Chương 60: Hậu cung

Edit: Ji

[Trẫm không nỡ từ chối]

—–o0o—–


Ánh mắt Lương Diệp nhìn dưới ánh nến rõ ràng trầm xuống: "Lại đây."

Vương Điền mặt không đổi sắc đi tới, biết rõ còn hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lương Diệp không nói, cúi đầu nắm lấy tay y cởi băng vải, nhìn vết thương đẫm máu được bao bọc trong thuốc, áp suất không khí quanh người lập tức giảm xuống.

Miệng vết thương tiếp xúc với không khí vẫn còn đau, Vương Điền nửa thật nửa giả nhíu mày, Lương Diệp nhướng mi, không biết suy nghĩ gì nhìn y một cái, lấy ra một lọ thuốc mỡ xoa lên cho y.

"Này, ngươi nhẹ một chút đi!" Lần này Vương Điện thực sự rất đau, môi y tái nhợt.

Thấy vậy, Lương Diệp tay dùng ít lực hơn, bất mãn nói: "Trẫm còn chưa dùng sức chút nào".

"Aiza..." Vương Điền cau mày nói: "Đây là cái gì?"

"Thuốc xóa sẹo." Lương Diệp cầm miếng vải kia qua loa mà buộc lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá: "Còn vết thương nào khác không?"

"Hết rồi." Vương Điền đau đến tê dại cánh tay thở ra một hơi, còn chưa kịp buông ra đã bị Lương Diệp kéo vào trong phòng.

"Làm gì?" Vương Điền không hiểu gì cả.

"Để trẫm kiểm tra." Lương Diệp đóng cửa, muốn cởi quần áo của y.

"Ngươi có bệnh sao!" Vương Điền có chút ngây người, lôi kéo tay áo không cho hắn động vào.

Lương Diệp dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn y, nhéo nhéo vết sẹo nhỏ trên mu bàn tay trái của y: "Trẫm không thích trên người ngươi có chỗ nào không giống trẫm".

Vương Điền biết tật xấu này của hắn, lúc trước vì y xiên lỗ tai mà hắn cũng xiên lỗ tai để giống hệt y, sau khi tới Thập Tái Sơn bị thương, hắn cũng cẩn thận bôi thuốc mỡ để xóa sẹo, vết sẹo duy nhất trên người họ hiện tại chính là trên mu bàn tay trái, còn tất cả những nơi khác trên người đều giống nhau như đúc.

Có chút biến thái.

Lương Diệp cáu kỉnh muốn kéo vạt áo trước của y: "Thả ngươi rời cung mấy ngày, ngươi liền chạy loạn khắp nơi, hôm nay có người chặt đứt tay của ngươi, ngày mai có thể bị người chặt mất đầu".

"Cũng không đến mức như vậy, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn."Vương Điền đang nói chuyện, không để ý đã bị hắn xé rách cổ áo, lộ ra trên cổ hai vết thương nhỏ, máu đã tự ngừng chảy, nhưng nhìn chung quanh có chút đỏ lên.

Lương Diệp áp đầu ngón tay lạnh lẽo lên vết thương của y, Vương Điền nghiêng đầu sang một bên, liền bị hắn giữ gáy lại, Vương Điền bị động tác mạnh mẽ của hắn làm cho khó chịu: "Nhẹ chút!"

"Sợ đau mà còn dám chạy lung tung." Lương Diệp ấn lên cổ y, lòng bàn tay mang theo ác ý mà dùng sức, làm cho vết thương lại chảy máu.

"Ta đã nói là ngoài ý muốn mà." Vương Điền muốn lôi móng vuốt của hắn ra, lại bị hắn cầm hai tay bắt chéo ra sau lưng.

Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu cắn mạnh vào vết thương, Vương Điền chịu đựng đau đớn, lại bị giam cầm trong vòng tay hắn không thể nhúc nhích, cho đến khi hắn phát điên xong cảm thấy thoả mãn, liếm máu trên miệng vết thương, hận không thể bóp chết y, lúc này sức lực mới nới lỏng đi, ôm cổ Vương Điền, cúi đầu xuống hôn bờ vai y.

Vương Điền cắn răng nói: "Ngươi mẹ nó lại nổi điên liền cút đi!"

Lương Diệp đang hôn y dừng một chút, giãy giụa một lúc mới miễn cưỡng buông y ra, áy náy dùng chóp mũi cọ cọ sau cổ y, sau đó muốn bôi thuốc lên vết thương trên cổ, nhưng Vương Điền lại giơ tay lên ngăn lại.

"Có phải ngươi nghĩ đồ vật có tì vết sẽ không hoàn hảo nữa phải không?" Vương Điền giữ tay hắn, híp mắt nói.

Lương Diệp nhìn đi chỗ khác, như gần như xa mơ hồ đáp lại: "Trẫm bôi thuốc cho ngươi."

"Ngươi thế nào cũng phải để mình cắn vào vết thương đó mới chịu đúng không?" Vương Điền cúi đầu cởi bỏ mảnh vải vừa buộc chặt, lộ ra vết thương bắt đầu chảy máu vì bị hắn cưỡng ép bôi thuốc xoá sẹo, lấy miếng vải tuỳ tiện lau qua, sau đó đưa đến bên miệng Lương Diệp: "Nào, cắn đi, cắn mạnh vào, đè lên vết thương lúc đầu, để tất cả các vết thương đều là do ngươi gây ra".

Hầu kết của Lương Diệp khẽ chuyển động, cảnh giác nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của Vương Điền, theo bản năng lùi lại.

"Ngươi không muốn cắn sao?" Vương Điền cười đem lòng bàn tay dính đầy máu đặt lên môi hắn, thấy hắn muốn mở miệng, giọng đột nhiên trở nên tàn nhẫn: "Cắn đi!"

Lương Diệp lập tức ngậm chặt miệng, cầm tay y để xuống dưới, cúi đầu cầm mảnh vải dính đầy thuốc mỡ và máu trước đó thành thật mà lau sạch, lấy một bình thuốc bột Kim Sang Dược màu vàng rắc lên, rồi sau cẩn thận băng bó, còn buộc thành một nút thắt rất đẹp.

Vương Điền nhìn nút thắt một hồi, ủ rũ nói: "Cổ."

Lương Diệp lại cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên cổ y rồi băng bó lại, ánh mắt liếc nhìn biểu cảm trên mặt y, thấy sắc mặt y có chút hoà hoãn, mới hậm hực mà chậc một tiếng: "Yếu ớt vừa thôi, sao mà nóng tính thế chứ".

Ôm lấy cánh tay thật sự rất đau, Vương Điền mệt mỏi thở dài: "Ta bị thương, ngươi không quan tâm ta cũng không sao, để ta càng đau hơn, ngươi cũng nên có lý chút đi".

"Trẫm sao phải quan tâm đến ngươi chứ?" Lương Diệp cau mày.

"Vậy ngươi con mẹ nó đừng mong hai ta tốt đẹp!" Vương Điền tức giận nắm lấy cổ áo hắn, đem cánh tay bị thương đưa tới trước mặt hắn, hung ác nói: "Thổi đi." =))))

Lương Diệp vẻ mặt bối rối cầm tay y lên thổi: "Trẫm không học pháp thuật của sư phụ, thổi thế này cũng chẳng ích lợi gì."

"..." Vương Điền dùng sức bóp mặt hắn, như là trút giận: "Ngu xuẩn."

"Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi đang mắng trẫm", Lương Diệp híp mắt.

Vương Điền hừ nhẹ một tiếng: "Chính là mắng ngươi".

"Hỗn xược", Lương Diệp đưa tay chạm nhẹ vào cổ y, lại muốn cởi ra.

Vương Điền mặt không đổi sắc nhìn hắn chằm chằm: "Đợi miệng vết thương gần khỏi, bôi thuốc xoá sẹo cũng không muộn, bây giờ bôi cũng vô ích, chỉ khiến ta càng thêm đau."

"Đúng là yếu ớt." Lương Diệp ghét bỏ nhìn y, nhưng lại hậm hực rút tay về.

Vương Điền nói: "Không phải lỗi của hai thị vệ bên ngoài, là do có người đục lỗ phía dưới giường trên thuyền hoa, ta xui xẻo đụng phải tên cướp tiền".

Lương Diệp tặc lưỡi.

"Tích chút đức đi, đừng giết người." Vương Điền nói.

Lương Diệp nhướng mày: "Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ trẫm sẽ giết hai tên ngu xuẩn kia?"

"Ánh mắt ngươi nhìn bọn họ giống như nhìn người chết", Vương Điền thở dài: "Không cần, là do ta không cẩn thận."

"Ồ, vậy thì trẫm càng muốn giết bọn họ, để ngươi nhớ kỹ bài học hôm nay —— ui." Lương Diệp đột nhiên bị bịt miệng lại, tức giận trừng mắt nhìn y.

"Ta không thích nghe." Vương Điền khẽ cười nói.

Lương Diệp hất tay y ra, khịt mũi, nhưng cũng không còn khăng khăng muốn giết người, sau đó thằng ranh này khuôn mặt u ám nhìn y chằm chằm: "Ngươi hôm nay cố gắng hầu hạ trẫm cho tốt, trẫm sẽ tha cho bọn họ."

"Cổ đau, tay càng đau." Vương Điền dứt khoát đi tới bên giường.

Lương Diệp hai mắt sáng lên: "Vậy tại sao không —— "

"Không còn gì tệ hơn." Vương Điền dứt khoát cắt đứt mộng tưởng của hắn, nhắm mắt lại uể oải nói: "Đồ vật" giống như ta bị thương, yếu ớt, nóng nảy, khó hầu hạ, Bệ hạ, đi thong thả không tiễn".

Lương Diệp vén áo choàng lên, hai tay chống ở hai bên đầu y, đem cả người y bao phủ dưới thân, từ trên cao nhìn xuống nói: "Bà già kia tặng cho trẫm mười mấy nam nhân trẻ tuổi đẹp trai, trẫm không nỡ từ chối, cho nên thu hết bọn chúng vào hậu cung".

Vương Điền mở mắt ra, đáy mắt thoáng chốc có một tia lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip