P. Purpose_Mục đích

Sau lễ cân đũa phép, tôi nhanh chóng theo sau cụ Dumbledore đến phòng hiệu trưởng.

"Chanh đường" Hai con thú đá trước văn phòng nhảy ra, bỏ lại một cái cầu thang khá dài. Cụ quay lại nhìn vào tôi, ánh mắt lấp lóe sau đôi kính bán nguyệt. "Lên nào Harry. Thầy nghĩ chúng ta có nhiều việc phải nói với nhau."

"Tất nhiên rồi ạ" vui vẻ đi theo cụ vào căn phòng quen thuộc. Những bức chân dung vẫn xì xào nói chuyện như trước. Ngồi xuống cái ghế màu đỏ và vàng, tôi quay sang nhìn cụ đang bắt đầu pha món đường trà khoái khẩu.

"Một cốc chứ Harry??" Cụ giơ cái cốc nhỏ đầy đường lên và tất nhiên tôi từ chối. Nhìn cụ có vẻ hơi thất vọng. Khuấy chén đường, cụ nói với giọng hòa ái.

"Harry con vẫn tốt chứ? Thầy nghĩ hôm chọn quán quân nhìn sắc mặt con không được khỏe mạnh cho lắm." Nói rồi cụ uống một ngụm đường thật to.

Tôi gấp chân lại, cười một nụ cười gian xảo, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt có có chút nghi ngờ của cụ. Giơ bàn tay phải lên, một tách hồng trà xuất hiện ngay trong tay. Tôi uống một ngụm trà, cười lả giả.

"Con nghĩ là con rất khỏe, rất vui vẻ khi được trở về, Albus." Ngay lập tức, cụ nhảy dựng dậy, bàn tay phải tuy hơi gầy nhưng vẫn còn là một bàn tay bình thường chưa phải chịu phép thuật hắc ám bây giờ đang cầm chắc cây đũa phép cơm nguội trứ danh.

"Tom... là trò..." Cụ nhìn tôi bằng một ánh mắt xa lạ mà tôi chưa từng quen thuộc. Nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của cụ. Tôi cười cười đứng lên.

"Không phải Tom thưa thầy, là Harry. Con không nghĩ mẩu linh hồn Voldemort đủ để thôn tính con đâu. Chỉ đơn giản là một chuyến du hành xuyên thời gian mà thôi." Nhanh chóng làm ra một bùa nhận diện, đôi mắt sau cặp kính của cụ nhanh chóng lóe lên, cụ tiếp tục bình thản ngồi xuống chiếc ghế dựa êm ái, hai mắt hơi híp lại.

"Vậy Harry, ta có thể biết nguyên nhân nào khiến cho con trở lại thời gian này không?! Và biện pháp khiến con có thể trở về." Tôi có thể thấy khát vọng giấu sâu dưới cặp mắt xanh của ông. Nhưng tôi sẽ không cho ông sử dụng tích thì, có vẻ như tôi vô cùng ích kỉ. Nhưng tôi cũng biết hai con người ấy đã tự hành hạ nhau gần một thế kỉ này rồi, tôi sẽ không chấp nhận Albus hi sinh sinh mạng cho tích thì. Chỉ vì đơn giản cụ ấy còn có ngài Grindelwald luôn chờ đợi. Nếu có thể sống bên nhau, nên biết quý trọng nó.

"Sao thầy không hỏi con về tương lai của mười năm sau? Con nghĩ đó mới là thứ người cần quan tâm chứ. Tương lai được xây dựng lên từ những thứ vì mục đích lớn hơn mà mất đi?!" Lúc đầu chỉ là muốn tránh câu hỏi của cụ. Nhưng lúc những lời nói ra miệng, tôi phát hiện tôi không thể dừng lại được, tôi muốn tuôn ra hết những gì mà tôi đã phải kìm nén. "Tại sao con trở về ư?! Vì những thứ đã mất đi ấy!!! Vì những con người mà con yêu thương đã mất đi ấy!!! Con muốn họ có thể được sống hạnh phúc!!! Có thể vui vẻ sống bên những người họ yêu thương!!! Cedric Diggory, Chú Sirius, thầy Moody, Fred, vợ chồng thầy Lupin, ...chính thầy và cả thầy ầy nữa!!! Tại sao bỏ lại con??? Tại sao chứ??? Tại sao chỉ vì thứ gọi là mục đích lớn hơn???"

Cụ không nói gì. Một lúc sau, tôi thấy một bàn tay khẽ đụng nhẹ lên vai, ngước đầu lên, tôi nhìn thấy đôi mắt khó xử của cụ. Khi gặp ánh mắt của tôi, ông mất tự nhiên đẩy mắt đi nơi khác.

"Xin lỗi con... Harry... ta thực sự..."

"Không, xin thầy đừng xin lỗi con vì những việc chưa xảy ra. Con sẽ không cho nó xảy ra!!!" Tiếp tục cắt lời ông, ông đã biết, tôi không muốn cụ làm bất cứ gì vì những thứ ấy nữa. Bây giờ đây là công việc của tôi. Có hi sinh thì cũng chỉ được quyền có tôi!!!! "Lần trước, con đã bỏ lỡ quá nhiều. Xin thầy, lần này, mọi thứ hãy để con làm. Làm ơn... xin thầy, hãy dừng lại." Không cho ông nói thêm gì nữa. Tôi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Trước khi ra khỏi cửa, tôi cố ý nói vọng ra sau

"Khi người chết, Voldermort đã đến nhà ngục Nurmegard, ông ta hỏi một con người bị nhốt trong đó về cây đũa phép cơm nguội, dù không có sức chống cự và cũng biết rõ cây đũa phép nằm trong tay ai, người đàn ông ấy vẫn không nói cho Voldemort biết. Kết quả là bịhắn ta giết chết. Albus, làm ơn cho cả hai người một cơ hội. Gần một thế kỉ vừa qua là quá đủ để dằn vặt như vậy rồi. " Bước nhanh mà không quay đầu lại. Đây là thứ cuối cùng tôi có thể giúp ông.

Thức dậy vào sáng thứ bảy, mặc quần áo một cách lơ đãng. Cuối cùng, sau khi mặc quần áo đâu ra đó, tôi mới chậm rãi đi đến đại sảnh đường. Bắt đầu một ngày như mọi ngày bình thường. Đến giữa buổi, Giáo sư Mcgonagall như kiếp trước vội vã xuất hiện dẫn tôi đi đến chuồng rồng.

Bước vào lều, tôi nhanh chóng nhìn những quán quân còn lại một lần. Rồi ông Bagman nhanh chóng mang ra một cái túi lụa màu tím

"Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại... ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa... À, phải... bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng." Ông ta nói với giọng hớn hở. Ông đưa cái túi cho Fleur, nói:

"Ưu tiên cho phụ nữ." Quả nhiên Fleur bốc được rồng xanh xứ Wale, Krum tương tự với cầu lửa trung hoa đỏ tía. Cerdic cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển. Tôi thò tay vô cái túi lấy ra con Đuôi-Gai Hungary, con rồng liền xòe cánh và nhe mấy cái răng tí hon của nó ra. Chẳng biết có thể giữ lại làm kỉ niệm tặng Draco không, phải biết là tình yêu của cậu ta với rồng là không bao giờ cạn kiệt.

Im lặng nhìn từng người từng người ra khỏi lều, tôi nhàm chán ngồi lại. Cũng như trước, cả ba người vẫn lấy được trứng rồng dù có chút xây xác. Đã hơn một tuần không thầy Dumbledore, có lẽ câu nói cuối cùng của tôi đã có hiệu quả?! Chỉ mong vậy. Tiếp theo, cái tên Harry Potter lại xướng lên, tôi nhanh chóng ra khỏi lều. Đời này, tôi thực sự không muốn dùng chổi bay nữa.

Con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng tôi. Là một con bò sát đen đầy vẩy, hung bạo, con Đuôi-Gai Hungary quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh. Nhưng tôi cũng không nghĩ có ý định tự mình vật lộn với nó

{Hỡi tôi tớ của gia tộc Slytherin, ta triệu hồi ngươi, Medusa!!!} Ngay lập tức trong một con rắn to phải tầm cỡ tử xà xuất hiện. Nhưng ngay lập tức nó cuộn mình lại, dần dần, lớp da rắn biến mất, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện. Cô đeo một chiếc bịt mắt màu ngọc, mái tóc đen tuyền nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy những con rắn nhỏ lấp ló sau mái tóc ấy, bộ váy dài bồng phủ trên thân thể đẹp đẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Cô quay đầu lại, quỳ xuống bằng một chân, dùng giọng xì xì như rắn nói với tôi một cách trang trọng

{Xin chào người, người thừa kế được Slytherin lựa chọn. Ta, Medusa, tôi tớ của gia tộc xin chờ sự sai sử của người!}

Tôi khẽ cắn răng. Medusa là tinh linh, người bảo vệ ngàn đời của gia tộc Slytherin. Để gọi cô, cần một nguồn ma lực rất lớn cũng như là sự đồng ý của gia chủ. Nhưng nếu gọi được cô, cũng có nghĩa là tất cả mọi loại rắn đều sẽ nghe theo lệnh của chủ nhân. Vì vậy, tôi sẽ không để lỡ cơ hội này. Bước đến trước mặt cô, tôi để tay lên trán cô, những con rắn trong tóc cuốn trên tay tôi.

{Cho ta sức mạnh của ngươi, Medusa. Cho ta sức mạnh của ngươi!!!} Ngay lập tức, những con rắn cắn lấy bàn tay tôi, cả người Medusa xuất hiện những vệt sáng liên tục nhập vào trong cơ thể tôi. Ngay lập tức, tôi cảm giác được ma lực đang cuồn cuộn chảy trong người mình. Mở mắt ra, tôi đi về phía con Đuôi-Gai Hungary, nó nhanh chóng lùi lại bày ra tư thế chiến đấu. Nhưng ngay lúc nó nhảy vào tôi, cây đũa phép nhựa ruồi nhanh chóng đưa ra, ánh sáng xanh lam lạnh lẽo bay ra từ đầu đũa phép.

Chân con rồng ngay lập tức bị băng đóng chặt lại trên đất. Cả miệng đang định phun lửa của nó cũng bị đóng chặt lại với nhau. Nó cựa quậy trong vô vọng, ánh mắt vàng nhìn chằm chằm về ổ trứng của nó. Chậm rãi bước tới ổ trứng, nhấc quả trứng vàng đang lấp lánh tỏa chiếu giữa những cái trứng khác màu xi măng xám xịt. Tôi bước ra khỏi ổ rồng. Ngay lập tức, không khí im lặng trong chuồng rồng như vỡ ra, ông Bagman gào to khi đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở.

"Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Không thể tin được!!! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta, đã đóng băng được cả rồng và lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!!!"

Bước ra khỏi chuồng rồng, những miếng băng bám lấy chân nó ngay lập tức vỡ ra, nhìn những người giữ rồng đang vỗi vã nhào ra để khuất phục con Đuôi-Gai Hungary, tôi nhắm mắt lại để đôi mắt trở lại màu như cũ. Bước về phía trước chuồng rồng, nhìn thấy Moony-mắt-điên-giả đang lo lắng đứng đó, tôi không giấu nổi cong khóe miệng. Mục đích của ngày hôm nay, đã đạt được rồi.

Tác giả: Xin lỗi vì lâu không up truyện. Mà nếu ai thắc mắc thì hãy để tác giả giải thích ngay đây

- Medusa là tinh linh bảo vệ của gia tộc Slytherin nên chỉ có người thừa kế được gia chủ công nhận và người có huyết thống Slytherin mới nhìn thấy cô. Nên tất cả mọi người chỉ thấy Harry lúc đi ra nhắm mắt lại một chút mà thôi

- Khi Harry triệu hồi Medusa, nghĩa là cậu có đủ cả ma lực và sự cho phép của gia chủ Slytherin. Nên cậu có quyền sử dụng sức mạnh của Medusa. Vì vậy mà từ nay huyết mạch của Harry sẽ có cả huyết mạch của Medusa nhé. (A ta có buff hơi quá k? thôi mặc kệ nó vậy)

Cảm ơn mọi người đã đọc đến tận bây giờ. ta hứa sẽ chăm chỉ hơn. Adigato mina!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip