11 ─ nông nổi

────────────
chap 11 ─ nông nổi
─────────────

─ rốt cuộc cậu đang muốn nghe câu trả lời của cô hay là đang chờ cô xác nhận câu trả lời định sẵn của cậu?  ─

Đến khi trở lại ký túc xá cũng đã gần 7 giờ. Eunha nhìn Jungkook mắt nhắm mắt mở, chân bước lệch lạc phía sau. Cậu có vẻ đang cố gắng lấy lại tỉnh táo nhưng làm sao cũng không thể. Suốt đoạn đường đi, cô phải đứng sát vào cậu để thi thoảng còn đưa tay ra đỡ người muốn lăn ra đường mà ngủ. Eunha tra chìa khóa vào ổ, miệng nói với Jungkook đang úp đầu lên tường.

"Cậu vào đây ngồi nghỉ chút rồi hẵng về."

"Ừm." ─ Giọng cậu yếu ớt và nhỏ bé đúng kiểu mớ ngủ. Hành động vô thức không chút tự chủ, bước thẳng vào phía trong, tìm nơi nào đó êm ái, ấm áp sẽ đặt lưng xuống ngay. Khổ nỗi, đối tượng của cậu là tấm thảm lau chân nơi cửa ra vào.

Eunha cạn ngôn, muốn cười nhưng không dám, cô đặt túi đồ xuống đất rồi đỡ cậu dậy. Có lẽ sau bao nhiêu thứ thay đổi của người này thì thói quen khi buồn ngủ chính là điều duy nhất được giữ lại. Ngày trước có một lần trong phòng tập, Jungkook ngủ vật vã ra sàn, Eunha phải vất vả gọi cậu đi về, nhưng cứ hai bước cậu lại gục xuống người cô mà đánh giấc. Hồi đó người ta cũng chỉ lớn ngang cô nên đỡ rất dễ, bây giờ trưởng thành, dáng người cao, cơ bắp chắc khỏe, Eunha cực nhọc lắm mới đưa cậu đến được ghế sofa.

Jungkook thở đều đều, đôi mắt nhắm chặt, dáng vẻ bình yên chìm sâu trong giấc ngủ. Cô như bị ma xui quỷ khiến, nhìn người ấy đến sắp lòi hai con mắt. Mái tóc cậu bồng bềnh, vì tư thế nằm mà đổ ra phía sau. Eunha đưa tay, muốn chạm vào để cảm nhận sự mềm mại ấy, nhưng vừa lúc lý trí tìm về, cô khựng lại hành động rồi vội vã tránh xa chỗ cậu.

Chính bản thân cô cũng hoảng loạn vì hành động ngáo ngơ của mình, Eunha tự kiểm điểm bản thân không biết thân biết phận một lúc rồi mới chạy tới phòng ngủ, lấy ra cái chăn mỏng. Cô cẩn thận đắp lên nửa thân cậu, tầm nhìn lảng tránh khuôn mặt người kia. Chính vì vậy mà khi Jungkook mở mắt, thấy Eunha đang nhẹ nhàng xếp chăn, cô cũng không hề hay biết.

". . ." ─ Cho đến lúc phát hiện, hồn bay phách lạc, Eunha sợ đến mất mật.

"Sao thế?" ─ Jungkook chậm chạp ngồi dậy.

"C─Cậu không ngủ nữa hả?"

"Không, đã tỉnh rồi."

Quả nhiên Jungkook không thay đổi chút nào về thói quen này. Cậu ấy ngủ không báo trước, tỉnh cũng chẳng lên tiếng, đường đột đến mức bất ngờ. Dù sao thì ngủ suốt trên xe rồi, có khuyên thêm thế nào chắc cậu cũng không muốn đánh giấc nữa.

"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi trong ngày hôm nay."

"Đừng khách sáo." ─ Cậu xua tay.

"Tôi giúp cậu gọi taxi tới đón nhé?"

"Không cần, chút nữa tôi tự lo. Dọn dẹp đi." ─ Dứt lời, Jungkook đứng dậy thu chăn, gấp gọn trước con mắt vẫn đang load của Eunha. ─ "Chẳng phải cậu bảo phải làm việc nhà sao?"

"Đúng là phải làm, nhưng đâu có nói với cậu?"

"Có nói hay không thì bây giờ tôi cũng biết rồi. Chúng ta cùng dọn."

"Không được, hôm nay cậu giúp tôi rất nhiều việc, bây giờ không─"

"Là tôi tự nguyện."

Câu nói này của Jungkook coi như chấm dứt cuộc trò chuyện. Eunha chỉ biết máy móc nghe theo lời cậu, rằng cô sẽ dọn dẹp mấy phòng ngủ, còn cậu đảm nhiệm tại phòng khách và phòng bếp. Suốt quãng thời gian ấy, cả hai chẳng nói với nhau lời nào, ngoài âm thanh lạch cạch của đồ vật vang lên thì có thể coi như một khoảng lặng im. Đến khi công việc xong xuôi thì Eunha không tránh khỏi thích thú mà ngắm nhìn thành quả: sàn nhà sáng bóng, tường nhà sạch tinh, đống đồ vốn vứt bừa bộn không quy củ cũng được sắp xếp gọn gàng. Tâm trạng vui vẻ, kéo theo bầu không khí thoải mái hơn.

"Cậu ở lại ăn bữa tối với tôi nhé!" ─ Eunha đề nghị.

Đúng như dự đoán, Jungkook hoàn toàn đồng ý, không chút do dự. Cậu gật đầu cái rụp, ánh mắt sáng hơn bao giờ hết. Cái biểu hiện vui vẻ không giấu nổi này của cậu ta làm Eunha vừa buồn cười, vừa khó hiểu. Nhưng một vấn đề khác đáng quan tâm hơn so với việc dò đoán tâm trạng Jungkook chính là "bữa tối có gì ăn? ".

Eunha lục tủ đồ, chỉ thấy mấy gói mì cay của chị Yerin để lại. Khổ nỗi cô không ăn được đồ cay, thêm nữa, nếu cô nhớ không nhầm, khẩu vị của Jungkook trước đây luôn giống cô.

"Cậu chờ tôi ra ngoài mua chút đồ được không?"

". . ." ─ Người con trai yên lặng nhìn cô, dường như có ý không muốn.

"Tủ lạnh chỉ còn rau củ và vài quả trứng, thêm mấy gói mì cay ở đây nữa.  Tôi nghĩ nên đi mua đồ ăn ngoài quán về." ─ Eunha giải thích rõ ràng.

Thế mà Jungkook không những không đồng ý, lại còn đứng dậy hướng tới phía cô, mở ngăn dưới của tủ lạnh ra, dò xét bên trong một hồi.

"Cậu ăn mì xào không? "

"Hả? Mì xào á? Tôi làm sao cũng được."

Nghe được câu trả lời, Jungkook xăn tay áo, cẩn thận lấy mấy thứ đồ trong tủ lạnh ra. Eunha không muốn đứng phát ngốc tại chỗ nên cũng đi nấu nước ngâm mì. Cả hai đứng cạnh nhau, mỗi người một việc. Jungkook nấu nướng rất chăm chú, Eunha cắt giúp cậu xong mấy quả cà chua thì lại lôi hoa quả mẹ cho để gọt trước.

"Kỹ thuật nấu ăn của cậu tốt thật." ─ Để tránh không khí nhàm chán, cô lên tiếng khen ngợi.

"Phải không? Là nhờ cậu năm nào dạy tôi còn gì." ─ Jungkook quay sang, mỉm cười ấm áp.

Lần thứ n Eunha nhìn thấy biểu cảm này của cậu, cũng là lần thứ n Eunha muốn thét lên sao có thể đẹp trai đến thế? Để tránh cho tim bớt đập loạn trong lồng ngực, cô nhanh chóng quay về với công việc.

"Eunbi." ─ Jungkook bỗng nhẹ giọng.

"Ơi."

"..."

"..."

"Eunbi."

"Sao vậy?"

"Tôi ở cạnh cậu thế này, cậu có khó chịu không?" ─ Người con trai rời tầm mắt khỏi cái chảo, đặt ánh nhìn lên đỉnh đầu bạn mình.

"Tất nhiên là không rồi." ─ Cô đáp chắc như đinh đóng cột. ─ "Dù sao ở một mình cũng buồn, có cậu thật tốt."

"Vậy, nếu xung quanh cậu có người, sự xuất hiện của tôi khó chịu không? Nếu cậu không một mình, có tôi có tốt không?"

Lần này Eunha chần chừ, chẳng phải vì câu hỏi mà là vì thanh âm càng lúc càng lạ của Jungkook. Cô nghệt mặt nhìn lên, lại một màu u ám bao phủ xung quanh người kia. Cậu ấy dừng động tác, Eunha cũng bất động tại chỗ.

"Eunbi, tôi muốn nghe câu trả lời của cậu. Cậu nói một câu, tôi sẽ đáp ứng cậu ngay lập tức. Nếu thấy tôi phiền, đừng miễn cưỡng. Eunbi, chúng ta là bạn phải không? Là bạn nên tôi không muốn làm khó cậu. Là bạn nên tôi muốn cả hai đều phải thoải mái. Nếu chỉ có ý nguyện của tôi được thực hiện, thì cậu sẽ thiệt thòi."

Người đó nói một tràng làm Eunha sững sờ. Cô chưa bao giờ thấy một Jungkook nông nổi như vậy, nhìn cậu có lẽ đang bộc phát thứ gì đó trong lòng, đôi mắt van xin một lời hồi đáp của cô. Cái chữ "là bạn" cậu nhắc tới khiến Eunha đơn phương cảm thấy châm chọc, vốn mối quan hệ ngụy tạo này chính là khoảng cách lớn nhất giữa cô và Jungkook hiện tại, bước mãi không qua. Thêm nữa, Eunha không hiểu "ý nguyện" hay "thiệt thòi" mà cậu nhắc tới ám chỉ cái gì. Cô hoàn toàn bị cảm xúc của cậu chi phối, thân thể lại trở nên vô dụng.

"Jungkook, tôi. . ." ─ Cô lí nhí được hai từ, sau đó lại chẳng biết nên nói gì.

"Xin lỗi." ─ Thoáng chốc, Jungkook thu lại biểu hiện ban nãy, cậu cúi đầu, quay về với cái chảo trên bếp. ─ "Tôi không cố ý làm khó cậu."

"Ừm, không sao."

  Cõi lòng Eunha ngổn ngang vô cùng, đại não chẳng tiếp thu thêm được điều gì ngoài việc phát đi phát lại câu nói vừa rồi của Jungkook. Tại sao trông cậu lại lo sợ đến vậy? Rốt cuộc cậu đang muốn nghe câu trả lời của cô hay là đang chờ cô xác nhận câu trả lời định sẵn của cậu? Eunha càng nghĩ càng rối rem, cô khẽ đưa mắt sang phía bên kia, chỉ thấy bàn tay Jungkook đang với mấy lọ gia vị gần đó, rồi dường như sờ được thứ gì, cậu lập tức mở nắp toan đổ vào.

"Này, cho giấm vào mì xào cũng được sao?" ─ Eunha hết hồn cản lại.

Lúc này Jungkook mới tỉnh, cậu nhìn chằm chằm lọ nước trên tay, sau đó đặt vào chỗ cũ.

"Chết, suýt thì ăn giấm rồi. Cảm ơn cậu."

Eunha gật gật đầu, thì ra cô lung túng một phần, người kia còn tranh cướp mười phần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip