Chương 35: Tôi không bị bệnh.
Editor + Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Sau khi Tần Kiêu đi ra từ phòng làm việc của Tả Ấn thì không thấy bóng dáng của Tô Lăng đâu, anh theo bản năng mà nhíu mày.
Thư ký của Tả Ấn ngồi bên ngoài, vội nói: "Cậu Tần, vị tiểu thư đi với ngài đang ở lầu một chờ ngài."
Chân mày anh giãn ra, đi xuống lầu.
Đúng là Tô Lăng ở lầu một, khi Tần Kiêu đi xuống liền thấy cô gái ở quầy lễ tân đang nói chuyện tưng bừng với Tô Lăng.
"... Thật ư, cuối cùng Cửu Lý sẽ chết ạ?"
Tô Lăng gật đầu.
"Trời ơi, trái tim em cũng muốn tan nát rồi, tại sao Cửu Lý chết chứ, em muốn gửi dao cho đạo diễn, không phải đã bảo sẽ thay đổi kết cục của Cửu Lý trong tiểu thuyết sao!"
Tần Kiêu nhìn một hồi, lễ tân rót cho Tô Lăng một tách trà nóng, cô cầm trong lòng bàn tay, mỉm cười yếu ớt mà nghe cô gái kể lể nội dung vở kịch. Thoạt trông hết sức dịu dàng, Tô Lăng vốn là một người cực kỳ kiên nhẫn.
Hầu như là cô gái kia nói, còn Tô Lăng lẳng lặng lắng nghe.
Bọn họ cũng không phát hiện Tần Kiêu đã đi tới.
Tô Lăng thấy anh trước, nụ cười trên mặt cô nhạt đi đôi phần, lúc Tô Lăng quay đầu thì lễ tân cũng nhìn thấy Tần Kiêu, cô ta vội vàng đứng dậy từ ghế salon: "Cậu Tần."
Tần Kiêu gật đầu, nói với Tô Lăng: "Chúng ta đi thôi."
Cô đứng lên, nét mặt của cô gái lễ tân vẫn lưu luyến như cũ, cô ta thật hạnh phúc trong một tiếng qua ớ, tiếp xúc gần gũi với thần tượng, lấy được chữ ký, còn đào sâu về phim nữa.
Nữ thần của cô ta cực kỳ dịu dàng, vô cùng tốt tính, chả có bệnh ngôi sao chút nào.
Nhưng trong lòng của lễ tân cũng biết rằng mình phải có nhiệm vụ giữ bí mật về bệnh nhân, dù muốn chụp hình với thần tượng rồi đăng lên weibo, cũng chỉ có thể nhịn.
Chưa kể nữ thần Tô còn liên quan tới cậu Tần, vậy càng không dám đăng, cô ta cũng không có lá gan lớn như thế.
Khi Tần Kiêu dẫn Tô Lăng rời đi, sắc trời ở bên ngoài đã tối.
Anh trao đổi với Tả Ấn nửa tiếng, Tả Ấn nhịn một tiếng mà nghiêm túc hỏi xong vài vấn đề, cuối cùng cười nửa tiếng, Tả Ấn vừa cười vừa phổ cập cho anh biết anh làm người thất bại ở chỗ nào.
Tần Kiêu chịu đựng cơn giận, bị anh ta trêu chọc suốt nửa giờ. Lúc anh đi ra, chỉ muốn hất ly trà vô mặt Tả Ấn.
Tô Lăng mở miệng trước, âm thanh của cô nhẹ nhàng và mềm mại: "Tôi về trường nhé?"
Anh mở cửa xe: "Còn chưa ăn cơm tối, tôi đưa em đi ăn cơm trước đã."
Cô hơi tủi thân: "Anh nói đợi anh xuống thì tôi có thể về trường ngay lập tức." Tô Lăng sợ anh đổi ý.
Tần Kiêu cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới tám giờ hai phút.
Anh tỉnh táo chỉ ra: "Tôi nói đưa em về trước chín giờ, còn tận bốn mươi tám phút."
Cô cẩn thận nhớ lại, hình như là thật! Sau khi vẻ mặt có hơi ngỡ ngàng thì thay đổi thành tuyệt vọng.
Tần Kiêu cong cong môi: "Không lừa em, đúng chín giờ đưa em về, bây giờ đi ăn cơm trước được không?" Anh cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, không nói ra bất kỳ lời nào có ý đe dọa.
Tô Lăng còn do dự, anh nheo mắt, hít sâu một hơi, kìm xuống tâm trạng không hài lòng và hung ác đối với công ty giải trí Tinh Thần: "Em muốn ở lại Tinh Thần thì ở lại đi."
Lúc đó đèn nhiều màu vừa sáng lên, đèn neon sặc sỡ lần lượt thắp sáng cả đường phố vắng vẻ này, hàng vạn hàng nghìn màu sắc cũng không đẹp bằng ánh sáng nhỏ vụn trong mắt cô.
Đôi mắt ướt át, trong trẻo của cô ngạc nhiên nhìn anh, anh không nhịn được mà nín thở.
Sắp tới tháng Mười Một, gió đêm hơi lạnh, gió thổi làm tóc mái của cô đong đưa, khi môi cô hơi nhếch lên, anh cảm thấy mê mẩn.
Một chút lại một chút kích thích tới trái tim, khiến người ta có loại cảm giác bị choáng.
"Thật sự có thể sao? Anh không ép tôi?" Cô có hơi không tin nhưng nụ cười lại sạch sẽ và ngây thơ.
Cô không lừa ai nên cũng sẽ không dùng suy nghĩ ác ý để suy đoán người khác, dù uy tín của anh ở trong lòng cô có kém đi chăng nữa, cô cũng bằng lòng tin tưởng trước, nhìn thấy chỗ nào không đúng mới nghi ngờ.
Đây chính là nơi dịu dàng nhất của cô.
Cô nhân từ với muôn vật, còn anh thì dựa vào hơi thở nhân từ đó để sống cho qua ngày đoạn tháng.
Âm thanh của Tần Kiêu thấp đi, cũng cười: "Ừ, không lừa em. Nếu Tinh Thần bắt nạt em..." Anh muốn nói ông đây sẽ quậy banh nó nhưng lời này quá ác độc, anh đè ở trong cổ họng: "Em hãy đến Thanh Ngu."
"Sẽ không, chị Thanh rất tốt." Cô vội vàng nói, Lâm Thanh là người đại diện của cô tại Tinh Thần.
Tần Kiêu quay đầu sang chỗ khác, anh thật sự không muốn nghe cô khen ai tốt, ở trong mắt cô, ai cũng tốt, mỗi anh không tốt.
Anh sợ nói với cô mấy câu là lại không nhịn được cái loại cảm giác muốn độc chiếm đáng sợ kia.
Trước đó Tả Ấn đã nhắc nhở anh: "Vậy cũng không được, dù cậu có giả vờ thì cũng phải giả làm dáng vẻ vô hại. Nếu không, đừng nói là Tô Lăng, ông đây là một thằng đàn ông cũng bị cậu dọa sợ đó biết không?"
Tả Ấn nghe xong ham muốn, dục vọng của Tần Kiêu cũng muốn rợn cả tóc gáy, đây thật sự là điên cuồng muốn chiếm làm của riêng cộng với yêu sâu đậm đến tận xương tủy, bây giờ còn tốt, còn không có chuyện gì xảy ra là vì Tần Kiêu cảm thấy có thể chiếm cô cho riêng mình.
Nếu như có một ngày, anh mất đi cô... Má ơi, Tả Ấn mới nghĩ xíu thôi đã thấy đau trứng.
Tần Kiêu hiểu được mấu chốt của vấn đề, cũng biết mình phải thu lại răng nanh.
Tuy chỗ Tả Ấn đề nghị hơi xa song vừa quẹo cua là đã có một phố ăn vặt, cực kỳ náo nhiệt.
Tô Lăng giải quyết một bụng tâm sự xong, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều. Cô sợ nhất là mang rắc rối tới cho Tinh Thần, dù sao đạo diễn Đổng tốt bụng đề cử cô, nếu cô hại Tinh Thần thì cô sẽ khó chịu cả đời mất.
Phố ăn vặt vô cùng ầm ĩ, vừa khéo đây là giờ ăn cơm, trên đường nhộn nhịp, đèn đuốc trong hàng quán cũng sáng trưng.
Trong mắt Tần Kiêu hiện lên vẻ chê bai.
Nhưng nghĩ tới lời của Tả Ấn, anh quay đầu lại thì bộ dạng bình thường như cũ: "Muốn ăn gì?"
Tô Lăng chớp mắt nhìn anh, mềm mại đáp: "Gì cũng được."
Câu trả lời của đa số loại người phật hệ.
Dù Tần Kiêu không nhìn chằm chằm cô song anh vẫn quan sát cô đang nhìn gì.
Đi không bao xa, anh đã thấy cô quay đầu hai lần.
Tần Kiêu đã chê cái hàng quán kia tới tận chân trời! Anh thầm nghĩ trong đầu, có mẹ gì để nhìn chứ, dẫn em đi ăn cơm Tây được không, nhưng khi cô quay đầu lần thứ hai thì anh đã có quyết định.
"Đi thôi." Anh dẫn cô vòng lại, đi tới tiệm tôm càng cay Tiểu Long.
Chủ tiệm thấy Tần Kiêu lạnh mặt đi vào còn tưởng anh tới phá quán.
Cho đến khi cô gái nhỏ xinh đẹp ở sau lưng anh thò đầu ra, nhẹ nhàng kéo tay áo Tần Kiêu, nhỏ giọng nói: "Tần Kiêu... Hay thôi đi, chúng ta đổi sang quán khác được không?"
Cô biết Tần Kiêu không ăn cay, thật ra cô cũng không ăn được đồ nào cay quá, chỉ là thèm mùi vị đó thôi.
Dì Đinh từng lặng lẽ giải thích cho cô, lúc Tần Kiêu còn trẻ, ở nhà không có ai quan tâm anh hết.
Mấy năm đó anh chơi game và đánh nhau, hiếm khi về nhà, cũng không xem trọng sức khoẻ của mình, sau đó mắc bệnh dạ dày, không ăn được đồ quá cay. Sau này tiếp quản công việc bận rộn của Tần thị, thường thường đảo lộn ngày đêm, bệnh dạ dày càng nghiêm trọng hơn.
Thế nên vì chăm sóc sức khỏe của anh, đa số đồ ăn của biệt thự đều làm thanh đạm.
Sau này Tô Lăng biết, cũng chỉ ăn mấy món thanh đạm thôi. Khi đó cô chưa hận anh như vậy, lòng dạ cũng không lạnh như băng giống sau này. Cô biết đau lòng cho anh, khi ở biệt thự còn lên mạng tìm cách chăm sóc dạ dày.
Lúc đó dì Đinh cười tủm tìm, khuôn mặt tràn đầy ấm áp.
Nhớ lại những thứ này, giống như chuyện đã trôi qua rất lâu vậy. Suýt nữa cô đã quên, mình cũng từng nghĩ rằng sẽ báo đáp anh thật tốt, chăm sóc anh thật tốt.
Tần Kiêu không lên tiếng mà ngồi xuống cái bàn trống.
Anh không chê mấy nơi như này, anh chỉ chê bầu không khí này thôi, lúc còn đi học, anh cũng không thích chỗ ồn ào, ầm ĩ tiếng người.
Tô Lăng lo lắng ngồi xuống, cô hỏi anh: "Anh có thể ăn cay sao?" Cô không thể nói thẳng ra là anh không thể ăn, nhưng cô cũng chẳng biết tại sao Tần Kiêu lại tới đây, mặc dù cô... Có hơi muốn ăn, song chẳng lẽ anh cũng muốn ăn à?
Tần Kiêu cười một tiếng, dáng vẻ rất bình bĩnh: "Có thể chứ."
Đồ cô thích, cho dù có tệ thế nào, anh cũng phải cùng cô.
Tô Lăng: ''..." Uầy, cô nói tiếp thì lại không hay.
Tiệm này làm ăn tốt, động tác của ông chủ cũng mau lẹ. Tần Kiêu để cô gọi thức ăn, cô chọn đồ hơi cay nên mua thêm hai chai nước suối.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Tần Kiêu nhìn một mảng lớn tôm đỏ mà muốn lật bàn, mẹ nó chứ hơi cay. Nhưng trên mặt anh vô cùng hờ hững, rửa tay xong là quay lại lột tôm cho Tô Lăng.
Tô Lăng cũng sợ ngu người, cái này... Tiêu chuẩn của chỗ này có phải không giống với trường học của bọn họ không vậy? Song thoạt trông ăn rất ngon.
"Hay chúng ta đừng ăn nhé?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ăn chứ, ăn hết."
Tô Lăng đã quen viết hết tâm trạng vào đôi mắt sáng ngời trong trẻo, ông trời cho cô đôi mắt sạch sẽ nhất, cô đáp lại bằng tình cảm chân thành nhất.
Mà con người Tần Kiêu đen nhánh, không nói một lời, lột xong phần của cô rồi mình cũng ăn một ít.
Tô Lăng thấy sắc mặt của anh không đổi, cũng không kìm được mà nghi ngờ rằng cái người không ăn cay được ở kiếp trước, đều là một người ư? Đời này anh có thể ăn cay sao?
"Cay không vậy? Tần Kiêu, anh muốn uống nước không?" Cô cũng không biết bệnh dạ dày của anh nghiêm trọng tới mức nào, nhìn dáng vẻ không có cảm giác của anh, cô không khỏi thở phào.
"Không cần." Con ngươi anh mềm đi: "Đừng uống cái này, em uống sữa tươi nhé?"
Cô do dự một chút, không nhịn được muốn hỏi tới vụ đó: "Sao anh luôn muốn tôi uống sữa tươi thế?"
Con ngươi anh mang theo ý cười: "Ở đâu ra nhiều tại sao như vậy, em còn nhỏ, uống sữa nhiều tốt cho sức khỏe." Thật ra thì anh chỉ cảm thấy cô là một người vô cùng ngoan ngoãn, tốt đẹp, hẳn rất thích uống sữa tươi.
Tô Lăng nhỏ giọng bẻ lại: "Tôi hai mươi."
Ừ, có thể kết hôn rồi.
Anh nhịn cười, mặt không thay đổi mà ăn xong bữa cơm này với cô.
Bọn họ ăn xong đã chín giờ rưỡi, sắc trời bên ngoài đã phủ lên màu mực tàu.
Tần Kiêu lái xe đưa cô về trường, là cổng số 3 ít người.
Anh trả khẩu trang cho cô, Tô Lăng đeo lên, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Anh trộm được thêm nửa tiếng, rốt cuộc vẫn chỉ có thể nhìn Tô Lăng từng bước, từng bước đi vào trong sân trường.
Tần Kiêu dừng xe ở chỗ tối, chiếc xe này của anh quá rêu rao, nếu như có người nhìn thấy anh đưa cô trở về, tình hình của cô sẽ không ổn lắm.
Nhưng anh thấy ánh đèn lờ mờ kéo dài bóng dáng yểu điệu của cô, còn cô chẳng quay đầu lại một lần nào thì bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng chua xót.
"Tô Lăng."
"Hở? Sao vậy?" Cô gái quay đầu lại.
"Em có muốn biết Tả Ấn nói sao không?"
Cô chợt sinh ra một loại sợ hãi, tình cảm Tần Kiêu đối với cô... Loại tình cảm đó, thật sự không bình thường sao?
Cô không dám hỏi, nhưng hôm nay anh chủ động hỏi. Tô Lăng hơi căng thẳng: "Nói như thế?"
Anh cười nói: "Tôi không bị bệnh, thật sự không bị bệnh."
Thế nên em đừng sợ tôi, đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi không bệnh, em có thể thử không bài xích tôi hay không, đừng nói những lời có chết cũng không thích tôi.
Cô nhẹ nhàng 'ồ' một tiếng, chẳng nói rõ là cảm giác gì: "Vậy thì tốt, tôi về đây."
Tần Kiêu đưa mắt nhìn bóng dáng cô hoàn toàn biến mất mới run tay che lại dạ dày đã co rút.
Chỗ đó đau đến độ hít thở thôi cũng giống như đang bị lăng trì.
Anh vẫn còn có thể cười được, ha, cũng yếu đuối quá rồi.
Tả Ấn nói: "Tôi cảm thấy không bình thường cho lắm, nhưng cũng không có tiền lệ giống thế này, nếu như đây thật sự là bệnh tâm lý, muốn cậu buông tha cô ấy, cậu làm được không?"
Tần Kiêu biết, anh không làm được.
Nếu như yêu cô là một loại bệnh, là một loại tội chướng, anh bằng lòng không có thuốc chữa, cả đời đều sai lầm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip