[Ngoại truyện 4.3: Biến cố lớn cuối cùng]
Nhật Quân từ sau khi tiêm thứ thuốc kì lạ, cơ thể dần nên tốt hơn. Ai nấy trong Vương gia đều vui vẻ mừng thầm. Hắn như bình thường, Vương gia liền có thể hoàn toàn an tâm rồi.
Nhưng trừ một người!!!
Mọi người càng vui, Thiên Vũ càng lo gấp bội lần. Trên đời này làm gì có thứ thuốc thần kì nào như thế. Cơ thể Nhật Quân dù có phi thường đến đâu, sau quãng thời gian kia chắc chắn đã tệ đi rất nhiều. Nếu có thể phục hồi như trước, cái giá phải trả khi sử dụng chắc chắn sẽ rất đắt. Nhật Quân rốt cuộc đang muốn làm cái gì?
Đột nhiên đến cửa, Nhật Quân bỗng dừng lại. Thiên Vũ đang chìm trong mớ suy nghĩ đâm sầm vào lưng hắn, mạnh đến mức mất thăng bằng mà ngã xuống.
" Thiên Vũ. Nếu trận đấu chưa kết thúc mà tôi ngã xuống, cậu nhất định phải tìm cách để tôi có thể đứng dậy được. Tôi nhờ tất cả vào cậu."
Nhật Quân vừa nói, tay vừa lên đạn cây súng trong tay, ánh mắt sắt lạnh đến rợn người. Hơn ai hết, hắn tự biết được tình trạng sức lực của mình. Muốn Thiên Vũ đi cùng hắn cũng vì mục đích đó.
" Cậu... cậu điên sao? Không được đâu! Hơn nữa, cậu vừa tiêm cái gì?"
Thiên Vũ từng tế bào đều gào thét muốn từ chối yêu cầu của hắn. Nhật Quân hắn là người thế nào? Đã gục ngã xuống còn có thể kéo đứng dậy được không? Nếu có cách đứng dậy, có thể giữ toàn mạng được hay không?
" Cậu nhớ thuốc đã tiêm vào người Bạch Đông[*] không? Tôi chỉ còn hơn hai tiếng."
[* giải thích xíu: Bạch Đông là người đã bắt công Thiên Vũ và Lão Bát. Sau đó bị Nhật Quân bắt lại. Hắn đã nhờ người tạo ra loại thuốc duy trì mạng sống trong 3 tiếng. Tác dụng phụ khiến thân thể ông ta chỉ còn lại bộ xương.]
" Cái gì?!! Cậu điên rồi!!! Vương Nhật Quân! Cậu biết nó nguy hiểm đến mức nào không?!"
Thiên Vũ hét lớn, đôi mắt mở to đến mức dường như sắp rơi xuống đất. Loại thuốc đấy, sao lại sử dụng nó chứ? Bên cậu có loại thuốc tốt hơn như thế mà.
Nhật Quân cất cây súng vào bên hông của mình. Nới lỏng một chiếc nút để thoải mái hơn. Hành động vô tình để lộ thân thể rắn chắc không bị thời gian bào mòn kia.
Thiên Vũ chợt cảm thấy thân thể đó hắn có được là điều dĩ nhiên. Hắn vốn dĩ chẳng phải người mà.
Ừ. Hắn đâu phải người. Hắn là quái vật. Một quái vật bất bại.
Những dòng suy nghĩ ấy như lời an ủi dành cho cậu. Hắn sẽ không sao. Nhất định không sao. Bằng một cách kì diệu nào đó, hắn nhất định sẽ ổn.
" Đi thôi."
Chút ánh nắng yếu ớt chiếu xuống, mờ nhạt đến mức có thể vỡ vụn mà biến mất bất cứ lúc nào. Cũng như thứ gọi là hạnh phúc ở hiện tại.
_________________________
" Khả Nhạc. Chị có nghe được em nói không?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Tiểu Mộc đứng ở phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Nhật Quân và Ngạo Phong đang nói gì đó. Như đang có một cuộc trò chuyện giữa những người bạn cũ. Thật bình thường. Bình thường đến mức khiến người ta lo lắng.
Cô thấy được vẻ lo lắng giấu sâu trong đáy mắt Thiên Vũ. Cô cũng rất lo. Nhưng thật sự là lực bất tòng tâm. Cả thế giới này, người duy nhất có thể giúp hắn, lại chính là người đang nằm im trên giường kia.
" Khả Nhạc. Chị yêu anh Nhật Quân mà? Vậy sao chị lại có thể dửng dưng nằm đây vào lúc này chứ?"
Tiểu Mộc đến bên giường, nói ra hết điều suy nghĩ trong lòng . Cô không thể hiểu được họ đang nghĩ gì. Khả Nhạc chọn hắn thay vì Đình Lâm. Sau cùng lại vì Đình Lâm mà thành như thế này.
Còn Nhật Quân lại vì cô mà trở nên yếu đuối, chui rúc một góc tối như . Sau cùng là đẩy Vương gia vào tình trạng như bây giờ.
Cho Tiểu Mộc cô vô tâm cũng được, cho cô không hiểu chuyện cũng được. Nhưng Nhật Quân sinh ra vốn đã không được quyền yếu đuối rồi. Trách nhiệm quá lớn.
Nhưng mà đau khổ nhiều như vậy cũng do họ cả thôi. Là họ tự chuốc thôi. Chỉ cần họ kiên định hơn một chút, thấu hiểu bản thôi, chắc chắn đã không như thế rồi.
Tiếng súng vang lên phía dưới sân, tim Tiểu Mộc như bị ai đó bóp chặt, đôi chân vô thức chạy về phía cửa.
Phía dưới, Thiên Vũ đang ôm lấy bả vai đầy máu tươi, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tiểu Mộc không thể kiềm được tức giận của bản thân. Cô giận vì không biết được chuyện gì xảy ra ở bên dưới. Giận vì không thể giúp được gì. Giận... rất giận.
Người ta bảo, giận quá thì mất khôn. Tiểu Mộc trong trường hợp này, chính là như vậy.
Cô quay người, lao về phía Khả Nhạc đôi mắt hằn lên tia lửa giận.
" Khả Nhạc. Chị có hài lòng không? Thiên Vũ bị bắn rồi kìa. Chị đã hài lòng chưa? "
Đáp lại Tiểu Mộc chỉ là tiếng máy đo nhịp tim cùng tiếng thở đều đặn của người trên giường.
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên. Tiểu Mộc ôm lấy đầu mình, đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Cô hét lên, như một kẻ điên loạn đầy đáng sợ. Tiểu Mộc nhìn Khả Nhạc, ánh mắt chỉ còn sự chết chóc khó tả.
________________________
Phía dưới sân, không khí cũng chẳng hề tốt hơn. Thiên Vũ nhìn về phía Ngạo Phong, lòng lại dâng nỗi khó hiểu. Tên đó muốn gì? Sao lại chỉ bắn chỉ thiên? Hơn nữa khi nãy, tại sao tên đàn em bên hắn lại đến chỉ để đổ thứ máu giả này lên người lên người cậu, phát súng đầu tiên chính là bắn tên đó.
Ngạo Phong đột nhiên nở nụ cười nhìn về phía Nhật Quân. Nhật Quân chợt nhíu mày, quay nhanh sang phía Thiên Vũ, giọng nói hiện lên sự gấp gáp không thể giấu.
" Mau lên với Tiểu Mộc đi."
" Nhưng..."
" Đó là lệnh."
Nhật Quân gằng giọng chặn đứng mọi câu hỏi của Thiên Vũ. Trước thái độ của Nhật Quân, cậu cũng thừa hiểu ra chuyện này quan trọng đến đâu. Cậu nhanh chân chạy đi.
Thiên Vũ vừa khuất bóng, tiếng vỗ tay đã vang lên. Ngạo Phong vừa vỗ tay, vừa nói. Thái độ châm biếm hiện lên rõ ràng.
" Quả thật không phải tin đồn."
" Mày muốn gì?"
Nhật Quân căn bản không quan tâm đến lời của Ngạo Duật. Hắn trực tiếp vào ngay vấn đề chính. Từ lúc bắt đầu tên này đã nói năng vòng vo, quên trước nhầm sau. Rõ ràng đang có suy tính.
" Thật ra... tao chỉ muốn thử thuốc của Lão Bát. Loại thuốc khiến nó chết tức tưởi như vậy đấy. Hại cả Ngạo Duật chết trong hận thù như vậy."
Ngạo Phong nhếch môi, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ lẫn chua xót. Đàn em bên phía Nhật Quân nhìn hắn biểu cảm như vậy, nhiều tên không kiềm được mà nở nụ cười châm biếm. Chuyện nhục nhã như vậy cũng dám lớn tiếng kể ra?
Nhật Quân không quay đầu, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những nụ cười kia. Nhưng hắn không thấy buồn cười, ngược lại chính là càng lo lắng.
Lúc vừa rồi, anh đã thấy trên tay Tiểu Mộc vết thương còn mới. Đã biết sẽ có chuyện, nhưng không nghĩ lại là thứ đáng sợ như vậy. Càng không nghĩ rằng tên trước mặt đối với hắn thù hận đã lớn đến như thế. Bây giờ, tất cả chỉ còn nhờ vào Thiên Vũ.
Một là tất cả giữ được mạng.
Hai là hắn mất hết tất cả.
Nước cờ này của Ngạo Phong, dù thế nào vẫn khiến hắn phải đơn độc đối đầu. Ngạo Phong chính là đang muốn buộc Nhật Quân hắn phải đối đầu một mình.
________________________
Thiên Vũ chạy nhanh lên lầu. Cảnh tượng đầu tiên cậu nhìn thấy, chính là Tiểu Mộc đang ngất dưới sàn.
" Tiểu Mộc! Em không sao chứ? Tiểu Mộc!"
Thiên Vũ đỡ lấy Tiểu Mộc ôm vào lòng. Cơ thể vẫn còn ấm, vẫn còn hơi thở yếu ớt. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không biết từ đâu đã tụ lại nơi khóe mắt.
" Anh... anh... đến rồi."
" Anh đây. Sẽ không sao đâu."
Cánh tay càng siết chặt hơn. Như thế cậu sợ sẽ đánh mất người đang trong lòng mình.
" Thiên Vũ. Giúp tôi."
Tiếng nói yếu ớt cất lên. Ngay lập tức Thiên Vũ đã có thể nhận ra được chủ nhân của nó.
" Khả Nhạc? Em tỉnh rồi sa..."
" Anh tạo thuốc giúp Nhật Quân được không?"
Khả Nhạc đưa cho cậu ống thuốc nhỏ. Đôi tay run rẩy đầy yếu ớt. Thiên Vũ nhanh chóng nhận lấy, gật đầu.
" Tin anh đi. Anh sẽ làm nhanh nhất có thể."
" Cảm ơn anh."
Khả Nhạc nở một nụ cười tươi. Trong khoảnh khắc nào đó, hình ảnh Đình Lâm lại hiện lên trên chính khuôn mặt cô. Thiên Vũ chợt lo sợ, cảm giác như lần đó. Thật sự rất giống.
" Khả Nhạc. Em... sao có thể tỉnh lại vậy?"
" Nếu nói là nhờ vào thần giao cách cảm, anh có tin không?"
Khả Nhạc nhìn Thiên Vũ, môi nở nụ cười kì hoặc. Thật ra, ngay chính bản thân cô cũng chẳng thế hiểu vì sao, nhưng cô có thể cảm nhận được những đau đớn, lo sợ của hắn. Chỉ ngay chính lúc này.
" Tin. Anh tin chứ!"
Tin chứ. Họ đã trải qua rất nhiều điều khó tin rồi. Chuyện này sao lại có thể không tin. Hơn nữa, Khả Nhạc cũng chẳng có gì cần phải nói dối.
" Vậy em đi đây."
" Em định đi đâu?"
" Xuống cùng Nhật Quân."
" Nhưng em đang rất yếu!"
" Nhật Quân cũng rất yếu."
" Cậu ta sẽ chịu được!"
" Em cũng sẽ chịu được."
" Nhưng mà..."
" Hãy để em đi. Không biết vì sao, nhưng chính lúc này... Nhật Quân cần một ai đó bên cạnh. Em không thể bỏ mặc anh ấy."
" Nhưng..."
" Em phải bảo vệ Nhật Quân. Thiên Vũ. Dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải ở bên Nhật Quân. Anh ấy cần em! Chỉ em mới có thể bảo vệ anh ấy!!!"
Khả Nhạc nói, mắt ánh lên nỗi tâm tư khó tả. Thiên Vũ vẫn chưa có ý định đồng ý. Bỗng một bàn tay chạm nhẹ vào lưng cậu.
" Anh hãy để chị ấy đi đi."
" Nhưng Tiểu Mộc..."
" Tin vào chị ấy. Chị ấy nói đúng. Chỉ có Khả Nhạc, mới cứu được Nhật Quân."
" Nhưng..."_ Thiên Vũ ngập ngừng, Khả Nhạc đã vội cướp lời, vẻ gấp gáp không thể giấu.
" Anh tạo ra thuốc giúp Nhật Quân đi. Em sẽ chấm dứt mọi chuyện này."
Câu nói vừa dứt, người cũng đã biến mất. Thiên Vũ nắm chặt ống thuốc trong tay. Họ có thật là sẽ ổn?
" Không sao đâu. Chỉ cần anh tin vào chị ấy. Khả Nhạc sẽ khép lại tất cả mọi chuyện mà."
Tiểu Mộc đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt quen thuộc. Thiên Vũ gật đầu, thở ra một hơi.
" Đến phòng anh. Ta phải giúp họ một tay chứ?"
________________________
" Nhật Quân. Mày phải cô đơn mà chiến đấu rồi nhỉ?"
Ngạo Phong nhìn về phía cửa sổ, nhếch môi cười. Nhật Quân vẫn không đáp, chỉ nhìn Ngạo Phong. Cái nhìn như muốn thấu tận tâm can.
" Mày sẽ phải hiểu cái cảm giác cô độc khi người mình yêu bị cướp mất là như thế nào. Như cái cách mà tao phải chịu đựng hàng chục năm qua!!!"
Âm giọng Ngạo Phong đã có phần mất kiểm soát. Nhật Quân chợt bất ngờ trước câu nói đó. Ý của hắn ta... là gì?
" Mày bất ngờ sao? Có gì đáng để bất ngờ? Khi mày đã chính tay cướp đi Khả Nhạc của tao?!"
Nhật Quân như chết đứng khi nghe đến cái tên ấy. Khả Nhạc? Tại sao lại là cô? Cướp đi? Hắn ta...
#còn
____________
Au: Lâu không ra chap, chắc mấy cậu quên tôi rồi /_\.
Dạo này bận quá, sorry nha. Sẽ cố gắng ra chap thường xuyên hơn.
Định ra bộ ngôn mới, dự sẽ ngược nhiều. Các cậu ủng hộ chứ?
Và cũng định làm bộ mới tiếp của truyện này. Nhưng sẽ là Đình Lâm và Khả Nhạc. Các cậu thấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip