Chương 19 + 20
Chương 19:
Edit: Meimei
Lục Cảnh Hành tâm phiền ý loạn, trên đường suýt chút nữa gây tai nạn với xe đối diện. Dưới tình thế cấp bách, anh chuyển động tay lái hướng lên vỉa hè, đồng thời phanh lại. May chỉ là một tai nạn nhỏ, xe của Lục cảnh Hành chỉ bị mấy vết trầy nhỏ do hàng cây bên đường lưu lại, còn đối phương thì không bị gì.
Do con đường này là đường một chiều, mà xe đối diện đi sai cho nên đối phương phải chịu hòa toàn trách nhiệm. Đối phương không từ chối, chỉ nói gọi điện cho cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm, nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường.
Lục Cảnh Hành lười chờ người của công ty bảo hiểm đến, không cần bồi thường, lái ô tô rời đi.
Anh lái xe đến vùng ngoại thành. Đến nơi, anh xuống xe. Cây xanh hai bên che phủ ánh nắng mặt trời, mát mẻ. Trên cây từng chùm từng chùm đóa hoa nở rộ, mùi thơm dễ chịu đi vào lòng người. Đây là một viện an dưỡng.
Lục Cảnh Hành đi vào, quen đường đi đến một tòa nhà nhỏ. Hai y tá đi đến, biết anh, hướng anh chào: "Anh đến rồi a."
Lục Cảnh Hành gật đầu nhẹ, vừa như trả lời vừa như chào hỏi hai người y tá kia. Anh đi lên lầu, đi đến căn phòng đầu tiên, gõ cửa.
Bên trong nói: "Mời vào."
Là thanh âm của một chàng trai trẻ tuổi.
Lục Cảnh Hành đẩy cửa đi vào, bên trong là một căn phòng nhỏ, có phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh.
Một chàng trai ngồi trên ghế salon, trong tay cầm một quyển sách. Chàng trai ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Hành, kêu một tiếng: "Anh."
"Cảm thấy gần đây thế nào?" Lục Cảnh Hành nói.
"Cũng được." Chàng trai nói.
"Đang đọc cái gì vậy?"
"Kinh Phật."
"Nga? Có thể đọc hiểu?" Lục Cảnh Hành ngồi xuống ghế salon hỏi.
"Thấy được dục vọng của con người, tất cả dục vọng đều là hư vọng. Nếu có thể buông bỏ dục vọng, con người sẽ vô dục vô cầu. Nếu vô dục vô cầu thì sẽ không cảm thấy đau khổ, không lo lắng hay sợ hãi, cũng sẽ không lo buồn, bởi vì lúc đó đã vứt bỏ hết thảy rồi." Chàng trai nói.
"Hành Chỉ." Lục Cảnh Hành gọi tên của em trai, "Vậy em có thể làm được không?"
Em trai ruột Hành Chỉ nghe vậy chỉ cười một cái.
Tay của Hành Chỉ rất trắng, so với con gái còn nhỏ và trắng hơn. Tướng mạo của Hành Chỉ và Lục Cảnh Hành cũng không phải rất giống nhau. Hành Chỉ có ngũ quan âm nhu, còn Lục Cảnh Hành thì sâu sắc, là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Nụ cười của Nhạc Hành Chỉ là một nụ cười rất thuần khiết. Anh cười: "Đương nhiên em không làm được, nếu em có thể làm được thì em đã không ở lại nơi này."
Lục Cảnh Hành vỗ đầu Hành Chỉ một cái: "Không nên luôn luôn ở trong phòng đọc sách, em có thể đi ra ngoài phơi nắng, chạy bộ hoặc chơi bóng rổ một chút."
Nhạc Hành Chỉ cười cười, cúi đầu nghịch nghịch quyển sách.
Lục Cảnh Hành thấy trên bàn đặt một giỏ trái cây dương mai, hỏi: "Bà nội mang đến?"
Nhạc Hành Chỉ "Ừ" một tiếng.
Lục Cảnh Hành đứng dậy: "Anh về đây."
Lục Cảnh Hành đi đến phòng của bác sĩ.
Bác sĩ chào anh: "Lục tiên sinh."
Lục Cảnh Hành hỏi một chút tình hình của Nhạc Hành Chỉ, bác sĩ nói Hành Chỉ gần đây khôi phục rất tốt, với tốc độ khôi phục này, Hành Chỉ có thể xuất viện, có thể làm những việc như người bình thường.
"Lục Cảnh Hành nói với bác sĩ: "Làm phiền bác sĩ hao tổn tâm trí."
Bác sĩ nói: "Anh cũng vậy."
Bác sĩ còn nhớ rõ ngày đó, lúc Hành Chỉ uống thuốc tự tử bị phát hiện. Một cái ống luồn vào mũi để vào dạ dày, anh cần phải xúc ruột. Gương mặt của anh lúc đấy vặn vẹo và thống khổ. Một người trẻ tuổi như vậy, lớn lên tốt, có gia đình hậu đãi, là một cậu bé có tâm tư đơn thuần, nên có một cuộc sống hạnh phúc, tiền đồ tốt đẹp. Thế mà anh lại bị bệnh tâm lý dằn vặt, không thể làm việc cũng như không thể sinh hoạt như người bình thường.
Lục Cảnh Hành và Lạc Hành Chỉ mồ côi cha mẹ lúc còn nhỏ, ngoài bà nội, Lục Cảnh Hành cũng chỉ có Hành Chỉ, cho nên em trai bị như vậy, tâm Lục Cảnh Hành cũng rất đau.
Lúc Hành Chỉ được cấp cứu, ý thức của anh cũng dần dần tỉnh lại nhưng tác dụng của thuốc và các máy móc hỗ trợ làm cho anh yếu ớt dãy dụa và thống khổ. Lúc đó, Lục Cảnh Hành đến phòng của bác sĩ, anh muốn bác sĩ tâm lý của hành Chỉ nói cho anh biết bí mật giấu trong lòng của Hành Chỉ, đó chính là mấu chốt căn bệnh của Hành Chỉ, thế nhưng bất luận Lục Cảnh Hành nói gì, bác sĩ đều không nói ra.
Bác sĩ nói ông cũng có đạo đức nghề nghiệp của ông, nếu như ông đem bí mật của bệnh nhân nói ra sẽ làm mất đi sự tin tưởng của bệnh nhân, như vậy ông không còn là một bác sĩ tâm lý chân chính. Ông nói: "Nếu như anh muốn biết, có thể chờ Hành Chỉ nguyện ý tự mình nói cho anh."
Nhạc Hành Chỉ không muốn nói bí mật đó cho Lục Cảnh Hành cho nên anh tất nhiên sẽ không bức bách em ấy. Nếu như Hành Chỉ tự nguyện nói, anh sẽ là một người lắng nghe, nếu như Hành Chỉ không muốn nói cũng không sao. Ai cũng có bí mật của riêng mình, mặc dù là người thân cận nhất cũng không tất yếu phải nói cho đối phương nghe bí mật của mình.
Thế nhưng hiện tại sự tình không giống vậy, mọi chuyện trở nên ngày càng trầm trọng. Lần đầu tiên trong đời Lục Cảnh Hành cảm thấy nôn nóng như vậy.
Lúc này, anh nhận được một cú điện thoại, chính xác là một cuộc gọi đến từ điện thoại của Hành Chỉ, lúc đó tay anh đang cầm điện thoại của Hành Chỉ. Người gọi đến chính là bạn học của Nhạc Hành Chỉ. Đối phương hỏi Hành Chỉ đã xảy ra chuyện gì đúng không bởi vì hắn không liên lạc được với Hành Chỉ.
Lục Cảnh Hành không muốn để người khác biết được bệnh tình của Hành Chỉ, nhưng anh có thể thông qua người này để biết một ít tin tức, anh mời người bạn học đó ăn một bữa cơm.
Đối phương là một nam hài không tâm tư, Lục Cảnh Hành bất quá chỉ nói tâm tình của Hành Chỉ dạo gần đây không tốt, đối phương liền lập tức hỏi: "Có phải là vì cô ta?"
Từ miệng của bạn học của Hành Chỉ, Lục Cảnh Hành đã biết được căn nguyên gây bệnh của Hành Chỉ.
Trong phòng riêng của nhà hàng, người bạn học của Hành Chỉ có chút căm tức nói: "Cô gái kia, Hành Chỉ chính là bị cô ta làm hại. Cô ta và Hành Chỉ ở trong cùng một xã đoàn. Cô ta hẹn Hành Chỉ đi xem phim, chúng tôi đều nói chắc chắn cô ta có ý với Hành Chỉ cho nên mới giúp cậu ấy bày tỏ thế nhưng không nghĩ tới cô ta lại từ chối cậu ấy. Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta còn đổ nước dập tắt hết mấy ngọn nến. Hành Chỉ không biết vì sao cậu ấy lại bị đối xử như vậy, hơn nữa bởi vì sự kiện kia mà Hành Chỉ rất nổi tiếng ở trường, rất nhiều người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ấy, bọn họ cười nhạo cậu ấy. Cậu ấy vốn là người rất mẫn cảm. Đáng hận hơn nữa chính là không lâu sau, chúng tôi còn nhìn thấy cô ta theo đuổi một nam sinh khác. Theo đuổi được thì đá. Đừng thấy cô ta lớn lên xinh đẹp nhưng bên trong đều thối rữa."
Khi đó, Lục Cảnh Hành đi tìm cô gái kia, nghĩ thầm, chí ít cũng có thể để cô nói lời xin lỗi với Hành Chỉ, tháo gút mắc trong lòng Hành Chỉ. Lúc anh tìm được nhà của cô gái kia, anh không tìm thấy Kiều Gia Thuần mà lại gặp được chị họ của Kiều Gia Thuần. Trùng hợp thay chị họ của Kiều Gia Thuần lại là bạn học cấp ba với anh.
Theo như Vương Đệ nói, Kiều Gia Thuần cùng bố mẹ đi du lịch Hawai.
Em trai anh đang thống khổ như vậy còn đối phương lại đang đi du lịch?
Lúc đó Lục Cảnh Hành quả thực không cách nào bảo trì lý trí. Đứng trên cương vị anh trai, anh chỉ có thể nhìn em mình đau khổ mà không làm được gì.
Sau đó anh cùng Vương Đệ gặp mặt nhiều lần, Vương Đệ nói anh nên cho Kiều Gia Thuần một bài học nhỏ.
Bây giờ nghĩ lại chuyện này thực sự có chút buồn cười, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi. Lúc này anh mới có lý trí phân tích chuyện này.
Lúc thấy Kiều Gia Thuần uống thuốc giống như Hành Chỉ như vậy, anh thực sự rất sợ cô không bao giờ tỉnh lại nữa.
Anh quyết định dừng lại cái kế hoạch buồn cười kia. Thực ra anh đã có thể dừng lại sớm, ngay cả Vương Đệ cũng nhắc nhở anh nên thu lưới thế nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, anh không muốn nói chia tay với Kiều Gia Thuần.
Bây giờ suy nghĩ lại, kỳ thực lúc anh còn chưa biết rõ Kiều Gia Thuần, anh đã nghĩ cô ấy là một cô gái hư hỏng, cái này đối với cô ấy rất không công bằng.
Từ phòng bác sĩ đi ra, Lục Cảnh Hành ninh ninh mi tâm, quyết định không suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện đã kết thúc.
Chương 20
Edit: BiFeng
Trên mặt đất là quần áo hỗn độn, có áo sơ mi , quần tây của đàn ông, bra-áo ngực của phụ nữ, váy ngắn công sở màu đen.
Một cánh tay của người phụ nữ ngả ra bên ngoài giường, cô đang nghiêng người ngủ, đầu gối lên trên cánh tay. Mặc dù là lúc ngủ, môi của cô cũng khẽ gợi lên, là một vẻ mặt thoả mãn.
Cả người người phụ nữ xích lõa, chỉ đắp ngang hông một góc chăn màu trắng.
Một cái chân dài của đàn ông gác lên hai chân của người phụ nữ, trong giấc mơ người phụ nữ cảm nhận được áp lực, cảm thấy có chút đè nặng, hơi giật giật.
Một bàn tay của đàn ông đặt lên một bên vú của người phụ nữ, bao trùm toàn bộ, người đàn ông ôm lấy thỏa mãn híp mắt, còn có thể có xúc cảm, anh ta bắt đầu tùy ý vuốt ve.
Trong lúc ngủ mơ màng, người phụ nữ bị người đàn ông nháo tỉnh, người phụ nữ vỗ tay của người đàn ông một cái, "Đáng ghét! "
Người đàn ông hưng trí, xoay người một cái đè lên người người phụ nữ.
Người phụ nữ từ chối, "Không nên, hiện tại chân còn rất đau xót."
Người đàn ông đem tay của người phụ nữ kéo đến chỗ mình: " Bảo bối, em sờ xem, anh cũng cứng ngắc rồi."Anh ta nghịch đảo chữ thứ hai đọc đặc biệt nặng đặc biệt dài.
Người phụ nữ ngắt nhéo phía trên hai cái , người đàn ông buồn bực thốt một tiếng, không nói lời gì liền đè ép động tác người phụ nữ.
Hai người định bắt đầu.
"Tôi nghĩ muốn sinh mệnh nộ phóng
Tựa như bay lượn ở bầu trời bao la
Tựa như đi xuyên qua cuồng dã khôn cùng
Có được sức mạnh vùng vẫy
Tôi nghĩ muốn sinh mệnh nộ phóng
Tựa như đứng sửng ở đỉnh cầu vồng
Tựa như đi xuyên qua ngân hà sáng chói
Sẽ vượt qua sức mạnh tầm thường "
Chuông điện thoại di động có chút lớn, người đàn ông tạm dừng lại. Lúc này tiếng chuông lại dừng lại.
Người đàn ông tiếp tục động tác.
" Tôi nghĩ muốn sinh mệnh nộ phóng
Tựa như bay lượn ở bầu trời bao la
Tựa như đi xuyên qua cuồng dã khôn cùng
Có được sức mạnh vùng vẫy
Tôi nghĩ muốn sinh mệnh nộ phóng
Tựa như đứng sửng ở đỉnh cầu vồng
Tựa như đi xuyên qua ngân hà sáng chói
Sẽ vượt qua sức mạnh tầm thường "
Lần này chuông điện thoại di động vẫn còn tiếp tục, không chịu từ bỏ. Người đàn ông lại dừng lại lần nữa, anh ta đang tự hỏi, chẳng qua giờ phút này máu của anh ta đều tụ tập đến cái chỗ bành trướng nào đó, đại não có chút không dùng được.
Được rồi, không quan tâm nó nữa, sung sướng trước một phen đã. Người đàn ông tiếp tục động tác.
" Tôi nghĩ muốn sinh mệnh nộ phóng. . ."
Ngay cả người phụ nữ cũng chịu không nổi rồi, cô kêu: "Ai vậy."
Người đàn ông cũng mắng: "Ai...- mẹ nó, mới sáng sớm đã thiếu đạo đức vậy."
Người đàn ôngnhảy xuống giường, nhặt lên quần tây trên mặt đất, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, liếc mắt nhìn điện thoại gọi đến, lập tức không tức giận nữa, còn có chút chột dạ.
Người đàn ông nhận điện thoại, trên mặt nghiêm trang, "Này, vợ a. . . Ân. . . Buổi tối hôm qua có việc. . .Ừ. . . anh gọi điện thoại cho em, em ngủ rồi. . . à.. . Ừ. . . Được được."
Người đàn ông cúp điện thoại, xoay người, người phụ nữ đã bọc chăn ngồi ở trên giường rồi, trên mặt là biểu tình không quá cao hứng, "Vợ của anh hả."
Người đàn ông đi tới, ôm bả vai người phụ nữ, "Bảo bối, mất hứng à?"
Người phụ nữ hất tay, lại quay qua, nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi: "Anh yêu em hay là yêu vợ của anh nhiều hơn?"
Trên khuôn mặt người đàn ông là vẻ mặt thâm tình, anh ta bắt lấy một bàn tay của người phụ nữ đặt lên mặt mình, "Anh yêu em, Vương Đệ."
" Có thật không ?"
Cổ Văn Bân rất có kiên nhẫn, cũng rất ôn nhu, anh ta nói: "Thật."
" Vậy so với vợ của anh thì sao?"
Cổ Văn Bân lập tức nghiêm mặt nói: "Anh với cô ta chẳng qua là đến tuổi phải kết hôn nên mới chấp nhận, với em mới là tình yêu thanh xuân thời đại tương thức tương tri* đích thực , chẳng lẽ em quên thời gian tốt đẹp thời đại học của chúng ta sao ?"
* 相识相知 tương thức tương tri thấu hiểu lẫn nhau
Vương Đệ kêu tên của Cổ Văn Bân, cô dựa vào bả vai của Cổ Văn Bân, "Văn Bân, vậy chừng nào thì anh ly dị cô ta?"
Cổ Văn Bân trầm mặc.
Vương Đệ lập tức mất hứng, thanh âm vốn ôn nhu cũng the thé rồi, "Không phải là anh không muốn kết hôn cùng cô ta sao? Anh với em cũng như vậy rồi. . . Có phải anh không muốn chịu trách nhiệm không?" Vương Đệ đẩy người đàn ông ra.
"Không phải, Vương Đệ, em hãy nghe anh nói." Cổ Văn Bân lại ôm Vương Đệ lần nữa, "Em cho anh một chút thời gian, nghĩ biện pháp chuyển tài sản đi, dù sao em cũng không muốn anh hai bàn tay trắng mà đi cùng em ở chung một chỗ chứ."
Vương Đệ suy nghĩ một chút, Cổ Văn Bân nói rất có đạo lý, cô dựa vào bả vai Cổ Văn Bân, cảm giác có người đàn ông có thể dưa vào thật tốt, người phụ nữ mưu đồ cả đời này vì cái gì , chẳng phải mưu đồ một chỗ dựa sao?
Cổ Văn Bân nắm Vương Đệ tiếp tục nói lời thâm tình: "Vương Đệ, trước kia đều do anh. . ."
Vương Đệ lập tức ngồi thẳng, bàn tay cô dán lên đôi môi của Cổ Văn Bân, cô không cho anh nói, cô không muốn nghe đến quá khứ, lại càng không không muốn nhớ lại quá khứ.
Vương Đệ nói: "Anh không cần phải nói, em đều hiểu được, không phải lỗi của anh, chuyện cũ không cần nhắc lại, em chỉ hi vọng sau này chúng ta đều thật vui vẻ."
Cổ Văn Bân chợt nhớ tới cái gì, anh ta nói với Vương Đệ: "Bảo bối, anh định tinh giản bộ tài vụ, hiện tại người rảnh rỗi của bộ tài vụ cũng quá nhiều rồi, thật ra thì căn bản không cần nhiều như vậy. Đợi sau khi tinh giản bộ tài vụ, anh sẽ đem công việc quan trọng nhất cho em, đem sổ sách quan trọng nhất đều giao cho em."
"Có thật không?"Vương Đệ mừng rỡ, nhưng rất nhanh cô lại kéo xuống khóe miệng, "Thế nhưng mà em mới tới, tổng giám đốc có thể đồng ý anh thăng chức cho em sao?"
"Đương nhiên, bảo bối, anh cho em biết, anh là tâm phúc của tổng giám đốc đấy." Trong mắt Cổ Văn Bân có vẻ tự mãn.
Vương Đệ lại cao hứng trở lại, cô hỏi Cổ Văn Bân: "Văn Bân, từ lúc em vào công ty đến nay, sao chưa từng thấy tổng giám đốc công ty chúng ta, anh ta rất ít lộ diện sao?"
"Ừ, anh ta không thường xuyên đến công ty."
Vương Đệ có chút tò mò với tổng giám đốc công ty thần bí này, chẳng qua cô bận rộn công việc của mình, sinh hoạt còn không kịp, cho nên sớm quên mất chuyện này.
Vương Đệ và Cổ Văn Bân đi ra khỏi khách sạn, hai người đều có chỗ đi, Cổ Văn Bân là về nhà, Vương Đệ phải đi nhà Kiều Gia Thuần.
Hôm nay là sinh nhật mẹ Kiều, sinh nhật hàng năm đều có, mẹ Kiều cũng lười làm lớn, chỉ gọi một ít thân thích gần gũi tới nhà ăn một bữa cơm là được rồi.
Quan San tìm đến Kiều Gia Thuần, cô mới biết được hôm nay là sinh nhật của mẹ Kiều, mẹ Kiều nhiệt tình giữ cô ở lại ăn cơm.
Nghe mẹ Kiều nói gần đây trời nóng nực ăn cơm cũng không có khẩu vị, Quan San đã nói: "Dì, con hôm nay cũng không mang quà tặng cho ngài, vậy con làm món thịt kho dứa cho dì, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, bảo đảm dì ăn đến hai chén cơm."
Mẹ Kiều cười nói: "Sao không biết xấu hổ như vậy, con là khách mà."
Quan San cũng cười: "Dì, con tới nhà của dì làm phiền còn ít sao."
Hôm nay đông người, đồ ăn phải làm cũng nhiều, trong nhà có việc nên mợ Kiều Gia Thuần bận không qua được.
Quan San đi vào phòng bếp, thấy chị họ Vương Đệ của Kiều Gia Thuần cũng ở đây hỗ trợ, hai người bắt chuyện.
Quan San hỏi dì Chu nhà Kiều Gia Thuần: "Dì, trong nhà có dứa không?"
Dì Chu nói: "Có, dì lấy cho con."
Trong phòng khách, mẹ Kiều nhìn Kiều Gia Thuần ngồi ở một bên chơi điện thoại rất không hài lòng.
Mẹ Kiều đập cái trán Kiều Gia Thuần một phát, "Con nhìn con xem, bộ dáng gì nữa, kêu khách đi phòng bếp nấu ăn, mình ngồi ở đây chơi điện thoại, con có hiểu chuyện hay không? Con cho mẹ thêm chút mặt mũi được hay không hả?"
Kiều Gia Thuần sờ cái trán một cái, để điện thoại di động xuống đi phòng bếp.
Kiều Gia Thuần đi tới trước chậu nước rửa rau, cô lấy tới một rổ rau xanh bên cạnh rửa.
Dì Chu xách theo quả dứa cuống màu xanh biếc đi tới, cô đem dứa giao cho Quan San, Quan San nói cám ơn. Dì Chu quay đầu nhìn thấy Kiều Gia Thuần đang rửa rau. Dì Chu nói: "Gia Thuần, rau kia dì mới vừa rửa rồi."
Kiều Gia Thuần ngẩng đầu, có chút ngốc lăng, cô phản ứng mấy giây mới biết được dì Chu đang nói đến rau.
Quan San bên cạnh đang toàn tâm toàn ý gọt vỏ dứa, Quan San phân phó Kiều Gia Thuần: "Gia Thuần thân ái, lấy thịt heo cho mình được không?"
Kiều Gia Thuần đi đến trước tủ lạnh, lấy một miếng thịt cho Quan San.
Quan San liếc mắt nhìn khối thịt đông lạnh cứng ngắc kia, hỏi: "Có thịt rã đông rồi không?"
Dì chu đang tước vỏ rau diếp một bên vội vàng nói: "Có có có, trong tủ lạnh ở giữa bên trái là thịt rã đông rồi đấy."
Kiều Gia Thuần lại trở lại lấy miếng thịt cho Quan San, Quan San vừa mới xử lý xong quả dứa, cô vừa nhìn, liền nói với Kiều Gia Thuần: "Thân ái, đây là thịt gà, không phải thịt heo a?"
"A, tớ cầm nhầm."Kiều Gia Thuần đi đổi một miếng thịt khác cho Quan San, Quan San rốt cục có thể bắt đầu cắt thịt rồi.
Kiều Gia Thuần tiếp tục rửa rau.
Dì Chu gọt hết vỏ măng tây đi tới lấy một cây dao chuẩn bị cắt măng tây, cô nhìn thấy rau trong tay Kiều Gia Thuần đang rửa nghi ngờ hỏi: "Gia Thuần, rau này dì đã rửa qua rồi a."
Kiều Gia Thuần sửng sốt: "À."
Dì Chu càng buồn bực, "Lúc nãy không phải dì đã nói với rồi con sao?"
Kiều Gia Thuần: "À, con quên rồi. . ."
Vương Đệ buông công việc trong tay: "Gia Thuần, có phải em thấy không thoải mái ở đâu không?"
Quan San cũng quăng lại đây ánh mắt ân cần.
Kiều Gia Thuần: "À, không có."
Dì Chu : "Đứa nhỏ này, vậy làm sao hồn vía lên mây thế."
Quan San buông dao trong tay, bắt đầu rửa tay, cô nói: "Gia Thuần mình cùng cậu đi lên trên nghỉ ngơi một chút đi."
Không bao lâu, Vương Đệ nhìn thấy Quan San vịn vai Kiều Gia Thuần đi ra, ánh mắt Kiều Gia Thuần có hơi hồng, chẳng qua nhìn không kỹ sẽ nhìn không ra.
Tìm lúc không có người, Vương Đệ hỏi Kiều Gia Thuần: "Gia Thuần, có phải ngươi thất tình rồi không?"
Kiều Gia Thuần đang là lúc yếu ớt nhất, nghe xong lời này lập tức biến thành bộ dạng muốn khóc không khóc được, Vương Đệ sáng tỏ. Cô vỗ lưng Kiều Gia Thuần, nhẹ giọng nói: "Trước kia chị khuyên em đừng theo đuổi em đều không nghe, con gái chủ động theo đuổi nếu như bị người kia có mặc kệ nói khó nghe bao nhiêu, người ta sẽ nói là do cô ta tự đưa tới cửa." Vương Đệ nâng lên đặt xuống, có một từ, càng khó nghe hơn, ngàn dặm đưa **, cô cũng còn chưa nói ra miệng đâu.
Vương Đệ lại vỗ bả vai Kiều Gia Thuần một cái, "Được rồi được rồi, đừng khổ sở nữa, sau này an phận chút, làm cô gái ôn nhu tĩnh lặng ngoan ngoãn nghe lời mới tốt."
Một ngày này, tâm tình của Vương Đệ quả thực là vui sướng từ sáng đến tối, đáng tiếc loại vui sướng này cũng không chia sẻ cùng người khác, vì thế gọi điện thoại người kia.
Sau khi điện thoại kêu vài tiếng, đường giây được kết nối.
"Này." Đầu kia là một giọng nam trầm ổn.
"Cô ấy rất khổ sở." Vương Đệ không thể chờ đợi được nói: "Anh làm rất tuyệt, sớm nên cho cô ta nếm thử chút mùi vị thống khổ. Dựa vào cái gì mà mệnh cô ta tốt như vậy, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, tổn thương ánh mắt người khác cũng không nháy mắt, xong rồi còn ở đó mà giả bộ người vô tội. . ."
"Cô chỉ là muốn nói với tôi mấy cái này thôi sao?"Đối phương cắt đứt lời cô, trong giọng nói có một chút không kiên nhẫn.
Vương Đệ có chút đắc ý vênh váo, cô ý thức được bản thân giao thiển ngôn thâm* với Lục Cảnh Hành rồi. Cô suy nghĩ một chút, nói : "Tôi chỉ là muốn nói với anh tình huống của cô ta một chút."
* 交浅言深 giao thiển ngôn thâm: thân thiết với người quen sơ (đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc)
Đối phương nói: "Biết rồi."
Vương Đệ muốn nói cái gì đó, vừa há miệng ra, "Bụp ~ " một tiếng, đối phương cúp điện thoại.
Vương Đệ bĩu môi, tư tìm bẽ mặt, chẳng qua cái này cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip