Chương 39+40+41+42+43

Chương 39

Edit: Nhân

Khám thai xong, Kiều Gia Thuần đi ra.

Lục Cảnh Hành đang chờ ở bên ngoài.

Kiều Gia Thuần nói: "Đợi một lát, em đi toilet."

Lục Cảnh Hành cầm lấy đồ trên tay Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần rời đi, Lục Cảnh Hành mở tờ giấy kết quả khám thai ra nhìn.

Rất nhanh, Kiều Gia Thuần đã trở lại.

Lục Cảnh Hành nói: "Đi ăn thôi."

Lúc Lục Cảnh Hành khởi động xe, chuông điện thoại vang lên, nhưng anh đưa điện thoại về phía trước, để Kiều Gia Thuần nghe thay anh.

Là trợ lý của Lục Cảnh Hành gọi báo, có một số việc phải báo cáo cho anh.

Cúp điện thoại, không lâu lắm, Lục Cảnh Hành lái xe vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.

Kiều Gia Thuần mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

Chân cô vừa bước xuống, chợt nghe một tiếng "Ba", như là có cái gì rơi xuống.

Kiều Gia Thuần theo âm thanh nhìn lại, một chiếc điện thoại nằm trên đất.

A, là di động của Lục Cảnh Hành.

Kiều Gia Thuần nghĩ lại, lúc nãy cô nhận điện thoại giúp Lục Cảnh Hành, thuận tay đem điện thoại đặt trên chân.

Điện thoại bị rơi vào một bên, bởi vậy lúc cô xuống xe cũng không thấy.

Nhưng khi vừa đứng lên, điện thoại cũng theo đó bị rơi xuống.

Nếu như rơi trong xe thì có thể tốt một chút, bây giờ lại rơi trên nền xi măng cứng.

Kiều Gia Thuần nhặt điện thoại lên, quả nhiên bị vỡ rồi.

Lục Cảnh Hành vòng qua đầu xe đi tới, hỏi Kiều Gia Thuần: "Làm sao vậy?"

"Điện thoại của anh bị rơi." Kiều Gia Thuần đưa điện thoại cho Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành cầm lấy, nhìn qua, nói: "Đi ăn trước đã."

Vào phòng ăn, Kiều Gia Thuần gọi món.

Lục Cảnh Hành thử một chút, điện thoại không lên nguồn.

Anh mượn điện thoại cô gọi điện báo cho trợ lý.

Kiều Gia Thuần vừa dịp, nói: "Em đi rửa tay."

Lục Cảnh Hành gật đầu.

Kiều Gia Thuần vào toilet, dùng dung dịch rửa tay. Lúc nãy vào bệnh viện nói không cần rửa tay, cô cảm thấy trên tay có vi khuẩn.

Bên kia, Lục Cảnh Hành dặn dò trợ lý vài câu, rất nhanh cúp máy.

Lúc định bấm khóa điện thoại, lơ đãng liếc nhìn mặt trên điện thoại Kiều Gia Thuần, mặt trên là các logo ứng dụng nhiều màu sắc, Lục Cảnh Hành chú ý đến ký hiệu hình trẻ con hoạt hình.

Anh không nghĩ ngợi, bấm vào ứng dụng, điện thoại hiện lên ứng dụng. Hệ thống tự đăng ký tài khoản Kiều Gia Thuần.

Hóa ra đây là ứng dụng về trẻ em, ứng dụng có thể căn cứ vào điều kiện của ba mẹ để suy đoán tương lai của đứa nhỏ.

Bây giờ đã tiên tiến như vậy rồi?

Lục Cảnh Hành đúng là không tin được.

Đương nhiên, trọng yếu là, nếu muốn biết thông tin đứa nhỏ, nhất định phải điền thông tin của ba mẹ.

Lục Cảnh Hành nhấn vào mục "Ba ba", hệ thống tiến vào thông tin của ba đứa nhỏ, anh nhìn thấy ảnh chụp của chính mình.

Hai phút sau, Kiều Gia Thuần trở lại.

Cô thấy trên bàn đầy đồ ăn.

Buổi sáng nhịn đói để xét nghiệm sau đó ăn một cái bánh ngọt, hiện tại cô rất đói.

Cô gắp một miếng sườn đưa vào miệng.

A, rất nóng.

Kiều Gia Thuần muốn nhả ra, lại nghĩ mất lịch sự, bèn hé miệng, lấy tay quạt.

Lơ đãng nhìn thấy Lục Cảnh Hành ngồi đối diện, Kiều Gia Thuần hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Anh có cười sao?" Lục Cảnh Hành hỏi.

Kiều Gia Thuần nuốt thức ăn, gật đầu: "Đúng vậy, em vừa thấy anh cười."

"Em nhìn nhầm rồi." Lục Cảnh Hành nói.

"Em rõ ràng thấy anh cười." Kiều Gia Thuần cắn chiếc đũa, tò mò Lục Cảnh Hành buồn cười chuyện gì, hay là anh cười nhạo cô: "Anh cười chuyện gì vậy?"

"Ăn cơm." Lục Cảnh Hành cúi đầu ăn, khóe môi lần nữa gợi lên.

Kiều Gia Thuần bị sốt.

Bởi vì mang thai ba tháng đầu không được dùng thuốc, cho nên bác sĩ bảo cô chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Nhưng nếu sốt quá cao thì phải dùng thuốc, bởi vì sốt cao sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi.

Đưa Kiều Gia Thuần đi bệnh viện xong, Lục Cảnh Hành tự mình đưa cô về nhà.

Kiều mẹ hôm nay đi ăn cơm cùng thông gia.

Kiều Gia Thuần vô lực ngồi trên sofa.

Lục Cảnh Hành lúc ở bệnh viện đã đến thuốc mua nhiệt kế, đo nhiệt độ cơ thể Kiều Gia Thuần.

"Mấy độ vậy?" Kiều Gia Thuần hỏi.

"Ba tám độ hai." Lục Cảnh Hành đáp.

"So với lúc nãy cao hơn 0.2 độ." Kiều Gia Thuần đưa tay lên trán, cảm giác rất nóng.

"Có thể khác biệt." Lục Cảnh Hành an ủi.

Kiều Gia Thuần cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng, rất muốn nôn, không có sức lực, cơ thể đau nhức, ở đâu cũng không thoải mái.

Nhưng dù khó chịu như vậy, cũng không thể uống thuốc.

Kiều Gia Thuần lần đầu trải qua sự khổ sở của việc mang thai.

Lục Cảnh Hành một tay đỡ sau cổ Kiều Gia Thuần, tay kia ôm chân cô.

Kiều Gia Thuần ôm cổ Lục Cảnh Hành, hỏi: "Làm gì vậy?"

Lục Cảnh Hành bế Kiều Gia Thuần lên phòng ngủ: "Ngủ một lát sẽ đỡ."

Lúc nãy ở bệnh viện đi nhiều, Kiều Gia Thuần hơi mệt chút.

Đặt đầu xuống gối, ý thức bắt đầu hỗn độn, Kiều Gia Thuần muốn ngủ.

Người càng nóng vô cùng mệt mỏi.

Lục Cảnh Hành đi giặt khăn lau người Kiều Gia Thuần.

Làm giảm nhiệt độ.

Lau tay chân xong, Kiều Gia Thuần nghiêng người: "Em muốn ngủ."

"Ừm." Lục Cảnh Hành trả lời.

Kiều Gia Thuần vừa muốn ngủ, một cái khăn ướt được đặt lên trán cô.

"Anh đi nấu đồ, em muốn ăn cái gì?" Lục Cảnh Hành nói nhỏ bên tai Kiều Gia Thuần.

"Tùy anh." Kiều Gia Thuần bây giờ chỉ muốn ngủ.

Kiều Gia Thuần đang ngủ, lúc không nhận ra, trên môi có cảm giác khác thường, là đôi môi chạm nhẹ vào môi cô.

Cô tỉnh một chút, biết có người hôn cô.

Kiều Gia Thuần nghiêng đầu tới một bên, nằm trên gối, mở to mắt.

Lục Cảnh Hành ho nhẹ một tiếng, nói: "Ăn cơm."

Kiều Gia Thuần nói: "Anh lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể em một chút."

"Mới vừa đo cho em." Lục Cảnh Hành lấy nhiệt kế đầu giường "Ba mười tám độ."

Giảm 0,2 độ, Kiều Gia Thuần cảm thấy ngủ một chút cảm giác tốt hơn rồi, cảm giác buồn nôn cũng không còn, nhưng mà cũng không muốn ăn cơm, ngược lại cảm thấy rất khát.

Kiều Gia Thuần đến phòng ăn cùng Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành dọn cơm, Kiều Gia Thuần tự mình vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt.

Cô ngồi vào bên cạnh bàn, đang chuẩn bị mở chai nước, Lục Cảnh Hành từ tay cô lấy đi.

"Em không thể uống cái này." Lục Cảnh Hành nói.

"Nhưng mà em rất khát." Kiều Gia Thuần hơi chu miệng.

Lục Cảnh Hành đưa cho cô chai nước suối.

Kiều Gia Thuần nói: "Cảm thấy miệng thật đắng, cho em nước có vị."

Lục Cảnh Hành vào bếp, trong bếp rất nhanh truyền đến âm thanh máy móc.

Một lát sau, Lục Cảnh Hành đem một ly nước đển trước mặt Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần uống nửa ly, là nước ép dưa hấu.

Vừa thanh lọc vừa giải khát.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Chương 40
Edit: Nhân

Lục Cảnh Hành đi mở cửa, lúc đứng dậy vẫn nhắc nhở Kiều Gia Thuần: "Ăn cơm."

Kiều Gia Thuần bỗng thấy mất hứng, gắp một miếng khoai tây xào thịt bò, bỏ vào miệng.

Ô, thật không ngờ, mùi vị cũng không tệ lắm.

Kiều Gia Thuần ăn một miếng cơm, nghe được âm thanh giọng nói nhỏ nhẹ của một người phụ nữ.

Cô dừng lại, do dự vài giây, vòng qua phòng khách, đến gần chỗ Lục Cảnh Hành.

Cô thấy Viên Mộng đứng ngoài cửa, Lục Cảnh Hành đứng cạnh cửa, không biết hai người họ đang nói chuyện gì.

Viên Mộng nhạy bén phát hiện ra Kiều Gia Thuần.

Lục Cảnh Hành quay đầu, theo ánh mắt Viên Mộng nhìn lại, thấy Kiều Gia Thuần đứng ở sau anh.

Lục Cảnh Hành cùng Kiều Gia Thuần đối mặt, Kiều Gia Thuần trên mặt không lộ vẻ gì, không phải cao hứng, cũng không phải mất hứng. Cô xoay người vào phòng.

Rất nhanh, cô nghe được âm thanh cửa khép lại, Lục Cảnh Hành đi vào.

Lục Cảnh Hành thấy kiều Gia Thuần cầm cái bọc nhỏ, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em muốn về nhà." Kiều Gia Thuần nói xong liền đi ra ngoài.

Cô đi qua bên người Lục Cảnh Hành, anh cũng không giữ cô lại.

Cô cảm thấy trong lòng thất vọng.

Cô đi qua phòng khách, đến cửa, mang giày, nắm cánh cửa.

Kiều Gia Tuần bị người phía sau ôm lấy.

Lục Cảnh Hành vùi đầu vào mái tóc dài ở cổ Kiều Gia Thuần, hít một hơi thật sâu.

"Gia Thuần, đừng đi." Anh nói.

Có một luồng khí theo yết hầu lên tới xoang mũi cùng hốc mắt, Kiều Gia Thuần nhắm mắt.

Như thế nào lại không ủy khuất?

Như thế nào lại không ngại?

Chính là tự lừa dối mình để không muốn nghĩ nữa thôi.

Chỉ cần suy nghĩ một chút liền rất đau đớn.

Lục Cảnh Hành đi đến trước mắt Kiều Gia Thuần, cúi người nhìn vào mắt cô: "Anh nên giải thích như thế nào với em?"

Kiều Gia Thuần bỏ qua.

Ai muốn nghe anh giải thích.

Trước khi Viên Mộng đã từng gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành sẽ không trả lời, hoặc là biểu hiện hai người đã kết thúc. Hôm nay anh cũng không biết Viên Mộng làm sao tìm được đến đây. Vừa mở cửa, Viên Mộng đã nói là tới cùng anh giải thích.

Dù sao cũng là người từng thích, cho dù bây giờ không còn, Lục Cảnh Hành vẫn không muốn làm ngơ mọi chuyện, sắp xếp xong thì tốt rồi, cũng không muốn nói lời làm tổn thương người khác.

Người trưởng thành, chắc chắn phải hiểu ý của đối phương.

Người không lưu tâm, nhưng vẫn khiến cho tâm tình anh dao động.

Nhưng bây giờ thoạt nhìn, Kiều Gia Thuần giống như rất để ý.

Lục Cảnh Hành quay đầu Kiều Gia Thuần lại, khiến cho cô đối diện với ánh mắt của anh.

"Gia Thuần, anh yêu em." Nói xong, Lục Cảnh Hành cúi xuống hôn Kiều Gia Thuần, anh cùng cô hôn sâu, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào miệng Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần gần như chìm đắm vào nụ hôn bất ngờ, cô lại bị Lục Cảnh Hành chiếm giữ.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Kiều Gia Thuần có chút thiếu không khí, cả mặt đều nghẹn đỏ.

Lục Cảnh Hành cảm thấy mặt cô có chút hồng hồng đặc biệt đáng yêu, không kìm được lại hôn cô một chút.

"Em có việc phải nói cho anh." Kiều Gia Thuần đẩy Lục Cảnh Hành ra.

"Ừ?" Lục Cảnh Hành bỗng chốc lại hôn cô một cái.

"Em muốn nói, thật ra anh là ba của bảo bối."

Kiều Gia Thuần nhìn vào ánh mắt của Lục Cảnh Hành, chỉ thấy ánh mắt anh không có gì ngạc nhiên, Kiều Gia Thuần cảm thấy thật kỳ quái.

Khóe môi Lục Cảnh Hành nhếch lên cười: "Thật ra anh đã sớm biết."

"Anh biết từ khi nào?" Kiều Gia Thuần kinh ngạc.

Anh không phải là vì muốn cùng đứa nhỏ và cô ở một chỗ?

Kiều Gia Thuần trong đầu hiện lên ý nghĩ này.

Nhưng lại cảm thấy sẽ không, anh không phải kiểu người vì có thể chấp nhận đứa nhỏ.

"Lúc đầu anh nghĩ không phải, bởi vì em nói như vậy."

Lúc ở sự kiện kia nghe được Quan San nói chuyện sau vách tường trong quán rượu, Lục
Cảnh Hành không có nói ra.

"Sau này có chút nghi ngờ, ngày đó lúc mượn em điện thoại, nhìn thấy ứng dụng kia mới chắc chắn."

"Anh thật có tâm cơ." Kiều Gia Thuần cảm thán.

"Tình cờ thấy thôi." Lục Cảnh Hành hỏi: "Cho nên em cho anh cơ hội đáp lại?"

"Cái gì?" Kiều Gia Thuần khó hiểu.

"Lãnh chứng."

"Không." Kiều Gia Thuần cự tuyệt.

Lục Cảnh Hành nhìn cô.

Kiều Gia Thuần cười gian: "Anh theo đuổi em đi."

"Được."

"Cái gì?" Kiều Gia Thuần không kịp phản ứng.

"Anh sẽ theo đuổi em." Lục Cảnh Hành nói: "Nhưng phải lãnh chứng trước."

"Không đúng, anh theo trình tự này không đúng." Kiều Gia Thuần cảm thấy cô đang bị Lục
Cảnh Hành gài bẫy.

Sau khi Kiều mẹ trở về, Kiều Gia Thuần cũng đã về nhà.

Lục Cảnh Hành mỗi ngày đều ân cần hỏi thăm nhiệt độ cơ thể cô đến ba lần, qua hai ngày cuối cùng cũng hết sốt.

Đến chủ nhật, Lục Cảnh Hành nhắn tin cho Kiều Gia Thuần: Ra ngoài không?

Kiều Gia Thuần: Để làm gì?

Lục Cảnh Hành: Xem phim.

Kiều Gia thuần: Xem phim để làm gì?

Lục Cảnh Hành: Theo đuổi em

Kiều Gia Thuần: Theo đuổi em thì phải xếp hàng

Lục Cảnh Hành: Anh chen ngang

Kiều Gia Thuần: Dựa vào cái gì?

Lục Cảnh Hành: Dựa vào anh là ba của con em

Kiều Gia Thuần: Cút đi!

Lục Cảnh Hành nhướng mày, nhìn tin nhắn cười.

Đây là lần đầu Kiều Gia Thuần thấy Lục Cảnh Hành nhắn tin, hơn nữa còn tưởng tưởng một chút vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nhắn tin, như thế nào cảm thấy vừa buồn cười vừa rung động a.

Kiều Gia Thuần cười đến ngã trên ghế sa lon.

Sau nửa giờ, hai người nhanh chóng gặp nhau, lúc nhìn thấy Kiều Gia Thuần, Lục Cảnh
Hành có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.

Bởi vì trong tin nhắn nói chuyện phiếm rất thoải mái, làm cho anh hiện tại có chút ngại ngùng.

Cũng may rất nhanh vào rạp chiếu phim.

Phim ảnh là như vậy, không thể nói là hay, không thể nói là quá khó xem.

Từ rạp chiếu phim đi ra, Kiều Gia Thuần chú ý tới quầy gắp thú nhồi bông, theo quầy đi vào, bên trong là chỗ vui chơi của trẻ em.

Một cặp ba mẹ đang cầm tay đứa trẻ từ chỗ vui chơi đi ra, đứa trẻ thì lại ồn ào muốn gắp thú nhồi bông.

Kiều Gia Thuần chợt nghĩ tới điều gì đấy, cô cười, giữ chặt tay Lục Cảnh Hành: "Anh cho em gắp một con thú nhồi bông đi."

Lục Cảnh Hành vốn không nhìn đến quầy gắp thú kia, quay qua nhìn theo tầm mắt của
Kiều Gia Thuần, nhìn thấy một loạt thú nhồi bông đủ màu sắc, được trưng bày trong tủ kính.

Có trời mới biết Lục Cảnh Hành chưa từng chạm vào thứ đồ vật này.

Anh sẽ không.

"Em bao nhiều tuổi rồi?" Lục Cảnh Hành liếc mắt qua đứa trẻ đứng bên cạnh quầy, lại nhìn cô một cái, ý trong mắt là em lớn như vậy rồi sao lại không biết xấu hổ mà đòi những thứ trẻ con thích?

Kiều Gia Thuần chớp chớp mắt, tay xoa bụng: "Không phải là em muốn, là bảo bối a."

Lục Cảnh Hành thật muốn vỗ trán: "Đi mua một thứ, so với cái này đẹp hơn."

KIều Gia Thuần đứng lại bất động: "Chính là muốn cái này."

Lục Cảnh Hành hai tay để trong túi, không hề cử động.

Kiều Gia Thuần chu miệng, cúi xuống bụng nói: "Bảo bối, ba không thương con a, ngay cả thú nhồi bông cũng không chịu cho chúng ta gắp một con."

Lục Cảnh Hành: ... ...

Lục Cảnh Hành cuối cùng vẫn là đi đổi tiền xu, đứng trước bậc gắp thú.

Không sao, không cần sợ mất mặt, bên cạnh không phải cũng có người lớn đang vui chơi sao?

Lục Cảnh Hành tự an ủi mình.

Sau đó, anh nhìn hướng dẫn bên cạnh một chút.

Kiều Gia Thuần chỉ huy Lục Cảnh Hành: "Gắp con khỉ bông kia."

Lục Cảnh Hành điều khiển cần gắp đưa đến phia trên con khỉ bông.

"Đổi con gấu trúc kia." Kiều Gia Thuần lên tiếng.

Lục Cảnh Hành Điều khiền cần gắp phía trên con gấu trúc.

"Còn có hình như kia là con ngựa đáng yêu a?" Kiều Gia Thuần do dự nói.

"Rốt cuộc em muốn cái nào?" Lục Cảnh Hành ngẩng đầu lên, hết sức kiên nhẫn.

"Con ngựa." Kiều Gia Thuần đưa ra quyết định.

Lục Cảnh Hành điều khiển cần gắp đến phía trên con ngựa bông.

Anh nhấn nút, cần gắp hạ xuống, đụng tới tấm cửa, đưa lên, thất bại rồi.

Lục Cảnh Hành thoáng cái điều khiển cần gắp di chuyển một chút, lại nhấn nút.

Lần này cái kẹp gắp lấy con ngựa, nhưng là vừa gắp lên một chút, liền lập tức rơi xuống.

Cái kẹp này như thế nào lỏng như vậy?

Thật sự là lừa tiền.

Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn về người nam ở quầy gắp khác.

Người nam vừa gắp được một con thú nhồi bông, rất nhanh gọn.

Trên tay người nam kia đầy những con thú, bên cạnh có đứa bé cũng đang ôm một con thú nhồi bông, đang chỉ huy ba của nó: "Ba, con muốn cái kia."

Không có đối lập thì cũng không có thương tổn......

"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc,..."

Trong tiếng nhạc ở khu vui chơi, Lục Cảnh Hành nhìn kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tỏ ra vô tội, bộ dạng giống như đang không biết chuyện gì.

Thở dài, Lục Cảnh Hành quay đầu, tiếp tục đối phó với con ngựa bông kia.

Vừa rồi anh thấy người nam kia xoay tròn cần trụ, chính là cần trụ có thể xoay tròn. Anh thử xoay tròn cần trụ, phát hiện cần gắp theo cần trụ xoay tròn đong đưa.

Rất tốt.

Sau đó, vừa rồi thất bại, con ngựa bông rơi xuống, nguyên nhân là bởi vì cái cần gắp rất lỏng, còn có một nguyên nhân là trọng tâm không vững.

Con ngựa bông này hai đầu thân, trọng tâm không phải ở đầu, phải là ở phía dưới.

Di chuyển cần gắp, điều khiển cần gắp ở giữa di chuyển qua trọng tâm ở phía trên con ngựa, xoay tròn cần gắp.

Lục Cảnh Hành hít một hơi, nhấn xuống cái nút.

Cần gắp theo hướng, gặp lấy ngựa bông, rung lắc di chuyển.

Lục Cảnh Hành thật sợ đồ vật đang gắp bỗng rơi xuống.

May mắn, cần gắp di chuyển đến nơi mới buông ra, ngựa bông rơi xuống dưới.

Lục Cảnh Hành thở một hơi, trong lồng ngực dâng lên một chút hưng phấn, cảm giác vui sướng như vừa hoàn thành một hạng mục lớn

Tiếp tục, Lục Cảnh Hành lại liên tiếp gắp vài con thú nhồi bông, thu về.

Rất dễ.

Lục Cảnh Hành một tay bỏ vào túi, một tay gắp thú bông.

Lúc anh đang chuẩn bị gắp một con thú hoàn hảo, Kiều Gia Thuần bỗng nói: "Em muốn cái kia."

Lục Cảnh Hành theo âm thanh nhìn lại, phía bên góc, bên trong có mấy con thú nhồi bông, so với bên này lớn hơn nhiều, chỉ là dùng dây thừng treo, phía trên có một thứ tương tự như cái kẹp.

Sau đó, Lục Cảnh Hành lại đi tiếp tục chiếm đóng cái kẹp dây của con thú.

Kẹp dây so với cần gắp còn khó hơn, mỗi lần cây kéo chạm vào sợi dây đều liền tách ra.

Đem vài xu còn lại để gắp, cuối cùng đã gắp được một con thỏ.

Hô, vừa lúc dùng hết xu, Lục Cảnh Hành như trút được gánh nặng.

Kiều Gia Thuần ôm lấy con thỏ lớn kia, cằm để trên đầu con thỏ, nhìn Lục Cảnh Hành nói:

"Anh rất lợi hại a."

Lục Cảnh Hành: ha ha.

Chương 41
Edit: Nhân

Tiếp tục đi vòng quanh lại thấy một quầy bán kem, Kiều Gia Thuần mua một phần, Lục Cảnh Hành không thích ăn đồ ngọt, ngồi bên cạnh xem tin nhắn văn kiện công việc.

Bỗng nhiên, khóe miệng có cảm giác lành lạnh, Lục Cảnh Hành theo bản năng lui về phía sau né tránh một chút.

Anh hướng mắt nhìn lên, là Kiều Gia Thuần đưa một thìa kem đến miệng anh.

Kiều Gia Thuần thấy anh né tránh, định thu tay về.

Hai người nhìn nhau.

Lục Cảnh Hành kịp phản ứng nhanh, khẽ nhếch miệng.

Kiều Gia Thuần hiểu ý, lại đưa thìa kem cho anh.

Lục Cảnh Hành ăn thìa kem matcha, phát hiện hương vị không giống như anh tưởng tượng, là vị ngọt mang lại cảm giác tươi mát, vị matcha vừa phải.

Kiều Gia Thuần múc thìa kem vào miệng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang nhìn cô, cô liền ngậm thìa, nhìn anh nở một nụ cười.

Giữa ban ngày, Lục Cảnh Hành nghĩ một chút sai lệch, vội vàng cúi đầu xem điện thoại tiếp.

Lúc hai người từ quầy bán kem đi ra, Lục Cảnh Hành kéo Kiều Gia Thuần qua, sau đó ngón tay theo cánh tay Kiều Gia Thuần, thuận thế cầm tay Kiều Gia Thuần, bàn tay lớn của anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Lục Cảnh Hành làm động tác cực kỳ tự nhiên.

Kiều Gia Thuần giả vờ lơ đãng liếc mắt nhìn tay cô và anh, dùng tay kia che miệng cười.

Hì hì.

Lục Cảnh Hành đưa Kiều Gia Thuần đến chỗ bà nội.

Bác gái đi vắng, chỉ có bà nội ở nhà, đang ở trong sân hái hành.

Đi một lúc, Kiều Gia Thuần nhìn thấy mảnh sân đầy hoa cỏ, nhìn xem cái này, lại ngửi ngửi cái kia.

Bà nội giới thiệu từng thứ cho cô, đây là hoa dâm bụt, đây là cỏ huyên...

Bình hoa ở phòng khách còn cắm đầy bông tú cầu màu tím .

Lục Cảnh Hành nấu cơm, Kiều Gia Thuần làm bánh quy cho bà nội. Bà nội khen tay nghề của rất tốt.

Ăn cơm xong, bà nội đưa ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một vòng ngọc tử.

Kiều Gia Thuần nghe Lục Cảnh Hành nói bà nội rất thích sưu tầm ngọc, Kiều Gia Thuần cảm thấy rất qúy giá không dám nhận, liền ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành nói: "Cầm đi."

Bà nội nhìn Lục Cảnh Hành nói: "Gia Thuần là một đứa trẻ ngoan."

Kiều Gia Thuần đang cắm hoa vào một cái bình.

Từ phía sau Lục Cảnh Hành đưa tới vài nhánh hoa hồng.

Kiều Gia Thuần quay đầu lại, chỉ là nhìn thấy Lục Cảnh Hành, nhưng không nhận hoa.

Lục Cảnh Hành hỏi: "Không cần sao?"

Kiều Gia Thuần nhìn xung quanh, nói: "Bà nội sẽ không vui mất."

"Sẽ không." Lục Cảnh Hành nói: "Anh đã nói với bà chính mình lấy rồi."

Kiều Gia Thuần cười khúc khích, nhận lấy, ngửi ngửi một chút, thoảng qua một chút mùi hương.

Lúc trở về, mới vừa lên xe, Lục Cảnh Hành đã nói: "Ngày mai phải đi nơi khác công tác, chờ anh trở về rồi đi lãnh chứng, được không?"

Kiều Gia Thuần lo lắng một chút, sau đó nhìn về Lục Cảnh Hành, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lục Cảnh Hành thăm dò một chút, hôn cô một cái, cảm thấy vừa lòng.

Sau đó thắt dây an toàn, lái xe đi.

Kiều Gia Thuần đang xem sách, dì đến nói: "GiaThuần, dì ra ngoài mua thức ăn."

Kiều Gia Thuần ngẩng đầu lên: "Vâng."

Điện thoại vang lên âm thanh có tin nhắn, kiều Gia Thuần mở ra xem.

Lục Cảnh Hành: đang làm gì vậy?

Kiều Gia Thuần chụp bìa sách cho anh xem.

Lục Cảnh Hành: học hành tốt lắm.

Kiều Gia Thuần: anh đã đến nơi chưa?

Lục Cảnh Hành: ân, em có ăn cơm không vậy?

Kiều Gia Thuần: có ăn.

Lục Cảnh Hành: ăn bao nhiêu?

Kiều Gia Thuần: một chén.

Lục Cảnh Hành: thật không?

Kiều Gia Thuần: ... Được rồi, ăn nửa chén [ mèo con cúi đầu suy nghĩ. jpg]

Lục Cảnh Hành: không có gì muốn ăn sao?

Kiều Gia Thuần: muốn ăn bánh ngọt hoa quế, nhưng mà bánh ngọt trong tiệm bánh lại quá ngọt, không thể ăn a.

Lục Cảnh Hành: ở đây có một cửa hiệu bánh lâu đời, anh sẽ qua xem một chút.

Kiều Gia Thuần: [ gật đầu. jpg]

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Kiều Gia Thuần đi mở cửa.

Vương Đệ mang một túi lớn sau lưng, đầu tóc hơi lộn xộn, nhìn qua có chút tiều tụy.

Cô vừa vào cửa liền hỏi: "Mẹ có nhà không?"

"Đi ra ngoài làm tóc , tìm bà ấy có việc?"

"Tìm em cũng được." Vương Đệ nói: "Gia Thuần, em bây giờ có bao nhiêu tiền mặt?"

"Hình như như hơn một ngàn a." Kiều Gia Thuần hỏi: "Làm sao vậy?"

Bây giờ đa số là dùng thẻ thanh toán, rất ít dùng tiền mặt .

"Em cho chị mượn ít tiền, chị cần phải lấy ngay bây giờ."

"Khoảng bao nhiêu?" Kiều Gia Thuần hỏi.

"Mười vạn." Vương Đệ suy nghĩ một chút, lập tức nói lại: "Không, là hai mươi vạn, có thể nhiều càng nhiều càng tốt."

"Nếu hơn mười vạn chị phải nói trước a." Kiều Gia Thuần nói.

"Vậy em dùng chi phiếu a, góp từng chút đi." Biểu tỷ nói.

Kiều Gia Thuần cảm thấy có điểm kỳ lạ, hỏi: "Chị, làm sao vậy, vì sao lập tức cần nhiều tiền như vậy a?"

Lại còn là tiền mặt.

"Em không cần phải xen vào, dù sao chị sẽ trả lại cho em a, em nhanh một chút." Vương Đệ thúc giục.

"Chị không nói nguyên nhân, em sẽ không cho mượn." Kiều Gia Thuần kiên trì.

Vương Đệ đích tầm mắt lơ đãng nhìn thấy quyển sách trên ghế sa lon, cô cảm giác bị đau đớn, cảm giác mình giống như lập tức không còn một chút khí lực.

Cô không có dũng khí để chạy.

Hơn nữa, trốn? Cô có thể trốn ở đâu đây?

Vả lại cô căn bản không biết mình có thể thoát được bao lâu, và quan trọng hơn là cô căn bản chịu không nổi lo lắng, chua xót, đau khổ khi sống trong cảnh lưu vong.

Không trốn, cô không nghĩ sẽ chạy thoát, cùng lắm thì đi ngồi tù vài năm hoặc là mười mấy năm.

Vương Đệ hỏi Kiều Gia Thuần: "Em và Lục Cảnh Hành lãnh chứng sao?"

Kiều Gia Thuần cảm thất kỳ quái Vương Đệ như thế nào bỗng nhiên chuyển đề tài, nhưng vẫn trả lời: "Hai ngày nữa sẽ đi."

"Đứa nhỏ là của anh ta?"

"Vâng."

"Anh ta đối với em tốt không?"

"Tốt."

Vương Đệ cầm quyển sách lên, ôm ở ngực.

Vì cớ gì mệnh của cô ta tốt như vậy, muốn cái gì sẽ có cái đó. Mà cô, dù cố gắng như thế nào, dốc sức như thế nào đều không có được?

Cảm giác ghen tị ngaỳ càng lớn, cô bỗng khiêu khích Kiều Gia Thuần.

"Tốt ư?" Vương Đệ nhìn về phía Kiều Gia Thuần: "Tốt đến nỗi hại em?"

"Chị, chị đang nói cái gì vậy?" Kiều Gia Thuần không rõ.

"Còn nhớ rõ em và anh ta gặp nhau như thế nào không? Ngày đó, là chị nói cho anh ta biết em đang ở đâu. Lúc mới bắt đầu em không tìm thấy anh ta, vì sao biết ở trong phòng chị nhìn thấy ảnh của anh ta? Bởi vì chị trước khi chuyện xảy ra đã chuẩn bị tốt. Vì sao anh ta ngay từ đầu không để ý tới em, bởi vì chị nói cho anh ta biết, em rất dễ theo đuổi, con ngươi sẽ rất nhanh đánh mất cảm giác hứng thú. Chuyện tiếp theo, còn muốn chị tiếp tục nói sao?"

Kiều Gia Thuần lắc đầu, nàng lờ mờ.

"Không cần giả ngu, chị biết em nghe hiểu được."

Kiều Gia Thuần vẫn là lắc đầu, rất khó có thể tin được .

"Em cho là anh ta là thật sự thích em sao? Anh ta chính là rất chán ghét em."

"Không phải, không phải, anh ấy sẽ không." Kiều Gia Thuần thì thào: "Anh ấy không phải người như vậy..."

"Em muốn biết tại sao không?" Vương Đệ đoán cảm xúc của Kiều Gia Thuần không sai:

"Anh ta là vì em trai của mình, em trước kia chơi người ta xong lại vứt bỏ người ta, người ta uất ức phải vào bệnh viện. Nhạc Hành Chỉ, cái tên này em còn nhớ rõ không?"

Kiều Gia Thuần ở trong đầu lục lại cái tên này. Cô đã sớm quên cái tên này , nếu không phải Vương Đệ nói, cô sẽ không nhớ tới.

Cảnh Hành, Hành Chỉ.

"Bọn họ là anh em họ của nhau." Đọc được suy nghĩ của Kiều Gia Thuần, Vương Đệ ở bên cạnh giải thích.

"Chị vì sao phải như vậy?" Kiều Gia Thuần không nghĩ ra, cô vẫn cho là mình và chị có mối quan hệ rất tốt.

"Tôi? Ha ha. Cô trước kia làm cái gì trong lòng rõ ràng biết." Khóe môi Vương Đệ gợi lên một nụ cười châm biếm.

"Em không rõ lắm." Kiều Gia Thuần khó hiểu: "Em cái gì cũng không có làm."

"Cô vĩnh viễn đều là như vậy, ra vẻ mình vô tội."

Chương 42:
Edit: Nhân

Hai mươi phút sau, ở ngoài có nhiều người mặc quân phục gõ cửa, đưa ra giấy chứng nhận và công văn, rồi sau đó đưa Vương Đệ đi .

Kiều Gia Thuần cảm thấy không còn chút sức lực, suýt nữa ngã xuống sàn nhà. Cô cố hết sức ngồi trên sàn rất lâu, lúc vào phòng, nằm trên giường mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Suy nghĩ một chút, lúc phát sinh sự việc kia, cô lúc đó mười sáu tuổi.

Khi đó ba mẹ xuất ngoại.

Chỗ làm việc của Vương Đệ lúc đó rất gần với nhà của Kiều Gia Thuần, cho nên thường xuyên tới nhà cô ở. Một là sợ kiều Gia Thuần buổi tối ở một mình sợ hãi, hai là cũng thuận tiện cho công việc của Vương Đệ.

Lúc ấy Vương Đệ có mối quan hệ tốt với bạn trai, người đó là Cổ Văn Bân.

Khi đó, Cổ Văn Bân thường xuyên cùng Vương Đệ đến nhà cô chơi.

Lúc đầu, Kiều Gia Thuần còn rất thích anh ta.

Bởi vì anh ta ngoài thân thiện với người khác, còn rất có kiên nhẫn lắng nghe nói chuyện.

Mỗi lần Kiều Gia Thuần không hiểu bài tập đều tìm anh ta hỏi, anh ta đều rất kiên nhẫn cẩn thận giảng giải cho cô. Anh ta so với chị kiên nhẫn hơn, chị sẽ chỉ làm sau đó để cô nhìn đáp án tham khảo. Nhưng mà cách làm vắn tắt, ngắn gọn, cô căn bản xem không hiểu a.

Có một ngày, Kiều Gia Thuần tan học về nhà, thấy Cổ Văn Bân ngồi ở trên ghế sa lon, đang cúi đầu đang nhìn một cái mp4. Kiều Gia Thuần cũng có một cái mp4, cô tải một vài bài hát và tiểu thuyết bên trong.

Kiều Gia Thuần hỏi Cổ Văn Bân: "Anh xem tiểu thuyết gì vậy?"

Cổ Văn Bân thấy kiều Gia Thuần, vội vàng quay người đi, đem thứ bên cạnh ôm vào bụng, dường như đang che lấp cái gì đó: "Không, không có gì."

Anh đem mp4 cất đi mất.

Kiều Gia Thuần đi vào trong phòng khách làm bài tập, cô cố ý không vào trong phòng. Bởi vì dựa vào bình thường, nếu cô ở trong phòng khách làm bài tập, Cổ Văn Bân sẽ đến hỏi cô có gì không hiểu không, sau đó cô sẽ hỏi Cổ Văn Bân nhưng chỗ chưa hiểu.

Kỳ thật đối với toán học, vật lý, cô đa số đều là sẽ không hiểu. Nếu tin vào lời nói của cô, làm bài đến buồn ngủ vì vậy vẫn chưa xong, buổi tối căn bản không có thời gian nghe tiểu thuyết .

Hôm nay thầy vật lý đến dạy, Kiều Gia Thuần hoàn toàn không có nghe hiểu, một mục cũng không hiểu.

Kiều Gia Thuần làm bài tập trong chốc lát, Cổ Văn Bân quả nhiên lại hỏi: "Gia Thuần, em có chỗ nào không hiểu không?"

Kiều Gia Thuần đem tập bài thi vật lý ra, chọn một đề theo cảm giác, mỗi đề đều viết một chữ "Giải" sau đó dấu hai chấm.

Cổ Văn Bân kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh Kiều Gia Thuần, bắt đầu giảng giải: "Phương hướng điện lưu cùng từ cảm tuyến, phán đoán phương hướng điện chất dẫn ở giữa từ trường chịu lực, đây là định luật tay trái."

Kiều Gia Thuần nói: "Thầy giáo ở trên lớp đã giảng qua, nhưng em không hiểu làm động tác tay kia như thế nào."

Cổ Văn Bân vươn tay, bàn tay mở ra, tay kia thì ra dấu: "Đây là điện lưu phương hướng, đây là từ trường phương hướng."

Kiều Gia Thuần cũng vươn một bàn tay, tay kia cũng ra dấu: "Đây là điện lưu phương hướng, đây là từ phương hướng?"

"Không phải " Cổ Văn Bân một bàn tay nhẹ nhàng nâng bàn tay Kiều Gia Thuần, tay kia để trên ngón tay cô, anh sửa lại, "Đây mới là từ trường phương hướng."

Tay của Kiều Gia Thuần, vừa thon vừa trắng, mười ngón nhỏ và dài, thế này có thể gọi là cỏ mầm mềm mại.

Kiều Gia Thuần viết vào đề thi, Cổ Văn Bân vẫn nhìn chằm chằm tay cô xem.

Cổ Văn Bân hỏi: "Kia là luật tay phải, em có hiểu không?"

"Hiểu a." Kiều Gia Thuần nói.

"Vậy em làm lại cho anh xem."

Kiều Gia Thuần làm một lần.

Cổ Văn Bân cầm tay Kiều Gia Thuần: "Là như thế này."

"Ra là vậy." Kiều Gia Thuần rút tay lại, cúi đầu viết chữ, không nhìn Cổ Văn Bân.

Kiều Gia Thuần thật sự rất đẹp, ngũ quan tinh xảo tựa như búp bê. Làn da thoạt nhìn rất mịn màng, quan sát lông mi giống hai thanh cây quạt nhỏ.

Thật muốn ôm lại vuốt ve a.

"Em thật sự không hiểu?" Cổ Văn Bân nói "Vậy em dùng định luật tay phải làm một chút anh xem."

Kiều Gia Thuần máy móc làm vài lần, vẫn là làm không được, lấy tẩy xóa tới xóa lui trong bài, lau vết bút chì.

Cổ Văn Bân cười: "Kỳ thật đây là cần phải có kỹ xảo nữa, anh dạy cho em một phương pháp, chắc chắn em có thể nhớ kỹ."

Kiều Gia Thuần ngẩng đầu, ánh mắt hồn nhiên lại quyến rũ.

Đúng là nét quyến rũ trời sinh, hồn nhiên là bởi vì chưa từng trải qua những sự việc ngoài đời.

Cổ Văn Bân tầm mắt dừng ở môi Kiều Gia Thuần, màu đỏ tươi, nếu hôn lên nhất định cảm giác rất tốt.

Cổ Văn Bân nắm lấy tay Kiều Gia Thuần, tự mình cầm lấy chỗ khác: "Để tay gập lại là điện lưu phương hướng."

Anh cầm tay kiều Gia Thuần chuyển một vòng.

Kiều Gia Thuần mơ hồ, cô ngây ra nhìn tay của mình.

Cổ Văn Bân nói: "Ngón tay cái là hướng điện lưu."

Ngón tay cái của Kiều Gia Thuần, chỉ hướng về Cổ Văn Bân.

Cổ Văn Bân cả người đều yếu mềm .

Kiều Gia Thuần giãy dụa, muốn rời khỏi tay Cổ Văn Bân.

Cổ Văn Bân nắm lấy hai tay Kiều Gia Thuần: "Gia Thuần, em chính là điện lưu của anh. Em biết không? Mỗi lần nhìn đến em, cơ thể của anh thật giống như có luồng điện chạy qua."

Kiều Gia Thuần bị ôm lấy, cô liều mạng đẩy Cổ Văn Bân: "Tránh ra! Hay là muốn em nói cho chị biết."

"Cô ấy sẽ không tin đâu." Hơi thở của Cổ Văn Bân ở trên mặt Kiều Gia Thuần, ngừng lại một chút rồi nói: "Là em quyến rũ của anh."

"Không, không phải." Kiều Gia Thuần lắc đầu.

"Em thật sự rất đẹp ." Cổ Văn Bân vuốt ve khuôn mặt Kiều Gia Thuần: "Mỹ nữ là trên cái thế giới này là tài nguyên, không nên bị lãng phí, biết không?"

Kiều Gia Thuần như trước lắc đầu, chống đẩy Cổ Văn Bân.

"Anh thích ngươi, Gia Thuần, em làm anh đau quá." Trong mắt Cổ Văn Bân bây giờ toàn là cuồng nhiệt dục vọng, ánh mắt này làm cho lòng của Kiều Gia Thuần rất sợ.

"Không..." Âm thanh của Kiều Gia Thuần bị Cổ Văn Bân nuốt trọn, anh hôn môi Kiều Gia Thuần, cảm giác này làm cho anh rất thích thú.

Cổ Văn Bân cảm thấy cơ thể bị chấn động, thật sự là giống như bị điện giật.

Cảm giác rất thích a.

"A ..." đột nhiên, Cổ Văn Bân kêu lên thanh.

Kiều Gia Thuần thả bút xuống, cô không biết cô đã chọc đến anh chỗ nào rồi.

Chạy, chạy nhanh!

Phía sau dường như có mãnh thú đang đuổi theo, Kiều Gia Thuần chạy tới mở cửa ra, ra khỏi cửa lại không ngừng chạy.

Cô chạy đến công ty của chị, đồng nghiệp công ty thấy một cô gái đang thở hổn hển, hỏi cô đến tìm ai.

Kiều Gia Thuần nói tìm Vương Đệ.

Vương Đệ đi ra, hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Em, em..." Kiều Gia Thuần kéo Vương Đệ tới hành lang.

Vương Đệ hỏi: "Em rốt cuộc làm sao vậy?"

"Em... Em tối nay muốn tới nhà San San ở lại a." Kiều Gia Thuần kìm nén nửa ngày liền nói ra một câu này, những lời muốn nói cũng không nói ra.

"Chính là việc này?" Vương Đệ nói: "Được rồi, chị biết rồi."

Thấy bộ dáng Kiều Gia Thuần còn có chuyện muốn nói, đang khó xử.

Vương Đệ lại hỏi: "Còn có chuyện gì?"

"Cái kia, lớp em có một nữ sinh, chú của cô ấy hôn cô ấy, chị nói xem cô ấy nên làm cái gì bây giờ a?" Mặt Kiều Gia Thuần đỏ bừng, dường như rất khó mở miệng nói ra.

"Hả! Còn có sự việc này?" Vương Đệ liền giật mình.

"Vâng." Kiều Gia Thuần do dự sau đó gật đầu.

"Lớp em có phải là nữ sinh họ Phan kia không? Chị Đường là bạn học của chị. Nói với chị ba của cô ta là chủ thầu, trước kia mẹ cô ta cùng với một người dưới quyền bỏ đi rồi."Vương Đệ tỏ vẻ xem thường, "Quả nhiên cô ta và mẹ đều giống nhau, đều là tao hàng!"

"Nhưng là chú hôn cô ấy a? Không phải cô ấy hôn chú." Kiều Gia Thuần không tiếp thu được logic của Vương Đệ, liền giải thích.

"Em không hiểu đâu, cô ta chắc chắn quyến rũ chú của mình. Lừa gạt quyến rũ, chú cô ta đương nhiên sẽ không kìm được, em không biết sao?" Vương Đệ lại nói:"Chị không nói với em về chuyện này nũa, nếu không mẹ em lại nói chị dạy xấu em. Em đi nhanh lên đi, chị còn phải làm việc."

Kiều Gia Thuần chạy đến nhà Quan San, thấy Quan San đang ở trong phòng xem ti vi, trên bàn một loạt các loại đồ ăn vặt, khoai lang, bánh ngọt, nước ngọt...

Thấy Kiều Gia Thuần, Quan San nói: "A, mau đến xem tớ vừa lấy được một bộ đĩa, trọn bộ luôn nhé. Rất hay, Lâm Trạch Hàn lại rất đẹp trai."

Hai người nằm xem phim, Quan San say mê xem phim lúc quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Gia Thuần trên mặt tràn đầy nước mắt.

"Có cái gì cảm động sao?" Quan San khó hiểu.

Kiều Gia Thuần khóc thành tiếng.

Quan San nghe xong Kiều Gia Thuần kể xong, nhịn không được mắng ra tiếng: "Tớ. Thật không có đạo đức!"

Kiều Gia Thuần ngẩng đầu: "Cậu tin tưởng tớ sao?"

"Đương nhiên tin a." Quan San biểu cảm đương nhiên.

"Tớ không có quyến rũ anh ta." Kiều Gia Thuần giải thích.

"Rốt cuộc anh ta có bao nhiều mặt? Anh ta cũng không phải Lâm Trạch Hàn." Quan San biểu cảm chán ghét.

Lâm Trạch Hàn là diễn viên thần tượng trên ti vi, ở trên truyền hình anh ta chính là người luôn được chào đón, nhưng mà thái độ rất phóng túng không kìm chế lại được những lời nói ác độc, luôn rất ghét con gái, chính là tên đẹp trai vô lại. Chủ yếu là, Quan San rất thần tượng cách biểu diễn của Lâm Trạch Hàn, cô cất chứa rất nhiều ảnh và băng của anh ta.

"Tớ không dám về nhà." Kiều Gia Thuần lấy khăn tay lau nước mắt.

"Cậu ở lại chỗ này!" Quan San hào hùng nói: "Chờ, chị đây sẽ tìm anh ta đánh cho một trận."

Kiều Gia Thuần nghĩ Quan San tức giận nên mới nói như vậy, hoặc là dựa vào năng lực cũng không thể tìm được Cổ Văn Bân, nhưng sự thật là Quan San thật sự làm được .

Quan San có một người anh họ gọi là Quan Hiêu, lúc đang học suốt ngày cùng người khác đánh nhau, nhưng là thắng ở nhà cũng có tiền. Sau khi tốt nghiệp dùng tiền của gia đình mở một câu lạc bộ đêm, bởi vì anh ta giao lưu thân thiện, với ai đều có thể xưng huynh gọi đệ, cho nên có rất nhiều mối quan hệ, câu lạc bộ đêm còn làm ăn rất náo nhiệt.

Đến câu lạc bộ đêm, loại người gì cũng có. Có rất nhiều người, việc rất nhiều, hơn nữa đa số đều là người chủ. Cho nên Quan Hiêu dưới tay có rất nhiều thuộc hạ, bình thường không có việc gì sẽ không ra tay, nhưng là có chuyện gây khó dễ sẽ xử lý rất tốt.

Quan San gọi điện cho Quan Hiêu: "Có người khi dễ chị em tốt của em, chuyện này anh xử lý được không?"

Anh của Quan San rất nể mặt, Quan San lại là em gái duy nhất, cho nên anh bình thường luôn nói muốn bảo vệ Quan San.

"San, nếu có người khi dễ em, cứ việc tìm anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh đánh chết anh ta." Quan Hiêu đưa ngón tay chỉ vào chính mình lên mặt.

Nhưng là Quan San không thể nào chửi anh ta, có chút ghét bỏ, chính là người hồ đồ.

Quan Hiêu thấy Quan San cho chút ngán ngẩm, còn có chút khinh bỉ, đặc biệt muốn làm cho Quan San phục anh, muốn khiến cho Quan San dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, đáng tiếc luôn không thể như ý nguyện.

"Chị em tốt của em cũng chính là chị em tốt của anh a. Không đúng", Quan Hiêu sửa lại nói: "Chị em tốt của em cũng là em của anh, nói đi, là người nào không có mắt dám khi dễ em của anh!"

Chương 43:
Edit: Nhân

"Cậu có biết hay không Lý Tuấn chạy trốn rồi, may mắn cậu chưa cùng hắn kết hôn, nghe nói hắn thiếu rất nhiều tiền, tớ bây giờ nghĩ lại thật sự là sợ, ngộ nhỡ cậu lúc ấy cùng hắn đi lãnh chứng, hiện tại trên lưng phải gánh vác một khoản nợ lớn." Quan San trong điện thoại nói với Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần tuy rằng cũng thực may mắn, nhưng cô hiện tại hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện của Lý Tuấn. Hai người hàn huyên vài câu, Quan San hỏi Kiều Gia Thuần sao không xác định ngày kết hôn.

Ngón tay Kiều Gia Thuần vòng quanh ống nghe điện thoại, nói: "Tớ không kết hôn."

"Tớ, đây lại là chuyện gì nữa vậy?" Quan San hỏi.

"Bây giờ tớ có việc đi ra ngoài một chút, lúc trở về sẽ nói cho cậu." Kiều Gia Thuần nói.

"Được rồi." Quan San nói.

Kiều Gia Thuần đi xuống lầu, cậu mợ đến nhà, đang theo ba mẹ thương lượng chuyện của Vương Đệ.

Mợ cùng Kiều Gia Thuần chào hỏi.

Kiều mẹ nhìn kiều Gia Thuần, cũng không để ý cô. Tối hôm qua Kiều Gia Thuần đã nói xác định sẽ không kết hôn, Kiều mẹ rốt cục biết được cô không phải đang náo loạn, khiến bà rất tức giận.

Ba Kiều hỏi Kiều Gia Thuần định đi đâu, cô chỉ nói đi một chút.

Kiều Gia Thuần đi vào ghế lô, Lục Cảnh Hành lập tức tới đưa ghế dựa cho cô, nhìn sắc mặt cô, nói: "Hai ngày nay nghỉ ngơi tốt không?"

Kiều Gia Thuần ngẩng cổ tránh sự gần gũi của anh, cúi người ngồi xuống, chính là tư thế phòng ngự.

Lúc trước Lục Cảnh Hành gọi điện cho Kiều Gia Thuần, nhắn tin, cô cũng không để ý. Tới nhà cô, cô cũng là tránh ở trên lầu không đi xuống. Nhưng là sáng hôm nay cô chủ động liên lạc anh yêu cầu gặp mặt. Lục Cảnh Hành cảm thấy được thái độ của Kiều Gia Thuần có chút thay đổi.

Lục Cảnh Hành cầm thực đơn đưa cho Kiều Gia Thuần: "Nhìn xem muốn ăn cái gì."
Kiều Gia Thuần đặt thực đơn xuống, nói: "Em không phải là muốn đến đây ăn cơm."

Lục Cảnh Hành đến kiều Gia Thuần bên cạnh: "Lúc trước em đang nổi nóng, bất cứ anh giải thích cái gì đều không nghe, kỳ thật..."

"Anh muốn nói anh yêu em có phải không?" Kiều Gia Thuần mỉm cười, biểu tình chính là cười nhưng trong ánh mắt không có cười.

Lục Cảnh Hành có chút ngạc nhiên, bởi vì anh chính là muốn biểu đạt tình yêu.

Kiều Gia Thuần nói: "Làm một người đàn ông đối với phụ nữ lúc cần thì nên bắt đầu nói nhiều lời yêu thương."

Lục Cảnh Hành cùng Kiều Gia Thuần đối diện, anh nói: "Anh đối với em là có ý đồ, nhưng chỉ là muốn nói những lời yêu em."

Kiều Gia Thuần nhìn thấy ánh mắt trầm lắng của anh, cô chuyển tầm nhìn, không thể không nói anh có một ánh mắt rất thu hút.

Kiều Gia Thuần nói: "Được rồi, mặc kệ như thế nào, em có thể tha thứ cho anh."

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần, anh có chút đoán không ra cô đang nghĩ gì.

Kiều Gia Thuần từ trong túi lấy ra một văn kiện, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Hành: "Chỉ cần anh ký cái này, em liền tha thứ cho anh."

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần một cái, tay cầm lấy văn kiện xem.

Đây là văn kiện quyền nuôi con.

"Em có ý gì?" Lục Cảnh Hành đem văn kiện tùy tay ném ở trên bàn, có chút bị tức giận.

Kiều Gia Thuần cười một chút: "Chính là ý muốn giành quyền nuôi con." Cô lấy tay chỉ vào

Lục Cảnh Hành: "Anh, bỏ quyền nuôi con a."

"Vậy kết hôn?" Lục Cảnh Hành giương mắt.

"Đương nhiên không kết." Kiều Gia Thuần tỏ ra đương nhiên.

Lục Cảnh Hành trút một hơi, kiên nhẫn .

"Ký không?" Kiều Gia Thuần đưa tới một cây bút.

"Anh không ký." Lục Cảnh Hành quay mặt đi.

"Vậy em đi đây." Kiều Gia Thuần đứng lên, xoay người, giây tiếp theo, cô bị một lực mạnh mẽ ôm lại, hai tay Lục Cảnh Hành ôm trọn người cô.

Lục Cảnh Hành cúi người hôn cô, Kiều Gia Thuần giãy dụa, nhưng vòng tay Lục Cảnh Hành liền mạnh mẽ giữ chặt cô.

Nụ hôn chấm dứt, môi Kiều Gia Thuần hồng giống anh đào, cô hé miệng thở.

Lục Cảnh Hành tựa đầu chôn ở cổ Kiều Gia Thuần, cúi đầu gọi cô bảo bối.

Kiều Gia Thuần áp mặt lên vai Lục Cảnh Hành, cách một lớp quần áo, anh có thể cảm nhận được cô đang dịu dàng vuốt ve anh.

Bỗng nhiên, trên vai cảm thấy rất đau đớn. Nhưng Lục Cảnh Hành vẫn chịu đựng không lên tiếng, cả người căng thẳng.

Kiều Gia Thuần cuối cùng cũng buông ra, cách một lớp áo sơmi mỏng manh máu bắt đầu chảy ra.

"Tạm biệt, Lục tiên sinh." Nói xong, cô xoay người rời đi.

Ở trong nhà ăn của trung tâm thương mại. Kiều Gia Thuần đi ra khỏi nhà ăn, người đến người đi vào trung tâm thương mại. Đang vội vàng đi, Kiều Gia Thuần nhìn thấy Cổ Văn Bân, nhưng là chỉ chớp mắt, Cổ Văn Bân lại không thấy cô.

Kiều Gia Thuần cảm thấy có lẽ cô bị ảo giác, hoặc là người có khuôn mặt tương tự Cổ Văn Bân.

Thứ nhất, Cổ Văn Bân không nhất định là ở thành phố này. Thứ hai, nhiều năm như vậy, hình dáng Cổ Văn Bân có lẽ đã sớm thay đổi. Thứ ba, cho dù thật sự là Cổ Văn Bân, cũng không có gì lắm, sự việc kia đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Lắc lắc đầu, Kiều Gia Thuần cảm thấy gần đây suy nghĩ về chuyện của chị và chuyện lúc trước nhiều quá nên gây ra ảo giác.

Cô vào trong thang máy, bấm xuống tầng một, đi xuống bãi đỗ xe.

Cô quên mất lúc đến đã đưa xe cho người nào đi đỗ xe, nên cô cứ như vậy ở bãi đổi xe đi tới đi lui tìm xe của mình.

Hình như là số 166?

Kiều Gia Thuần tìm được chiếc xe số 166, nhưng lại là một chiếc SUV màu trắng, không phải xe của cô.

Chẳng phải nói là khu C số 166 sao?

Cô chạy đến khu B, nhưng khu B lại không có số 166.

Rốt cuộc để xe ở đâu vậy? Kiều Gia Thuần cảm thấy có chút phiền phức, cô thật sự nghĩ không ra .

Kiều Gia Thuần bắt đầu loạn, lúc ở trong bãi đỗ xe tìm tới tìm lui, mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tìm được xe. Bởi vì xe cô lại để ở số 156, được rồi, một vài sai sót, hại cô tìm rất lâu.

Cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, ánh sáng ở bãi đỗ xe rất tối, mái tóc dài của cô che mất ánh sáng, cô vuốt tóc lên sau tai, lục tìm chìa khóa.

Kiều Gia Thuần cuối cùng cùng tìm thấy chìa khóa, lên xe, liền đóng cửa xe, chuẩn bị thắt dây an toàn.

Tay cô mới vừa chạm vào dây an toàn, liền dừng lại, cô bỗng cảm thấy trên cổ có cảm giác mát lạnh, khóe mắt nhìn thấy một cây dao đang đặt trên cổ.

"Đừng nhúc nhích." Cô nghe được âm thanh của một người đàn ông.

Cổ Văn Bân lôi Kiều Gia Thuần xuống đất, mở khăn che mắt cô ra.

Cổ Văn Bân nói: "Em gái nhỏ, còn nhận ra anh không?"

Ánh mắt Kiều Gia Thuần tràn ngập hoảng sợ, hắn bắt cóc cô đến nơi hoang vắng này, cô sợ mình nhất định lành ít dữ nhiều.

"Đừng sợ, vị hôn phu của em cũng ở đây a." Cổ Văn Bân nhìn thấy Kiều Gia Thuần sợ hãi, chỉ chỉ Lý Tuấn đang đứng một bên.

Kiều Gia Thuần không biết hai người kia như thế nào lại quen biết nhau, cô chỉ biết là Lý Tuấn đã chạy trốn.

"Các anh muốn làm gì?" Kiều Gia Thuần thử gắng giãy tay ra khỏi dây thừng, nhưng mà dây thừng buộc rất chặt, càng giãy dụa cổ tay càng đau.

"Đừng sợ, chỉ là muốn hỏi ba em một chút lộ phí." Cổ Văn Bân nói.

"Vậy anh có thể thả tôi ra được không?" Kiều Gia Thuần cầu xin Cổ Văn Bân.

"Đương nhiên không thể, anh biết là em rất thông minh. Đừng cho là anh không biết năm đó là em tìm người đánh anh." Cổ Văn Bân nói.

Lý Tuấn bắt đầu cởi dây lưng: "Nhiều lời phiền chết được, để cho Lão Tử hành động trước rồi sau đó gọi điện thoại cho ba cô ta."

Cổ Văn Bân nói: "Gọi điện thoại trước đi, nữ nhân lúc nào mà chẳng có?"

Lý Tuấn nói: "Lâu như vậy không hạ hỏa, thế nào, anh không muốn? Giả vờ đứng đắn cái gì."

Cổ Văn Bân nói: "Vậy được rồi, anh tới trước."

Lý Tuấn cười cười: "Hay là cùng nhau?"

Cổ Văn Bân cười ha ha: "Anh trước đi."

Kiều Gia Thuần thấy Lý Tuấn cởi quần hướng đến gần cô, vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện cô thật sự rất hoảng sợ, bản năng lùi về phía sau: "Anh đừng lại đây, cút ngay! Các người như vậy là phạm pháp!"

Cổ Văn Bân cảm thấy buồn cười: "Chúng tôi đã sớm không màng đến sống chết rồi, em gái."

Lý Tuấn bắt đầu cởi quần Kiều Gia Thuần, quay đầu thấy Cổ Văn Bân ung dung nhìn rất có hứng thú, nhìn Cổ Văn Bân nói: "Như thế nào? Anh thật sự muốn cùng nhau?" Lý Tuấn cảm thấy Cổ Văn Bân thực biến thái, ngay cả người ta làm việc cũng muốn xem.

Cổ Văn Bân tránh ra một chút, xoay người tỏ vẻ không nhìn.

Lý Tuấn tiếp tục cởi quần Kiều Gia Thuần, Kiều Gia Thuần dùng sức giữ hai chân, tư thế này không cho Lý Tuấn làm gì được.

"Ba." Cô bị Lý Tuấn đánh một cái tát, sức lực lớn đến nỗi làm cho Kiều Gia Thuần ngã xuống đất.

"Tiểu tao hàng!" Lý Tuấn vừa mắng vừa đến đè lên người Kiều Gia Thuần, liền xé cổ áo cô, cắn vào cổ trắng như tuyết của cô.

Kiều Gia Thuần sợ đến run rẩy, hàm răng run lên, ngay cả khóc cũng khóc không được, cô thật sự rất sợ.

Đột nhiên, Lý Tuấn bị ngã xuống một bên bất động.

Kiều Gia Thuần nhìn thấy Lục Cảnh Hành, anh đang cầm một cây gậy.

Sau khi Kiều Gia Thuần rời đi, Lục Cảnh Hành muốn đuổi theo cô, nhưng mà anh không tìm được cô. Vì thế anh chạy xe đến trung tâm thương mại, muốn chờ xe của cô đi ra. Anh đợi một hồi lâu nhưng không gặp Kiều Gia Thuần, nghĩ thầm, có thể Kiều Gia Thuần từ sớm đã muốn kết thúc với anh. Lúc anh đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy xe của Kiều Gia Thuần đi ra. Kiều Gia Thuần từ bãi đỗ xe đi ra liền tăng tốc quẹo trái, Lục Cảnh Hành đứng ở bên phải, Kiều Gia Thuần có lẽ không nhìn thấy anh. Lúc anh ấn còi xe, xe của Kiều Gia Thuần đã đi được một đoạn khá xa.

Anh đi theo xe Kiều Gia Thuần, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng đang lái xe lại rất bất tiện, cũng sợ cô phân tâm gặp chuyện không may. Nên muốn chờ gặp cô rồi nói.

Kiều Gia Thuần lái xe với tốc độ cao, lại đi hướng ra vùng ngoại ô.

Lục Cảnh Hành cảm thấy có điểm lạ.

Anh từ xa theo sát xe Kiều Gia Thuần, gọi điện thoại cho cô, cô không nghe máy.

Anh lại gọi, điện thoại bị tắt.

Cuối cùng, anh đi theo xe Kiều Gia Thuần đến một khu công nghiệp bị bỏ hoang, anh tránh ở một mảnh đất phía sau, nhìn thấy Kiều Gia Thuần bị hai người đàn ông trên xe kéo xuống.

Hiện tại, Lục Cảnh Hành chỉ tới kịp xem Kiều Gia Thuần, ngay cả an ủi cô cũng không kịp.

Bởi vì Cổ Văn Bân nghe được động tĩnh nên đã quay lại.

Cổ Văn Bân cầm một cây dao, hai người đánh nhau.

Kiều Gia Thuần không dám nhìn, nhưng lại không dám không nhìn.

Cổ Văn Bân cầm dao thật sự rất nguy hiểm, Kiều Gia Thuần rất sợ.

Cuối cùng, Cổ Văn Bân bị Lục Cảnh Hành đánh đến nằm trên mặt đất, Lục Cảnh Hành giơ gậy lên, chuẩn bị đánh Cổ Văn Bân.

Cổ Văn Bân bỗng nhiên nhìn phía sau Lục Cảnh Hành, kêu to: "Gia Thuần!"

Lục Cảnh Hành nửa giây phản ứng, nửa giây sau anh tin là Cổ Văn Bân đã lừa anh.

Nhưng đã không kịp, lúc anh mất nửa giây phân tâm đủ để cho Cổ Văn Bân dùng dao nhanh chóng xuyên qua.

Anh cảm thấy có thứ cắm vào. Tiến vào cơ thể anh, nhưng anh lại không có cảm giác đau, nghe được có tiếng cười giễu cợt.

"A ..." sau đó là tiếng thét chói tai của Kiều Gia Thuần.

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, Cổ Văn Bân biết Lục Cảnh Hành đã báo cảnh sát tới, hắn hướng về phía sau chạy nhanh, bay qua đồ vật, từ cái lỗ ở trong tường nhanh chóng chạy thoát.

Kiều Gia Thuần hướng về phía Lục Cảnh Hành đi qua, rõ ràng chỉ cách có vài bước, lại cảm giác như đang cách xa.

Anh muốn chết sao?

Kiều Gia Thuần thật sợ hãi.

"Lục Cảnh Hành!" Kiều Gia Thuần gọi anh.

Không có tiếng trả lời, Lục Cảnh Hành đã nằm trên mặt đất.

Kỳ thật chỉ có vài giây, nhưng đối với Kiều Gia Thuần lại như qua một thế kỷ, cô cuối cùng cũng đến được bên người Lục Cảnh Hành.

"Anh, anh thế nào rồi? Anh có sao không?" Cô nói năng lộn xộn.

Lục Cảnh Hành gắng mở to mắt: "Gia Thuần, hận anh không?"

Âm thanh của anh rất thấp lại suy yếu, đều là dùng hơi thở để nói, nhưng kiều Gia Thuần vẫn nghe thấy được.

Nước mắt Kiều Gia Thuần chảy xuống: "Nếu anh khỏe lại, em sẽ không hận anh, nếu anh chết, em liền hận anh cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip