Chương 55:

Thiên Vũ tỉnh dậy, xung quanh là một mảnh trắng xóa. Mùi thuốc xông vào mũi, Thiên Vũ mệt mõi ngồi dậy. Đây là khu trị thương của Vương gia mà? Cậu về đây khi nào?

" Cậu tỉnh rồi? Cảm thấy cơ thể ổn chứ?"

Đông Thành từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Thiên Vũ tỉnh dậy vẻ vui mừng hiện rõ không thể giấu. Thiên Vũ lắc nhẹ đầu, yếu ớt nói.

" Ai đưa tôi về đây?

" Là Lão đại gọi về cho nên chúng tôi mà có thể cứu kịp. Lão đại và Khả Nhạc đang nghỉ ngơi. Các người đã ngủ hai ngày liền rồi."

Đông Thành chỉ về phía hai chiếc giường gần bên. Nhật Quân và Khả Nhạc đang nằm ngủ say. Một đoạn phim tua nhanh trong đầu cậu, Thiên Vũ vội nắm lấy cổ áo Đông Thành hét lớn.

" Đình Lâm đâu? Đình Lâm ở đâu? Hả?!"

" Thiên Vũ, bình tĩnh lại!"

" Đình Lâm ở đâu hả? Mau nói! Cậu ta ở đâu?!"

" Ồn ào quá!"

Nhật Quân bực dộc nói. Hắn tuy nhắm mắt nhưng chỉ là để đó chứ không hề ngủ. Thiên Vũ leo xuống giường, lao đến nắm lấy cổ áo Nhật Quân, hét lớn.

" Cậu đừng có mà nói lời vô tâm! Đình Lâm ở đâu? Hả?! Mau nói cho tôi biết!"

[ Đôi lời tâm tình:

- Tui chỉ có cái nhà tránh mưa tránh gió, đừng ai làm san bằng nó.😑

- Tui cũng chỉ có cái mạng thôi. Đừng có lấy nó đi khỏi tui!!!😑💬 ]

Nhật Quân im lặng, để mặc cho Thiên Vũ gào thét. Vết thương ở bụng vẫn chưa lành hẳn, giờ bị động mạnh, nó đau buốt và bắt đầu rỉ máu. Đông Thành vội tìm cách kéo Thiên Vũ ra khỏi. Nếu cứ như vậy, Nhật Quân chết mất.

Thiên Vũ như mất hoàn toàn kiểm soát. Cậu cào cấu, đánh đấm vào người Đông Thành. Anh cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

" Thiên Vũ! Nghe tôi nói."

Nhật Quân cố gắng ngồi dậy, nói đầy khó nhọc. Thiên Vũ hai mắt đã đỏ ngầu từ sớm. Cậu dừng lại hành động mất kiểm soát của mình. Chắc hắn đang muốn nói cậu biết Đình Lâm đang ở đâu.

" Cậu muốn biết Đình Lâm ở đâu? Vậy hãy đi tới nhà xác tìm. Cậu ta đang ở đó."

Cả cơ thể như ngừng hoạt động, Thiên Vũ như chết đi ngay từ giây phút ấy. Nhà xác? Đó là nơi chứa những thi thể đang cần xác định danh tính hay những thi thể cần phải giữ lại. Nó tuy không lớn như bệnh viện nhưng cũng không phải là nhỏ.

Đình Lâm ở nơi đó? Đồng nghĩa với Đình Lâm đã là một thi thể?!

Không! Không phải như thế!

" Haha... tên đó biết cái gì về xác mà đi làm kiểm tra chứ?"

Thiên Vũ cười vô hồn. Chắc chắn Đình Lâm chỉ là đang muốn thử sức sang y học. Không thể có chuyện anh chết như vậy được.

Nhật Quân im lặng không nói. Hắn nhìn về phía Đông Thành ánh mắt chất chứa nhiều tâm tư khó đọc thấu. Đông Thành như hiểu ý, anh tiến lại gần, đặt hai tay lên vai Thiên Vũ, nhỏ giọng nói.

" Đình Lâm ở đó không phải vì y học. Cậu ta ở đó... vì cậu ta chính là một thi thể! Một thi thể đã được xác nhận danh tính..."

Thiên Vũ nghe đến lỗ tai ù cả lên. Là một thi thể? Xác nhận danh tính? Haha... cái quái gì thế? Cậu như người mất hồn, cứ như thế mà liên tục lắc đầu, mĩm cười lớn.

" Haha... đùa vậy không vui đâu! Haha... tôi sẽ đi tìm cậu ta. Haha... cậu ta sao có thể là một thi thể được? Haha...

" Thiên Vũ, cậu phải bình tĩnh lại. Đó là sự thật. Cậu hãy cố chấp nhận nó."

" Chấp nhận làm sao được khi nó không phải là sự thật. Ngươi đùa dai quá! Ta đã bảo Đình Lâm vẫn còn sống mà."

Thiên Vũ vẫn cười trong vô thức. Gương mặt nở nụ cười tươi nhưng hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi. Đình Lâm... cậu ta... vụ nổ ấy...

" Không! Các người lừa tôi! Tôi phải đi tìm Đình Lâm!!!"

Thiên Vũ vụt chạy ra ngoài. Đông Thành toan đuổi theo nhưng đã bị Nhật Quân ngăn lại.

" Để cậu ta đi."

" Nhưng..."

" Đó là lệnh."

Nhật Quân gằng giọng, lại tiếp tục nằm xuống giường, nhắm hờ hai mắt. Đông Thành dù có lo lắng đến đâu cũng không thể đuổi theo. Dù trong hoàn cảnh nào, lệnh của lão đại vẫn phải tuân theo.

- - - - - - -

Thiên Vũ chạy đến nơi gọi là "Nhà Xác". Cậu đá tung cửa nhanh chóng chạy vào bên trong. Nơi này có nhiệt độ luôn là âm. Một nơi lạnh lẽo như vậy tại sao cậu không hề cảm nhận được cái lạnh cắt da ấy chứ?

Thiên Vũ tiến gần đến chiếc bàn còn chứa một thi thể đang được trùn khăn trắng hoàn toàn. Bên cạnh còn có một sấp hồ sơ lớn. Đó là hồ sơ sau khi đã xác nhận danh tính xong. Cậu cầm sấp hồ sơ ấy lên đọc và hoàn toàn chết đứng trước dòng chữ.

" Họ tên thi thể: Tô Đình Lâm."

Thiên Vũ lần nữa không kìm được những giọt nước mắt của mình. Cậu đưa đôi bàn tay run rẩy của mình, dùng hết can đảm để kéo khăn xuống. Trước mặt cậu là một thi thể đã gần như tan nát. Vài nơi phần thịt bị biến mất để lộ những cái xương trắng. Cả thi thể bị cháy xém, bốc mùi rất khó chịu.

" Nguyên nhân: kẹt lại trên chiếc máy bay L-0111. Cơ thể bị biến dạng hoàn toàn.

Đã kiểm tra toàn diện, kết quả chính xác tuyệt đối."

Thiên Vũ buông rơi những từ giấy trên tay. Báo cáo được gắn liền với thi thể là chính xác hoàn toàn. Một thông tin sai lệch dù với bất cứ lý do gì, cũng phải trả giá bằng mạng sống.

Vậy là Đình Lâm...

Thiên Vũ nhìn thi thể trước mặt, tim như bị bóp chặt, đau đến khó thở. Đây là Đình Lâm? Đây chính là Đình Lâm thật sao?

Thiên Vũ quỳ xuống bên cạnh, cậu hét lên một tiếng thật to. Tiếng hét như xé tận tâm can.

Cậu không hiểu. Tại sao một người như Đình Lâm lại có kết cục như thế? Kết cục là khi chết ngay cả xác cũng không còn nguyên vẹn? Thế giới này... còn cái gọi là công bằng không?

Thiên Vũ vẫn quỳ bên cạnh Đình Lâm, hai hàng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi. Cậu mĩm cười giữa hai hàng nước mắt.

" Đình Lâm. Cậu đi thật rồi sao?"

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để chọc ghẹo mỗi lúc buồn chán đây?

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để mượn nợ đây?

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để chịu trận thay đây?

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để khi tôi òa khóc sẽ được dỗ dành đây?

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để cảm nhận được sự che chở, ấm áp đó đây?

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để đòi hỏi những món đồ kì lạ đây?

Cậu đi rồi. Tôi biết tìm ai để có thể khiến tôi mĩm cười trong nước mắt đây?

Cậu đi rồi...

Đi thật rồi...

Tôi biết làm sao để có thể quay về như lúc xưa đây?...

Thiên Vũ dựa đầu vào cạnh bàn, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm.

" Đình Lâm. Cậu đi như vậy có vui không? Chứ tôi ở lại đây... thực sự không vui. Dù chỉ một chút..."

Thiên Vũ vẫn ở đó. Cậu vẫn mĩm cười. Cậu không muốn Đình Lâm thấy cậu là người yếu đuối. Nhưng tại sao...

Cậu cười nhưng nước mắt cứ rơi thế này?

Thiên Vũ càng mĩm cười, nước mắt lại càng tuôn rơi. Từng hồi ức của cậu và Đình Lâm lại hiện về. Nó như một cuốn phim đẹp, thực sự rất đẹp. Đẹp đến mức cậu sẽ không bao giờ có lại được.

Mãi mãi...

[ viết đoạn này tôi khóc luôn á😑 không phải tui mít ướt đâu. Tự nhiên cảm xúc nó vậy.

Vừa viết vừa khóc. Khùng ghê? :)) ]

Mấy đoạn buồn như vậy tui rất tệ. Hi vọng chap này không quá dở. Tui sẽ cố gắng ở mấy chap buồn kế tiếp :)))

Hơn nữa, tha mạng tui đi...😭 tui ăn ở lương thiện mà😭💬

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip