E. Enough_ Đủ rồi

Ta bắt đầu cố gắng ngủ sớm hơn, nhưng không một lần nào ta trở lại căn phòng ấy nữa, ta bắt đầu tìm kiếm hình bóng Harry của 13 năm sau trên con quỷ khổng lồ Gryffindor của hiện tại. Đôi mắt nó rực rỡ và chói lòa, khá giống với đôi mắt Lily, nhưng không phải đôi mắt ta tìm kiếm.

Thật là điên rồ!!! Potter là quán quân thứ tư của Tam Pháp Thuật?! Merlin à. Người đang chơi khăm ta phải không?! Một quán quân năm tư?! Ngay khi vừa có pháp lệnh hạn chế độ tuổi ?! Chắc chắn có người đã bỏ tên nó vào trong cái cốc lửa. Hừ...

Vừa nghĩ đên, ngay lập tức ta thấy cái bóng gầy guộc và mái tóc xù tung lướt qua đằng trước. Được lắm, vậy thì đừng có hòng mà chỗ hồng ngọc của Gryffindor còn nguyên vẹn nhá. Ta bắt đầu đi vòng qua đuổi theo nó.

Nó gặp chuyện gì đó, Harry Potter đang đau đớn cuộn mình lại trên sàn. Một lúc sau, có vẻ cơn đau đã đi qua, nó im lặng đứng dậy và ngay lập tức, như trực giác của một kẻ có kinh nghiệm thực chiến, nó quay lại, cầm chặt cây đũa phép nhựa ruồi.

"Potter, làm ơn tha cho giáo sư độc dược đáng thương của trò. Không cần là quán quân thứ tư của Hogwarts mà cần cầm đũa phép chĩa vào giáo sư của ngươi. Ranh con kiêu ngạo!! Gryffindor, trừ 10 điểm!!" Ta đốp ngay một câu vào khuôn mặt Potter. Nhưng ôi Merlin! Ta đang nhìn thấy cái gì?! Đôi mắt xinh đẹp ấy đang nhìn ta với sự kinh ngạc và vui sướng. Tay cầm đũa phép của cậu không ngừng run rẩy. Gần như ngay lập tức, ta đã nghĩ cậu ta sẽ giơ tay lên muốn vươn tay về phía ta. Nhưng Harry dừng ngay hành động ấy lại, cánh tay cứ nửa giơ trong không khí.

"Giáo sư... S...Snape..." cậu ta ngắc ngứ nói. Và như phản ứng có điều kiện của Muggle, ta thấy chính mình cũng nói lại một câu

"Giáo sư Snape, không phải giáo sư Ssnape, Poter. Gryffindor trừ 10 điểm." Ta bước lên, nắm cánh tay đang run rẩy kia và cánh tay ấy ngay lập tức cứng đờ. Cảm thấy sợ hãi sao?! Ta ngay lập tức thả cánh tay cậu ra. Nhưng có người đã hành động còn nhanh hơn thế. Harry ngay lập tức ôm thật chặt lấy ta. Ngực ta có thể cảm thấy từng cái dụi nhè nhẹ của cái đầu xù bông. Và lần đầu tiên của cả cuộc đời này, ta thấy cậu ta khóc, từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống tà áo chùng đen trông thật chói mắt.

"Chỉ là kiệt sức thôi." Poppy Pomfrey nhìn ta như nhìn một con quỷ khổng lồ đang múa balet. Chắc chắn cái dáng vẻ ngu xuẩn của ta lúc nãy đã làm vị đàn chị này kinh ngạc. Mặc kệ bà, ta quay lưng chuồn khỏi bệnh thất. Chẳng lẽ ngồi đợi Potter dậy và chào đón nó bằng một nụ hôn nồng cháy?! Xin khiếu!!!

Potter đã thay đổi. Mà hình như ngay từ cái ngày cậu ta ra khỏi bệnh thất thì cậu ta đã thay đổi rồi. Trở thành Harry của 13 năm sau, cậu ta quay qua quay lại với những kế hoạch. Chạy đi chạy lại với những công việc bí mật nào đó. Có lẽ là những bước chuẩn bị cho tương lai. Ta không biết.

Dumbledore gọi ta lên phòng hiệu trưởng. Ông ta muốn Harry trở thành học đồ sinh mệnh của ta. Và kỳ lạ chưa?! Ta không hề bài xích điều ấy.

Nhóc con nét mặt lặng lẽ, chân cũng như tay gầy thật gầy theo ta về hầm, ta ngay lập tức bỏ đi sau khi nó bước cái chân đầu tiên của nó vào hầm. Ta còn có việc rất quan trọng cần làm

"Trò làm cái gì?!" Đây là câu đầu tiên ta có thể thốt lên khi nhìn thấy sự khác biệt đến không thể nhận lại được của căn hầm đáng thương của ta. Nhưng ta cũng không làm gì cả mà quay người đi vào phòng, ít nhất thì cậu ta cũng không bôi trét màu đỏ và vàng khắp nơi.

"Potter, trò hãy xử lí chỗ sên này!" Chỉ vào hai thùng sên nhớt nhèo nhèo trong góc phòng. Nhìn cậu ta ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu chiến đấu với lũ sên, ta đột nhiên thấy hơi hững. Không phải là cậu ta nên nhìn ta với ánh mắt oán hận sao.

Nhìn giờ, đã gần hai tiếng sau, nhóc con vẫn đang kiên trì chiến đấu với lũ sên. Giờ cũng đã muộn, ta liền gọi nó dậy rồi gọi gia tinh mang hai phần ăn tối cho chúng ta. Ta đột nhiên phát hiện Harry ăn quá ít, quá ít. Nhưng cậu còn nói một câu ngu xuẩn không chịu nổi với ta rằng thầy nên ăn nhiều thêm, ngươi mới là người phải ăn nhiều đây! Ta nghĩ thế nhưng không biết nói như thế nào liền mặc kệ cậu ta, quay đầu đi không thèm để ý nữa. Bữa tối đầu tiên của chúng ta, cứ im lặng như thế mà qua đi nhưng làm ra ấn tượng đầu tiên vô cùng sâu sắc.

"Bụp." Vạc độc dược trong phòng điều chế của ta tiếp tục nổ tung. Nhanh chóng tự cho mình và Harry một bùa Impedimenta. Ta đưa mắt nhìn 'hung thủ' vừa hạ thủ với vạc dược bổ máu yêu quý của ta. Cậu nhìn chằm chằm vào đống đen sì sì kia, có vẻ còn ngạc nhiên hơn ta nữa.

Harry bắt đầu có những biểu hiện kì lạ. Ta thấy trong mắt cậu khi nhìn xa xăm cứ mang trên mình tử khí nhàn nhạt. Ta bắt đầu nhớ đến thứ gần như đã bị lãng quên. Tích thì...

Ta điên cuồng tìm kiếm những thứ liên quan đến tích thì, nhưng vô dụng. Tích thì là gì? Nó có công dụng ra sao?! Ta không hề có bất cứ kiến thức gì về nó cả. Và theo lời bức tranh của ông ngoại ta, ta bắt đầu nhận giáo dục thừa kế của gia tộc Prince.

"Ngươi phản bội chúa tể, Snape!" Tiếng rít như rắn của Bellatrix vang khắp con hẻm vắng. Dù đã lừa mụ rằng tất cả chỉ là một nhiệm vụ được chúa tể Hắc Ám giao cho. Ta vẫn không thoát khỏi việc bị dính vài bùa tra tấn lung tung. Lê cái thân xác tàn tạ về hầm, lạy Merlin, đám học sinh này là quỷ khổng lồ hết sao?! Phê một chữ P đỏ chót lên bài làm của một học sinh Hufflepuff.

Harry đã trở lại, cậu im lặng đến bất ngờ. Ngẩng đầu lên, mắt con sư tử nhỏ kia đã ngập đầy nước.

"Potter, thôi ngay việc làm cái bản mặt ngu xuẩn kia của trò đi. Ta không nghĩ là ta đủ sức chịu đựng tâm tư tình cảm tuổi mới lớn của cậu bé vẫn sống đâu. Gryffindor ngu xuẩn!!! Nín!!!" Ta phun nọc độc theo thói quen. Tại sao nhóc con này lại thích khóc như vậy?! Đột nhiên, nhóc lao lên, ôm chặt lấy cổ ta mà rống. Ta có thể thấy thân thể nhỏ run rẩy sau lớp áo chùng.

"Con xin lỗi... thầy....S...Snape..." cậu cứ ngắc ngứ câu đó cho đến khi đột nhiên im lặng, cúi xuống, ta thấy cậu ta đã lịm đi từ lúc nào liền vội vàng đưa nhóc vào phòng kiếm độc dược.

Sau hôm đó, ta bắt đầu điên cuồng huấn luyện gia tộc. Rồi đến ngày tổ chức vòng tam pháp thuật cuối cùng, ta đã nghe thấy gì thế này?! Dumbledore phát lệnh mai phục chúa tể Hắc Ám!!! Tại sao lại có chuyện này? Harry?! Chắc chắn là cậu. Ta nhanh chóng đi theo hội Phượng Hoàng

.

.

.

"Voldermort, ta có thể nói với ngươi rằng chọn đêm nay để vào chốn này thì thật sự quá ngu xuẩn không." Đây chính là hiệu lệnh!!! Nhìn thấy nụ cười tự tin của cậu, ta gần như mất kiểm soát. Ngay lập tức, một tia sáng từ đũa phép lóe lên đánh thẳng vào Đuôi Trùn. Ngay sau đó, thành viên hội phượng hoàng mà dẫn đầu là Dumbledore vọt ra. Ta có thể nghe thấy tiếng rít lên tức giận của Voldermort.

Cuộc chiến diễn ra quyết liệt, số tử thần thực tử tuy nhiều nhưng do gặp phải sự bất ngờ nên khó có thể linh hoạt. Voldermort bắt đầu đấu tay đôi với Dumbledore, những tia sáng phép thuật bay lung tung khắp nơi. Harry im lặng đứng bên cạnh một tấm bia mộ hình thánh giá. Từng bùa phép chính xác đáp xuống những tử thần thực tử gần đó. Có lẽ bọn chúng đã thấy sự quan trọng của cậu. Chúng bắt đầu liên tục phóng bùa vào nhóc con.

"Crucio!"

Một lời nguyền nhắm thẳng về phía Harry. Với rất nhiều lời nguyền cùng bắn tới, cậu căn bản không thể tránh hết được. Ta cũng không biết tại sao, gần như cơ thể ngay lập tức xông ra một cách vô cùng ngu xuẩn.

"Ngu xuẩn..." Ta có thể nhìn thấy nét kinh hoàng và sợ hãi ẩn trên mắt cậu.

Ngu ngố, đừng cố quá có được không.

Ngu ngốc, đừng vơ hết việc vào mình.

Ngu ngốc, đứng ngoan cố không chịu nghe lời như vậy.

Tất cả, hãy cứ thế này là đủ rồi, đủ rồi....

Ly: Đó. Chính xác là cái vụ Crucio Bellatrix của bé Harry không hề bị giáo sư thấy đâu. Nên bé Harry đã tự ngược rùi :P. Mà nếu gs biết cũng chẳng sao đâu nhỉ. Vì thực sự ta nghĩ gs đã thích Har rồi, chỉ là k nhận ra thôi. Chương này cũng k có tình tiết gì đặc biệt. Từ chương sau mới tiếp tục lúc Har ra đi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. S2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip