[ Ngoại Truyện 5 ]
Dạo này Watt không vào được, đâm ra cucsut :)). Mấy cậu có bị giống vậy không?
Định là ngọt mà lại nhạt quá. Thông cảm nhé.
Nhật Quân bước đi với cái đầu và toàn thân đau nhức. Con mẹ nó, cơ thể anh bị cái quái gì vậy? Vừa rồi Khả Nhạc ở bên còn an tĩnh mà ngủ yên một giấc giữa tình huống như thế. Thế nào cô vừa đi, thân thể đau đến mức này?
Cái cơ thể này còn nghe lời anh không?
Nhật Quân không thừa một giây, đi thẳng đến sân thượng.
Anh đoán đúng. Cô là đang khóc.
Nhìn dáng hình nhỏ bé ngồi thu mình một góc. Khuôn mặt gục vào gối, đôi vai khẽ run lên từng hồi. Tim lại chợt nhói lên.
Nhật Quân đứng đó, im lặng quan sát cô một lúc lâu. Chân như mọc rễ ở đó không thể nào di chuyển.
Khả Nhạc khóc một lúc, bỗng dưng ngã gục xuống. Ngay trước mắt anh.
Nhật Quân hoảng hốt, chân chưa kịp tự chủ đã chạy ngay đến bên cô.
" Khả Nhạc. Em..."
Nhật Quân chợt dừng câu nói lại, môi mĩm cười ngây ngốc. Cô là đang muốn trả thù anh sao? Càng nghĩ đến, nụ cười trên môi lại càng thêm đẹp đẽ.
" Bảo em là lợn quả thật không sai mà."
Nhật Quân một tay nhẹ nhàng xoa đầu người đang ngủ kia, vừa xoa vừa nói. Trong ánh mắt anh hiện tại, sự ôn nhu đã hoàn toàn chiếm giữ.
Ai lại chạy đi lên sân thượng khóc, sau đó lại ngủ quên thế này? Cô đúng là heo. Một con heo ngu ngốc nhưng đầy đáng yêu.
Nhật Quân cúi người, bế cô lên. Động tác nhẹ nhàng, như sợ ai kia sẽ thức giấc. Cơ thể lúc nãy rất đau nhức, không hiểu vì sao bây giờ lại vô cùng khỏe mạnh. Cảm giác còn khỏe hơn cả lúc bình thường.
Nhật Quân chợt suy nghĩ thoáng qua. Có phải anh quá vô dụng rồi không? Ngay cả đau đớn cũng phải nhờ đến cô giải quyết.
_____________________
Nhật Quân bế Khả Nhạc về phòng, đặt cô xuống giường. Chỉnh sửa lại vài thứ cho cô thoải mái hơn. Nhật Quân sau đó tìm một bộ đồ, rồi đi vào phòng tắm.
Dòng nước chảy trên người. Cái lạnh thấm qua từng tế bào trên cơ thể. Nhật Quân lúc này mới cảm nhận được vết thương nơi đạn bắn lúc nãy. Nói là chống đạn nhưng thực chất chỉ là để nó không phải đổ máu thôi. Vết bầm tím đến mức đen đi trên ngực anh chính là bằng chứng.
Sau khi tắm xong, Nhật Quân chợt nhìn vào gương. Chợt anh tự hỏi bản thân rốt cuộc đã nhận ra mình ngu dốt đến mức nào chưa?
Bao lần vì sự cố chấp mà quyết định sai lầm. Đến bây giờ vẫn còn phạm phải sai lầm. Ngu dốt, cứng đầu, ngang ngược.
" Vương Nhật Quân, mày phải thay đổi th..."
Câu nói bị tiếng hét cắt ngang. Nhật Quân nhanh chóng chạy ra ngoài
Khả Nhạc, vì cái gì mà hét lớn vậy chứ?
- - - - - - - - - - - -
Quay lại phía Khả Nhạc, sau khi Nhật Quân bước vào phòng tắm thì liền gặp ác mộng. Cảnh tượng đau khổ lúc xưa ùa về.
Cảnh mọi người ở cô nhi viện, cảnh Đình Lâm trong vụ nổ, cảnh Nhật Quân gục xuống lúc nãy. Chúng đều hiện lên rõ ràng trong cơn ác mộng đó.
Máu. Máu rất nhiều. Xác những người cô yêu thương. Nằm hỗn độn trên nền đất lạnh.
Khả Nhạc là sợ hãi đến giật mình tỉnh giấc.
Cô ngồi trên giường run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả trán. Dư âm của cơn ác mông vẫn cuốn lấy cô, vẫn xuất hiện dù mờ ảo.
" Em sao vậy?"
Nhật Quân vừa đến đã ôm lấy cô vào lòng. Vòng tay siết chặt đầy lo lắng.
Khả Nhạc được Nhật Quân ôm vào lòng không hiểu thế nào lại chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước cùng mùi hương đặc trưng từ cơ thể anh.
Chẳng lẽ anh...
" Vương Nhật Quân! Tránh xa tôi ra!!!"
Nhật Quân lần nữa lại bị đá bay đi. ( :)) haha...)
Khả Nhạc vừa đạp xong, đã với lấy gối ném tiếp Nhật Quân vài cái. Vừa ném vừa mắng.
Còn Nhật Quân chỉ ngồi dưới đất, đau đớn chịu trận. Trông anh lúc này chỉ có thể nói bằng một từ "THẢM".
" Yaaahhhh!!! Mau đi mặc đồ vào! Nhanh lên! Yahhhhh!"
" Em thôi đi."
" Yahhh... đi thay đồ! Nhanh! Tên biến thái!!!"
" Con mẹ nó. Em có ngừng lại hay không?"
Nhật Quân đến giới hạn của sự chịu đựng. Anh đứng bật dậy, một tay nắm lấy cái gối mà ném đi. Tay còn lại giữ lại tay cô. Lúc này cả hai gần như áp sát nhau, mặt đối mặt, cơ thể "vô tình" cũng chạm nhẹ. Cảnh tượng ám muội diễn ra ngay trước mắt.
Khả Nhạc ngượng đến mức đỏ chín mặt, thở cũng chẳng dám thở mạnh.
" Đều nhìn qua cả, em hà cớ gì phải hét toáng như thế?"
Nhật Quân nâng càm cô, khuôn mặt không hề biến sắc mà hỏi. Khả Nhạc ngượng ngùng nhìn hướng khác, không dám trả lời.
Đúng... đúng vậy. Có gì mà cô... phải hét chứ? :))
Nhật Quân nhìn người đối diện mình mặt sớm đã đỏ bừng liền không chịu được mà nổi hứng muốn trêu chọc.
" Nếu em quên, bây giờ ta ôn lại vẫn được."
Nhật Quân cúi người, hôn nhẹ lên bờ môi nhỏ của cô. Khả Nhạc tròn xoe hai mắt, biểu tình ngoài ngạc nhiên không còn gì khác.
Nhật Quân không nhận được phản ứng như mong muốn liền nhíu mày. Đẩy ngã cô nằm xuống giường, nhanh như cắt muốn xé tan chiếc áo thun mỏng manh trên người cô. Áo chưa kịp xé, người đã lại bay đi khỏi giường.
" Yahhh... Vương Nhật Quân!!! Có tin tôi băm anh cho chó ăn không hả?"
Đây là lần thứ 3 trong ngày, anh bị cô đá bay khỏi giường. :))
" Vương Nhật Quân! Anh còn ý nghĩ đó, sau này tôi cho anh làm công công!"
Khả Nhạc nhảy xuống giường, một tay véo tai anh mà nói lớn. Nhìn cô bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết.
" Tôi không muốn làm công công."_ Nhật Quân đột nhiên lên tiếng, môi lại ẩn hiện nụ cười khó giấu.
" Thế anh muốn làm gì? Hả?"
" Tôi chỉ muốn làm lão công của em. Một mình em."
Không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ. Nhật Quân trong lòng tự buồn nôn vì lời nói mình vừa nói ra. Mẹ kiếp, từ thưở sinh ra tới giờ, đây là lời đáng buồn nôn nhất!
Chẳng qua vì anh suy nghĩ đã lâu. Khả Nhạc bên cạnh như vậy liệu có sinh ra nhàm chán. Nghĩ thế, anh liền cố học vài câu buồn nôn đó. Nhưng quả thật là nuốt không trôi!
" Học đâu cái thói nói chuyện ấy, hả?! Nghe buồn nôn chết được."
Khả Nhạc buông tay, chỉnh sửa lại quần áo trên người mình. Cô vội quay mặt đi nhanh, che đi nét ửng hồng trên má.
Cô vì ba chữ " Một mình em" mà đỏ mặt chứ không phải vì câu buồn nôn kia. Nhớ lại khung cảnh khi nãy, Nhật Quân nắm chặt lấy tay cô lòng lại dâng lên ấm áp khó tả.
" Khả Nhạc. Tôi với em còn nữa đời người."
Nhật Quân đứng dậy, quay người đi về phía tủ đồ. Khả Nhạc dừng bước, quay lưng về phía anh.
" Nhật Quân, anh nói vậy là sao?"
" Tôi không muốn phí phạm nó."
" Anh nói gì vậy? Có thể rõ ràng hơn một chút không?"
" Nhật Phong đã lớn. Tôi định giao lại tất cả cho nó."
Nhật Quân tìm đại chiếc áo thun trắng, cùng quần thể thao mà mặc vào. Cứ để như vậy cũng chẳng phải hay ho gì.
" Nhật Phong chỉ mới 17 tuổi thôi. Anh có thấy quá đáng không?"
" Không quá đáng."
Nhật Quân thản nhiên mà trả lời. Quá đáng? Bao bọc nó 17 năm đã là quá dài. Nó mang gen của anh, nhất định đã thừa sức. Hơn nữa, việc ở Vương gia nhiều như vậy, nó sẽ không có thời gian dành phụ nữ với anh.
" Nhưng mà nó còn quá trẻ con, chưa biết gì đâu."
" Nó còn dự rước cả Khả Như về. Trẻ con không biết gì? Khả Nhạc, em là đang nói chính bản thân mình?"
Nhật Quân nhướn mày nhìn cô. Nhật Phong vốn đã có ý với Khả Như từ lúc bé. Năm ngoái nó vừa bảo chính thức theo đuổi Khả Như. Hiện tại chính là muốn đem con bé về mà thịt dần.
Trẻ con? Không biết gì? Anh so với nó ở độ tuổi này, vẫn có hai tiếng " nhiệm vụ". Vậy mà Nhật Phong... trẻ con bây giờ lớn nhanh đến chóng mặt.
" Cái gì...? Khả Như?... Yahhh!!! Sao anh không nói tôi?"
Khả Nhạc vò rồi đầu mình. Chết thật. Chuyện quan trọng vậy sao giờ cô mới biết? Trời ạ. Tiêu mày rồi, Khả Nhạc ơi!!!
" Không cần bận tâm đến."
Nhật Quân vươn tay, sửa lại mái tóc cho cô. Nhẹ nhàng gỡ những đoạn tóc rối. Cảnh tượng lúc này thật sự khiến người ta khó lòng mà không sinh ra cảm giác ganh tỵ.
" Cái gì cũng không cần quan tâm! Cái gì cũng không cần bận tâm! Một cũng vậy, hai cũng thế! Anh muốn sao hả?!"
" Là muốn đưa em đi ra ngoài."
Trước thái độ nổi điên của cô, Nhật Quân chính là dáng vẻ ngược lại, điềm tĩnh, ôn nhu.
" Làm gì?"
" Em đạp tôi ba lần. Mất cũng không ít sức. Hiện tại là muốn bồi bổ em."
Khả Nhạc bất chợt cứng họng. Đạp... đạp ba lần? Anh cần nói rõ thế không?
Hừ... con người tính toán nhỏ mọn thế à? Được, xem cô này.
" Đạp anh mất nhiều sức như vậy, đi không nổi rồi. Nếu anh cõng tôi tới quán ăn. Xem ra có thể suy nghĩ lại."
" Thành giao!"
Nhật Quân không tốn đến một giây suy nghĩ mà đáp ngay. Khả Nhạc ngẩn người nhìn tấm lưng to lớn trước mắt mình.
Rõ ràng là chỉ đùa thôi. Anh có cần lúc nào cũng nghiêm túc thế không?
Thôi. Kệ vậy. Ai biểu anh tình nguyện.
Khả Nhạc nghĩ rồi cười thầm. Cô lấy đà, nhảy lên lưng anh. Vì bất ngờ, Nhật Quân có chút mất thăng bằng nhưng sau đó lập tức vững như ban đầu.
" Aiya... Có phải già quá rồi không?"
" Là do khối lượng nặng."
Nhật Quân không chịu thua mà nói lại. Thật ra vẫn chỉ là muốn trêu cô. Thật ra Khả Nhạc đã ốm đi rất nhiều. Cõng cô như thế này thâtn bất an. Cảm giác chỉ cần cô gió mạnh, cô liền bay đi mất.
" Vương Nhật Quân!!! Có ngày tôi giết anh chết!"
" Tôi sẽ đợi."
Hai người đi đến đâu, tiếng cãi vã lên vang lên đến đó. Nhưng trên mặt họ, lại là những nụ cười đầy hạnh phúc.
Đúng. Họ yêu nhau và ở bên nhau theo cách kì lạ nhất.
Bây giờ, họ lại hàn gắn nhau bằng cách kì lạ cũng chẳng kém đâu.
Họ không thể nói lời ngọt ngào, vì vậy chỉ còn cách trêu chọc nhau để hàn gắn lại thời gian kia.
Hai con người, hai trái tim, một nhịp đập.
Vừa thấy mấy bạn viết truyện mà được in ra cả sách trong lòng nể bội phần luôn. Vì vậy tui sẽ cố gắng gấp bội. Mấy cậu cũng ủng hộ tôi nha. Yêu❤.
Chuẩn bị một bộ ngọt (ngôn). Ai hóng không?
Bộ: " Ước hẹn một kiếp người."
Tiếp tục kiếp sau của Đình Lâm- Khả Nhạc. Sẽ ngọt nhé? Truyện sẽ không dính dáng quá nhiều đến bộ truyện này đâu. Dự định sẽ làm kết HE.
Chap mới sẽ ra khoảng 7/3.
Thêm bộ ngược nhé? Ai thích ngược không?
Các cậu cho tôi xin ý kiến với.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip