Chiều tối ngày thứ hai, Cố Minh An ngồi trong phòng Cố Trì An rất lâu, trời tối mới ra khỏi phòng Cố Trì An, lúc đi ra hắn cầm theo một xấp giấy, đó là giấy hòa li Cố Trì An viết cho Lệ Cửu Nhi.
Lệ Cửu Nhi nhận giấy hòa li mà mắt ươn ướt, nàng không có lý tưởng lớn như Quý Tang, trước giờ chỉ mong gả cho một lang quân như ý, giúp chồng dạy con, cả đời thương yêu gắn bó với nhau, nào ngờ trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng vẫn đi tới cảnh này.
Giấy hòa li quý như vàng nhưng cũng giống như một chiếc lông vũ giúp nàng trút bỏ được gánh nặng.
Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Cố Minh An.
Cố Minh An không để bụng chuyện danh tiết, nhưng vì Lệ Cửu Nhi nên hắn mới lựa chọn để ý, suốt thời gian qua hắn ra sức đào kênh khai hoang, hắn muốn xây lại nhà, bằng mọi giá phải cho Lệ Cửu Nhi một căn nhà mới.
Thời tiết cuối tháng sáu, đầu tháng bảy năm nay thật oi nóng.
Từ khi bị gãy chân, Cố Trì An nửa năm qua chỉ rúc trong căn phòng phía tây, tuy còn sống nhưng chẳng khác nào người đã chết, trước kia hắn để ý nhất gương mặt của mình nhưng giờ tóc tai râu ria đã mọc đầy, bộ dạng này mà lẫn trong đám đông thì chỉ khiến người khác tưởng hắn là một kẻ ngốc bị điên.
Cố Minh An vẫn mang đồ ăn vào phòng phía tây như thường lệ, hắn dựng một cái bàn nhỏ lên giường rồi mới bày đồ ăn lên.
Buổi sáng khi Cố Minh An làm việc bên sông Mẫn, Cường Tử là người phát hiện ra tôm càng xanh trước, sau đó hắn vội về căn nhà tranh của mình xách thùng gỗ ra. Lệ Cửu Nhi hiếu kỳ liền đi theo hắn ra sông Mẫn.
Bọn họ sau đó dành cả buổi trưa bắt tôm bên sông.
Từ khi người trong thôn biết Lệ Cửu Nhi trơ trẽn bò lên giường đại ca, những lời nói xấu sau lưng nàng nhiều đến mức có thể dìm chết người, cũng may Cố Minh An luôn bảo vệ nữ nhân nhỏ của mình, ai dám ăn nói bậy bạ đều có thể được nắm tay của hắn phục vụ.
Lệ Cửu Nhi chơi vui vẻ bên bờ sông, xiêm y trên người đều ướt, dính sát vào đường cong cơ thể, Cố Minh An nhìn mà nóng mắt , hắn cởi áo khoác ôm Lệ Cửu Nhi về, sau đó lột xiêm y ướt trên người Lệ Cửu Nhi ra.
Thân thể trắng trẻo no đủ của nàng như con cá bị ném phịch lên bờ trước mặt Cố Minh An, Cố Minh An lập tức trở nên cứng ngắc, bàn tay thô ráp nhào nặn hai luồng đẫy đà, miệng há to ngậm lấy nhũ thịt, tiếng tấm tắc vang khắp phòng khiến thân dưới của Lệ Cửu Nhi ướt đẫm, hai chân nàng kẹp chặt cánh hoa căng trướng ngứa ngáy, cổ họng tràn ra tiếng rên ngọt ngào.
Nàng ngửa khuôn mặt ửng đỏ lên, mái tóc ướt dính vào bên má, cái miệng nhỏ mở ra thở dốc - dáng vẻ này khiến Cố Minh An yêu đến tận xương tủy, ngón tay hắn lùa qua tóc giữ lấy gáy nàng, nhắm thẳng đôi môi đỏ mà hôn thô bạo, điên cuồng tước đoạt hơi thở ngọt ngào từ miệng nàng.
Trong lúc hôn, bàn tay xoa ngực nàng cũng trượt xuống vùng tam giác giữa hai chân, tìm đến chân tâm ẩm ướt, hắn siết chặt eo nàng, nắm lấy vật đã sớm bừng bừng hưng phấn nhấn mấy cái vào miệng huyệt rồi cắm thẳng vào, dâm thủy của nàng tuy nhiều nhưng kích cỡ của Cố Minh An quá lớn, bởi vậy lần đầu hắn không vào được mà phải thở hổn hển lui ra một đoạn, kế đó đột nhiên vọt thật mạnh vào trong khiến Lệ Cửu Nhi mềm nhũn cả eo, hồi lâu không phản ứng lại được.
Nàng run lên kịch liệt, tay nhỏ bám lên bả vai rắn chắc của Cố Minh An, muốn bảo hắn chậm lại mà không kêu nổi ra tiếng.
Các nếp thịt siết chặt lấy cự vật thô to, bên trong như có vô số cái miệng nhỏ liều mạng cắn lấy gốc thịt, Cố Minh An sảng khoái tê rần cả sống lưng, ôm lấy eo nàng mà hung hăng thọc vào rút ra mấy chục lần, khiến cho Lệ Cửu Nhi phải lắc đầu hét lên.
"Aaa...... ca ca...... a ha...... chậm một chút...... dừng lại...... sâu quá......"
Cơ bụng và ngực của Cố Minh An in đầy vết đỏ do móng tay nữ nhân nhỏ không chịu nổi gây ra......
Có vài dấu vết đã mờ, vài vết thì còn mới.
Kể từ khi nhận được giấy hòa li.
Cố Minh An quang minh chính đại ngủ cùng Lệ Cửu Nhi, ham muốn tính dục của hắn cao, gần như ngày nào cũng đè nữ nhân nhỏ ra thao lộng một trận, Lệ Cửu Nhi mệt đến mức sinh giận, cho hắn mấy cái cào như để hả giận.
Mấy cái đó với Cố Minh An cùng lắm chỉ như mèo cào, hắn không những không giận mà còn rất thích thú.
Côn thịt thô to hết lần này đến lần khác đâm vào nơi sâu nhất, chỗ kết hợp dính dớp vang lên tiếng bạch bạch bạch, Cố Minh An lót đệm sau gáy để nàng dựa vào, tay lại ôm chặt hai đùi trắng trẻo của nàng mà điên cuồng thao lộng.
Da thịt Cố Minh An ngăm đen còn Lệ Cửu Nhi lại trắng trẻo mềm mại, từ xa nhìn lại giống như một con dã thú đang không ngừng bắt nạt nương tử nhỏ trong lòng mà không biết mệt.
Da đầu Lệ Cửu Nhi tê cả đi vì bị cắm, tầng tầng lớp lớp khoái cảm ập xuống như thủy triều, nước mắt vương bên khóe mắt đỏ hoe của nàng, dù đã cắn môi nhưng nàng vẫn không kiềm được tiếng rên rỉ từ cổ họng.
Cố Minh An cúi xuống hết hôn lại liếm miệng nàng, hơi thở của hắn thô suyễn nóng bỏng "Không được cắn, kêu cho ca ca nghe."
"Ô a...... ca ca...... a a a......"
Cố Minh An vừa thao vừa cắn nhũ hoa của nàng, hắn dùng đôi môi mỏng kéo nó ra, một tay khác xoa ngực nàng thành nhiều hình dạng, thân dưới xuyên xỏ vừa nhanh lại hung hãn, khi xâm nhập đến chỗ sâu nhất thì khoái cảm chất cao như núi cũng ập đến, Lệ Cửu Nhi vừa đau lại kích thích đến mức thét chói tai......
Cố Minh An dùng vẻ mặt xấu xa nhìn nữ nhân nhỏ đầm đìa nước mắt, vừa hôn mặt nàng vừa nói: "Em dâu, ngoan...... ca ca giúp nàng thoải mái hơn......"
Hắn ấn bàn tay to vào bụng nàng rồi kịch liệt thao lộng mấy chục cái, thậm chí có thể thấy cả hình dáng côn thịt dữ tợn dưới làn da mỏng manh, Lệ Cửu Nhi hoàn toàn không thể chịu nổi, chỉ sau chốc lát đã bị cắm lên cao trào, ý thức bay sạch từ lâu, động nhỏ co rút kịch liệt, cả người run rẩy tiết ra......
Côn thịt bị tiểu bức siết chặt khiến gân xanh nổi đầy trên trán Cố Minh An, hắn đột nhiên rút ra, tao thủy không bị chặn liền trào ra khắp giường.
Hắn ôm Lệ Cửu Nhi lật người lại rồi cắm vào từ phía sau.
Lệ Cửu Nhi còn đang trong dư vị cao trào lại bị tiến vào từ phía sau sâu như vậy, nàng không khỏi ôm đầu Cố Minh An, thân thể không nhịn được lên đỉnh lần nữa.
Cố Minh An bị kẹp vô cùng sảng khoái, hắn vỗ mấy cái lên bờ mông đầy đặn của nàng, thở dài nói, "Em dâu, ca ca sắp bị nàng cắn đứt rồi......"
Lệ Cửu Nhi bất ngờ bị Cố Minh An đánh mông liền nức nở kêu yếu ớt, "A...... không...... đừng đánh......"
Trong cổ họng Cố Minh An bật ra một tiếng cười trầm thấp gợi cảm, hắn nắm lấy mông nàng, tốc độ đâm thọc nhanh như đóng cọc, nộn bức bị đâm văng tung tóe nước khiến Lệ Cửu Nhi vừa khóc vừa kêu la......
Trận hoan ái chỉ tạm dừng khi bụng Lệ Cửu Nhi khẽ kêu lên.
Lệ Cửu Nhi vừa mệt lại đói, không biết nàng đã phun mấy lần mà Cố Minh An vẫn chưa chịu ra, nàng tức giận trừng mắt nhìn Cố Minh An, mệt đến mức không nhấc nổi tay nên dùng chân nhỏ bò vào góc giường trốn, thịt căn thô to trượt khỏi cửa động liền kêu "ba" một tiếng vừa sắc tình lại dâm mĩ.
Nàng xấu hổ kêu lên: "Không được...... đừng mà, ta đói quá......"
Cố Minh An cúi đầu nhìn cây gậy ướt đẫm vẫn còn dựng thẳng, đôi mắt đen đầy dục vọng nhìn chằm chằm bờ mông ửng đỏ của nữ nhân nhỏ, cánh tay dài câu lấy eo nhỏ của nàng, nâng mông nàng lên áp vào nơi cứng ngắc đó, côn thịt ướt át chen vào miệng huyệt khiến Lệ Cửu Nhi khóc nấc lên, "Ca ca...... đừng......"
Lệ Cửu Nhi vặn vẹo mông, bụng kêu gào không ngừng.
Rõ ràng nàng đang rất đói.
Cố Minh An không cắm nữa, hắn vừa ôm nàng vừa nhân cơ hội xoa nắn hai nhũ thịt, thổi mấy hơi nóng hổi bên tai nàng, đôi môi mỏng ngậm cắn vành tai nàng, cắn đến khi Lệ Cửu Nhi kêu đau mới chịu rút phân thân ra ngoài.
"Cửu Nhi, nàng chỉ ỷ vào việc ca ca cưng chiều nàng, đi, ăn cơm trước, đến tối lại cho ca ca thao, được không?"
Bàn tay to của Cố Minh An như có ma lực, xoa ngực nàng cảm giác vừa ấm lại dễ chịu, Lệ Cửu Nhi hừ một tiếng kéo tay hắn ra, chân nhỏ cũng đạp đạp, "Không được~ ta mệt."
Cố Minh An buông ngực nàng ra rồi đứng dậy mặc xiêm y, vừa nhét gậy thịt sưng tấy của mình vào quần vừa nói: "Nàng chỉ cần nằm để một mình ta động, làm sao mệt được?"
Tên lưu manh này từ khi nàng hòa li ngày càng nói nhiều lời thiếu đứng đắn, Lệ Cửu Nhi dựa vào giường thở dốc, đôi mắt không tránh khỏi chạm phải đồ vật hung hãn giấu trong quần kia, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa nhất định không được làm nữa.
...
Tôm càng xanh rất nhiều, dầu trong nồi nóng lên, hai cái nồi lớn kêu ùng ục, hương vị thơm ngon tỏa ra khắp sân.
Tần Hiểu Lệ ở nhà kế bên đã đánh hơi thấy mùi từ lâu, lúc này đã ngồi bên bàn chực chờ ăn.
Nửa năm qua Tần Hiểu Lệ đã cao lên không ít, chuyện của Lệ Cửu Nhi và Cố Trì An bị người trong thôn lan truyền đi rất nhanh, khi bọn họ mắng Lệ Cửu Nhi không biết xấu hổ, lẳng lơ, dùng đủ từ ngữ thấp hèn để hình dung về nàng, Tần Hiểu Lệ bé nhỏ còn tranh cãi với bọn họ, trong lòng cô bé Cửu tỷ là người tốt nhất.
Lệ Cửu Nhi biết Tần Hiểu Lệ quan tâm mình, trong lòng nàng vừa cảm thấy ấm áp lại khó chịu. Vì vậy khi dạy cô bé đọc sách viết chữ lại càng nghiêm túc, cẩn thận hơn.
Cố Minh An cảm thấy cuộc sống ngày càng mỹ mãn, tâm tình tốt tự nhiên hắn cũng nói nhiều hơn, "Cố Trì An, ăn nhanh lên, lát nữa ăn xong ta sửa lại râu tóc cho ngươi."
Cố Trì An hơi sửng sốt, lần đầu tiên đôi mắt u ám của hắn nghiêm túc quan sát đại ca mình, so với lúc hắn vừa về, da của Cố Minh An đã đen đi rất nhiều, đôi tay cũng thô ráp hơn vì làm lụng vất vả, nhưng tổng thể lại tràn trề sức sống như có nguồn năng lượng vô tận, ngũ quan cân đối sắc nét, mắt sáng như trăng sao, cả người khoan khoái, thỏa mãn.
Hắn đương nhiên biết ai mang đến cho đại ca mình những thứ này.
Không thể nói hắn không hối hận khi đối mặt với Lệ Cửu Nhi. Bây giờ ngẫm lại, trước kia hắn nhất định mất trí rồi nên mới thấy biểu muội của họ đẹp, lúc nảy sinh ác độc thao biểu muội còn thoải mái đến mức muốn chết trên người nàng ta, ấy thế mà nửa năm trôi qua, Hứa Nghênh Xuân* đáng lẽ phải biết hắn xảy ra chuyện từ lâu mới phải, nhưng nàng ta chưa từng ló mặt ra lấy một lần.
Một tia giễu cợt trào ra khỏi cổ họng hắn, "Không cần bận tâm, ta thế này được rồi."
Cố Minh An nghe vậy, đầu mày tuấn lãng liền cau lại, "Ngươi tưởng ta muốn lo cho ngươi? Ta đây còn ngại phiền phức! Trong thôn mới xây lớp học nên cần tìm thầy. Ta nói chuyện này với Cửu Nhi, nàng ấy thấy ngươi có thể thử xem sao."
Tay cầm đũa của Cố Trì An đột nhiên khựng lại.
Cố Minh An lại nói: "Vận làm quan của ngươi không còn hy vọng nhưng cũng không thể suốt đời rúc trong cái phòng này, ta không có tâm tư nào mà nuôi ngươi cả đời, ngươi muốn hay không thì lát ăn xong ta cũng đưa ngươi đi tắm."
Editor: Lạc Rang
(*: hổng hiểu sao chương 2 tên bả biểu muội là Hứa Xuân Mai 许春梅 mà đến chương này tác giả viết thành Hứa Nghênh Xuân - 许迎春)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip