Chương 5: Nhớ tôi hả?

Bởi vì phải quản lý trường học, cha già bận rộn cả ngày, là rồng thần không bao giờ thấy đuôi. Khi có việc muốn nói còn phải tự mình đi tới văn phòng tìm ông.

Cố Phức Nhiên một bên âm thầm khinh bỉ, một bên khóa xe lại rồi đi ra khỏi bãi đỗ xe.

Vốn cho rằng bây giờ vừa vặn là thời gian vào học, lại không nghĩ tới sẽ gặp phải một đám học sinh. Cố Phức Nhiên khẽ nhíu mày, không khỏi thay đổi con đường đi từ bên kia.

Tiết này vừa vặn là tiết thể dục một tháng một lần, có 24 nam sinh kết bè kết đội đi ra khu tự học. Cứ thế đi qua bãi đỗ xe phía tây bên cạnh sân lớn để học thể dục, còn nếu nói trắng ra thì chính là tự do hoạt động.

"Ai, các cậu nhìn kìa...... Là một mỹ nữ hiếm thấy nha." Một nam sinh nhanh chóng phát hiện ra Cố Phức Nhiên trang điểm tỉ mỉ đi ngang qua.

Bị giam cả ngày chỉ có học ở trường cấp ba, lại còn phải đối mặt với các ông thầy già cổ lỗ sĩ mỗi ngày, bọn học sinh hưng phấn nhìn chằm chằm vào mỹ nữ hiếm thấy. Một bên nhìn, một bên châu đầu nói nhỏ, phát ra từng đợt âm thanh trêu đùa.

An Bạch không tham gia nói đùa sau lưng người khác với đám nam sinh đó, vô cảm nhìn nữ thần trong miệng bọn họ.

Hôm nay, nàng mặc một bộ đầm dây màu đỏ gạch. Vải dệt ôm trọn bầu ngực tròn trịa bên trên người. Eo nhỏ đến một tay cũng có thể ôm hết, đánh cao thấp theo bước chân. Từ góc độ nghiêng còn có thể nhìn thấy cặp mông tròn mẩy của nàng giống như quả đào mật. Đôi chân dưới làn váy chuyển động cùng nhau, trơn bóng trắng nõn, làm người nhìn đến ngây người.

Ngô Ưng đứng bên cạnh An Bạch cảm khái: "Chị gái đó thật gợi cảm."

"Ừ." An Bạch đáp lời.

Ngô Ưng đột nhiên quay đầu, giật mình trừng mắt nhìn bạn tốt thường ngày không màng thế sự: "Wow! Khó có được nha."

An Bạch làm như thật gật gật đầu.

Lúc này Cố Phức Nhiên tựa như tâm linh tương thông liếc mắt một cái về chỗ An Bạch đang đứng. Trong một đám người thế nhưng ánh mắt lại có thể nhìn trúng hắn ngay lần đầu.

Tóc uốn được nàng buộc sau lưng, chỉ có vài sợi tóc đen rũ xuống bên sườn mặt, lộ ra đôi môi đỏ càng thêm mê người.

Nàng quay đầu lại, cúi đầu cười một cái. Trong mắt toàn là sắc thái mê hoặc người. Tuy An Bạch nhìn không thấy, nhưng vẫn tưởng tượng được.

Có đến hàng chục ánh mắt mãnh liệt từ xa đặt lên người mình nên Cố Phức Nhiên đi nhanh hơn, cả người càng lúc càng bủn rủn. Bởi vì nàng cảm nhận được có một ánh mắt trong đó, đến từ đôi mắt của An Bạch.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy giày cao gót không còn chịu nổi sức nặng của mình. Nàng nện bước nhanh hơn, mau chóng biến mất trong tầm nhìn của đám nam sinh.

Vào toà nhà cao tầng, đi thang máy tới tầng cao nhất đặt văn phòng của hiệu trưởng, Cố Phức Nhiên gõ gõ cửa trước sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Cố hiệu trưởng nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn người tới.

"Cha già tìm con làm gì vậy?" Cố Phức Nhiên cà lơ phất phơ đi tới trước bàn làm việc, cũng không định ngồi xuống.

"Bà nội con đang nằm viện, ngày mai con về thành phố Bắc một chuyến đi, thăm hỏi bà một chút." Cố hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm dáng vẻ luôn đặc biệt rêu rao của nàng, không nhịn được nhíu mày nhắc nhở: "Lúc đi nhớ ăn mặc ổn trọng một chút."

"Ây daz, lấy mắt thẩm mỹ của người trung niên so sánh thì tất nhiên không thể giống nhau được." Cố Phức Nhiên khinh thường hừ lạnh, nhìn chằm chằm chồng văn kiện trên bàn của ông hỏi: "Còn việc gì nữa không? Cha già bận rộn?"

"Không còn việc gì nữa. Về đi." Cố hiệu trưởng nhìn đống văn kiện, sảng khoái thả lỏng người.

"Vậy được rồi, tạm biệt cha." Cố Phức Nhiên thoải mái đi ra cửa, cố ý dừng một chút nói: "À, con có nhờ người mua thực phẩm chức năng cho cha từ nước ngoài. Qua mấy ngày nữa sẽ gửi thẳng đến trường học luôn."

Cố hiệu trưởng nghe xong lời nàng nói, rồi nhìn cánh cửa đã khép lại. Hai mắt ngày thường uy nghiêm nay lại chứa ý cười.

Trên hành lang yên tĩnh, di động trong túi rung lên. Cố Phức Nhiên lấy điện thoại ra nhìn, tên người gọi đến trên hiện trên màn hình dọa nàng nhảy dựng. Nàng nhanh chóng nhấn trả lời.

"An An?" Nàng chần chờ hỏi.

Đầu bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng gió mát mẻ thoải mái của ngày hè trộn lẫn với tiếng hít thở sạch sẽ.

Khoé miệng nàng không nhịn được cong lên, đi đến bên cửa sổ rồi dừng lại, nhìn ra bên ngoài, môi đỏ khẽ mở: "Nhớ tôi hả?"

Âm cuối kiều mị tựa như một sợi lông vũ quét qua trái tim của hắn.

"Ừ." An Bạch hơi hơi ngẩng đầu, dựa vào bờ tường ngoài tòa cao ốc.

"Bé ngoan, hiếm khi chủ động như vậy. Đi tới lầu ba tìm tôi, khen thưởng cho cậu một cái hôn." Cố Phức Nhiên nhàn nhã đi vào thang máy ấn lầu ba.

"Được." An Bạch đáp lời, chạy vội vào bên trong toà nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phức Nhiên dựa vào tay vịn cầu thang nhìn người tới, lông mày nhếch lên: "Nhanh như vậy?"

"Gần." An Bạch đi đến trước người nàng, tỉ mỉ ngắm mặt nàng.

Cố Phức Nhiên nhón chân, sờ sờ gương mặt trong sáng của hắn: "Nghiêm túc nhìn tôi như vậy làm gì?"

An Bạch không nói chuyện, ngoan ngoãn để nàng sờ mình. Chờ nàng muốn ôm cổ thì hắn cong lưng. Vốn tưởng nàng sẽ hôn môi, lại không ngờ rằng nàng chỉ khẽ hôn một cái lên mặt hắn.

Bên trong áo khoác đồng phục dài rộng là áo sơ mi trắng sạch sẽ, càng làm gương mặt hắn trông như ngọc quý.

Cố Phức Nhiên ôm hắn, cười đến mức đuôi mắt cong lên: "Tuy nhiều nam sinh như vậy, nhưng cậu vẫn xuất sắc nhất."

An Bạch lặng lẽ đặt tay lên eo mềm của nàng. Qua vài giây lại không thấy đủ thỏa mãn, tay phải trượt xuống cái mông của nàng, tay trái đỡ sau eo nàng.

"Về học đi." Lúc này, Cố Phức Nhiên lại buông hắn ra để hắn về phòng học, nhưng không nghĩ tới hắn lại dùng sức đè lên mình. Cơ thể mềm mại vừa chạm vào hắn, nàng liền cảm nhận được nơi nào đó nóng rực.

Không thể tưởng nổi ngẩng đầu, lại chìm vào ánh mắt như một cái đầm thâm u, mang theo dục vọng. Cố Phức Nhiên cảm nhận được tất cả rõ ràng.

Nàng cười giống y như hồ ly tinh trong nháy mắt đó. Mặt mày cực kỳ động lòng người. Tay trái mò vào trong cổ áo hắn, giữ kín như bưng chỉ thông báo: "Ngày mai, tôi phải về thành phố Bắc mấy ngày."

Dừng một chút, trong âm thanh đã nhiều hơn chút lửa nóng, dụ dỗ nói: "Cho nên bây giờ, vào học hay vào nhà vệ sinh?"

An Bạch khom lưng, vùi đầu vào hõm cổ thơm ngát của nàng, từ bỏ giãy giụa: "Nhà vệ sinh."

----------

Ngày mai đi,

Em trai An Bạch có thể thật bình tĩnh nhẫn một ngày à?

( An Bạch nhỏ giọng rù rì: Có lẽ......

Cố Phức Nhiên cười như không cười: A...... )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip