụ nữ bước đến gần Nhật Quân, nhẹ giọng nói. Cô ta đặt lên má Nhật Quân một nụ hôn nhẹ. Sau đó tùy tiện ngồi xuống bên cạnh hắn.

" Cô... chết từ 20 năm trước rồi."

- - - - - - - - - -

Trên máy bay tình hình cũng không mấy khả quan hơn. Nhật Hồng sau khi được đưa về máy bay trị thương thì cơ thể đã bất động hoàn toàn, không thể di chuyển. Nhưng miệng thì luôn la hét đòi quay trở lại.

Thiên Vũ vừa phải tìm cách giải độc và trị thương cho ông, vừa phải liên tục đấu võ mồm với ông ta.

" Thằng ranh con, mau quay máy bay trở lại nơi đó!"

" Ông im ngay! Cơ thể đã bất động như vậy mà miệng vẫn hoạt động sao?"

" Thằng nhãi! Mau quay lại ngay! Ba mày còn phải dưới chân tao, mày dám cãi lời tao sao?!"

" Ông già! Mau im miệng ngay! Con ông còn phải nhượng bộ tôi, ông là cái thá gì mà tôi phải sợ chứ?!"

  [ " Tau có liên quan gì đến vụ nài?!!" ba Thiên Vũ và Nhật Quân said :)) ]

" Mày...!"

" Hai người trật tự một chút được không?"

Khả Nhạc từ bên trong bước ra, bước đi loạng choạng, không vững. Nhật Hồng mở to mắt nhìn Khả Nhạc sau đó lại nhìn Thiên Vũ.

" Em còn chưa khỏe. Ra đây làm gì?! Mau quay về phòng đi!"

Thiên Vũ đang băng bó vết thương trên tay cho Nhật Hồng. Nhìn thấy Khả Nhạc cậu liền "vứt bỏ" chạy đến đỡ lấy cô. Không biết vô tình hay cố ý, Thiên Vũ đã thở rơi cuộn băng vào mặt Nhật Hồng.

[ À... về dụ này... là do Thiên Vũ sơ ý vô tình làm rơi trúng thôi. Hông phải cố tình đâu nhé!

Tui mới cố tình làm cuộn băng rơi vô mặt ông nè :3 chưa rơi cây kéo vô mặt là may rồi nha :)) ]

" Thằng nhãi kia. Tao bảo mày mau quay máy bay lại mà!"

" Tôi đếch biết lái máy bay! Bây giờ ông im mồm được chưa?!"

" Thằng bác sĩ đần! Tốn cơm tốn gạo mấy năm qua chả được tích sự gì!"

" Bộ ông nuôi tôi hả? Kêu la cái quái gì?!! Ông già điên khùng kia!!!"

" Thằng mất dạy! Vong ơn bội nghĩa!"

" Ông già lắm mồm kia! Ông có tin tôi nhồi..."

" Thôi đi! Đừng cãi nhau nữa có được không?"

Khả Nhạc ngồi xuống ghế, một tay đỡ lấy trán mình. Cô vốn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hai người họ lại quá ồn ào, cô không thể chịu được.

" Khả Nhạc. Em cố chịu một..."

" Thằng bác sĩ đần kia!"

" Em cố chịu một chút. Q-0 tuy rất hữu dụng, nhưng..."

" Thằng đần!!! Mau quay máy bay lại ngay!"

" Nhưng tác dụng phụ thì lại rất đáng sợ. Em cố..."

" Mày có nghe tao nói không?! Mau quay máy bay lại! Mày không biết mày đang làm gì đâu!!!"

Lời của Thiên Vũ nói ra, đều bị Nhật Hồng chen ngang vào. Khả Nhạc ngồi bên cạnh chỉ biết cười gượng. Cô nghe không hiểu gì cả. Đầu cô hiện đang rất đau, nghe rất kém. Thế mà lại còn gặp tình cảnh như vậy...

" Khả Nhạc. Cảm thấy mệt ở đâu thì nói anh nhé! Em có thể nằm ở đây ngủ, đảm bảo sạch sẽ. Nếu ngại thì bảo anh, anh bế em vào giường. Yên tâm, mạng em an toàn rồi. Đừng quá lo!"

Thiên Vũ mĩm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Khả Nhạc mĩm cười gượng gạo, gật nhẹ đầu. Cô nhìn về phía Nhật Hồng, nhỏ giọng nói.

" Anh có cần ác đến thế không?"

" À... anh là thằng bác sĩ đần mà! Xem xem anh ĐẦN ra sao?!"

Từng chữ từng chữ được Thiên Vũ thốt ra cùng với sát khí dày đặc. Khả Nhạc dở khóc dở cười nhìn về phía Nhật Hồng. Ông ta đang cố gắng nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra tiếng. Lúc nãy Thiên Vũ đã tiêm thứ gì đó vào cổ ông, nên bây giờ mới thành ra như vậy.

" Còn muốn mở miệng? Bác sĩ đần sao?! Tôi cho ông thấy tôi đần đến đâu! Quá lắm rồi. Tên già khốn kiếp!"

Thiên Vũ dùng cuộn băng nhét vào miệng Nhật Hồng, sau đó tiếp tục công việc trị thương của mình. Khả Nhạc dở khóc dở cười, không biết nên gọi là "trị thương" hay "tra tấn" nữa. Cô cũng rút ra bài học cho bản thân.

Dù Thiên Vũ có dễ bắt nạt đến đâu, cũng không nên đụng đến giới hạn đó! Nhất là khi đang ở trong địa phận của anh ta!...

- - - - - - - - -

Nhật Quân trước sự xuất hiện và đụng chạm của người phụ nữ kia, vẫn không mảy may phản ứng. Hắn chỉ im lặng ngồi đó, hút điếu thuốc trên tay mình.

" Nhật Quân. Lâu ngày không gặp, anh khỏe không?"

Người phụ nữ nâng càm hắn, nói như thì thầm vào tai hắn. Nhật Quân nhếch môi, phá làn khói thuốc vào không khí.

" Chiêu trò mê hoặc ngày xưa đó, tôi đã miễn dịch rồi."

Cô ta hơi bất ngờ, mĩm cười, ngồi ngay ngắn lại. Nhật Quân mắt vẫn chăm chăm nhìn vào phía chân trời xa. Đó là hướng máy bay của Thiên Vũ. Nơi đó có cô. Cô đã ổn chứ?...

" Aiyo... thật khó lòng đọc được suy nghĩ của anh! Em thích chơi với baba hơn."

Cô ta nói, giọng có chút nũng nịu. Nhật Quân nhếch môi, không trả lời. Hắn đang chờ chiếc máy bay ấy bay thật xa, khoảng cách thực sự an toàn. Hắn mới có thể an tâm được.

" Lâu ngày không gặp mà anh cứ như vậy à? Huhu... buồn anh quá!"

Nhật Quân vẫn vậy, vẫn ngồi trầm ngâm hút điếu thuốc trên tay mình. Làn khói mờ vẫn đều đặn phả vào không khí. Ngay khi làn khói cuối cùng được phả ra, chiếc máy bay cũng đã đạt được khoảng cách an toàn nhất định.

" Anh hai à! Sao anh lạnh nhạt vậy? Anh không nhớ Tuyết Nhi sao?"

" Đừng lảm nhảm nữa. Tuyết Nhi! Tôi không có thời gian chơi với cô!"

Nhật Quân đứng dậy, ném về phía Tuyết Nhi một vật nhỏ. Đó là vật nằm sâu trong vai Khả Nhạc. Hắn nhìn cô, đôi mắt sắc bén lạnh đến run người.

" Giải thích."

Tuyết Nhi cầm vật mà hắn vừa đưa lên xem xét, môi mĩm cười kì quái. Cô đứng dậy, đến trước mặt hắn, mĩm cười mê hoặc.

" Chắc là do em "lỡ tay" thôi. Anh đừng cáu mà."

" Tôi không muốn nhắc lại."

" A... cái này..."

Tuyết Nhi đưa tay bứt lấy một nút áo trên chiếc sơmi anh đang mặc. Cô nhìn chiếc nút áo trong tay, môi lại mĩm cười.

" Em chỉ không muốn mất đi anh trai của mình thôi! Trên đời này, chỉ em mới có thể có được anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip