Chap 13

(Special Editions) Phiên bản có sôi thịt.

"Bắc đại tướng quân. Hoàng thượng triệu người vào cung."

"Hoàng thượng triệu ta vào cung? Có chuyện gì sao?"

"Thần không biết thưa Tướng quân."

Hắn đang trên đường quay trở về khi nghe tin Hoàng thượng cho gọi mình. Dạo này tình hình chiến sự ở ngoài sa trường khá yên ắng và nó đôi khi khiến hắn phải lo nghĩ rất nhiều. Mới vài ngày trước thôi hắn còn giao tranh với một vị tướng giỏi xứ Mông nguyên ấy vậy mà bây giờ biên cương không hề có gì đặc biệt xảy ra. Bọn chúng thật là biết cách khiến người khác cảm thấy hụt hẫng.

Bàn xong chuyện triều chính thì cũng đã quá năm canh,bầu trời khi ấy đã chuyển tối tự khi nào. Hoàng thượng nói rằng lần này hắn sẽ phải ở sa trường lâu hơn so với trước đây,hắn sẽ không phải lo lắng cho Hạo Thạc nữa,Hoàng thượng sẽ cho người khác vào thay vị trí của hắn để hắn có thể an tâm ra biên cương. Nhưng hắn cũng phải nói bản thân có cảm thấy một chút hối tiếc..vậy là từ giờ hắn sẽ không phải là người gọi cậu dậy,không phải là người lắng nghe cậu hằng đêm.. Nếu nói không hề luyến tiếc vậy thì hắn đang nói dối...

"Tướng quân,Thái tử cho gọi người đến."

"Ta biết rồi."

Nửa đêm canh ba,Hạo Thạc không đi ngủ còn gọi hắn đến để làm gì? Chẳng lẽ cậu đã biết chuyện hắn sẽ đi xa một thời gian? Không để thêm một phút giây nào trôi qua uổng phí,hắn liền lập tức đi đến Tĩnh Thất của cậu.

"Hạo Thạc. Hạo Thạc."

Mặc kệ hắn đã gọi cửa rất nhiều lần nhưng người bên trong có vẻ như không hề có động thái sẽ sớm mở ra cho hắn vào nên hắn nhẹ nhàng quay người rời đi. Doãn Kỳ vừa quay lưng lại thì tiếng giật cửa bỗng nhiên được phát ra ở phía đằng sau,hai bàn tay ấm áp kéo mạnh hắn ngược lại rồi rất nhanh tiếng đóng cửa như cắt đứt quãng cả một khoảng không gian tối tăm.

"Hạo Thạc!"

Người đó chẳng nói chẳng rằng lập tức không ngần ngại mà hôn lấy hắn,chỉ tính riêng cảm nhận của hắn thôi thì cũng đủ để biết người này kĩ thuật hôn..rất kém đi... Hơn nữa còn có mùi rượu? Hạo Thạc đã uống rượu sao? Lại còn uống say đến mức này..

"Có phải là thật không?"

Hạo Thạc ngước mắt lên nhìn hắn,gò má cậu phiếm hồng,đỏ ửng lên vì rượu,hai mắt đã trở nên mơ màng,mờ đục đẫm hơi sương,len theo từng hơi thở còn có mùi men nhàn nhạt.

"Đệ nói đến chuyện gì?"

Cậu thậm chí còn không thèm trả lời lại,liền một mạch nhắm mắt kiễng chân hôn hắn thêm một lần nữa. Lần này chẳng biết lấy ý tưởng gì ở đâu mà khi hôn cậu còn khẽ cắn lấy môi của hắn khiến hắn không hỏi cau mày..nhưng có nói đi thì cũng phải nói lại..hắn..thích điều này..

"Huynh nói đi! Chuyện đó..có phải là thật không?"

Hắn lại cứ tưởng cậu hỏi về chuyện bản thân sẽ đi đến sa trường một thời gian rất lâu mới có thể quay trở về nên không ngần ngại mà khẽ "Ừm" một tiếng. Hạo Thạc nghe xong tinh thần có chút ỉu xìu,hai tay nắm chặt lấy vạt áo hắn run run. Hắn còn đang định gỡ nó ra thì bất thình lình một lực đạo kéo mạnh hắn ngã xuống đất. Vài khắc tiếp theo Hạo Thạc đã yên vị ngồi ở trên bụng của hắn. Mà khoan đã! Tình cảnh này hắn đã từng gặp qua rồi đi? Chẳng phải đây là cái tư thế của cả hai sau khi Hạo Thạc bị bắt cóc hay sao? Chuyện này...đang dần vượt quá khả năng kiểm soát của hắn rồi!

"Hạo Thạc! Đệ chờ đã!"

"Huynh im lặng cho ta! Nếu chuyện đó là thật..thì ta sẽ biến huynh thành người của ta! Từ đó huynh sẽ chẳng đi đâu được cả!"

Vừa dứt câu Hạo Thạc liền lập tức cúi người xuống hôn lấy cổ hắn,tạo ra những vết hôn ngân đỏ đến chói mắt,môi của cậu nhẹ dịch chuyển dần xuống phía dưới,hai tay rảnh rỗi thì không ngừng sờ soạng cố gắng cởi y phục của hắn ra. Hắn nằm ở phía dưới không ngừng đấu tranh với tư tưởng của bản thân. Nếu nói hắn không thể đáp trả thì hoàn toàn sai lầm,hắn chỉ cần một cú đẩy tay thôi là đã có thể dễ dàng xô ngã cậu xuống..nhưng một phần nào đó trong hắn nói rằng hãy cứ để yên xem cậu làm gì..và có lẽ..hắn đang nghe theo giọng nói ấy vì từ nãy đến giờ hắn chưa hề động thủ. Y phục của hắn đã sớm rời khỏi thân thể,còn của Hạo Thạc thì đang nằm vắt vưởng ở trên hai tay,để lộ vai trần trắng muốt tựa như sương. Hai tay cậu chống lên ngực của hắn,cố gắng gặng hỏi thêm một lần nữa..

"Công chúa nước Hồi...có gì hơn ta..mà huynh...lại đi lấy cô ta...

"Hả? Hạo Thạc..Đệ nói cái gì?"

"Tại sao huynh lại đi lấy công chúa nước Hồi? Huynh hết thương ta rồi..có phải không.."

'Công chúa nước Hồi..' Hắn nhớ ra rồi. Vậy hóa ra chuyện mà cậu hỏi từ khi nãy không phải là hỏi chuyện chính sự mà hỏi về chuyện thành thân của hắn. Đúng là Hoàng thượng đã ban hôn cho hắn với công chúa Hồi Hạ nhưng hắn đã từ chối và lấy lý do còn bận việc nước. Chuyện đó xảy ra cũng đã được..ít nhất là vài tháng đi? Sao hôm nay cậu lại biết được? Lại còn tự mình đa tình uống hết một bình rượu..để rồi say như thế này đây...

"Hạo Thạc..nghe huynh giải thích."

Hắn đang là người duy nhất còn giữ được tỉnh táo,phải làm mọi chuyện rõ ràng nhưng người đời có câu " Không nên cãi lý với kẻ say. Đừng nên bắt tay với kẻ xấu."
Hắn bất chợt căng cứng khi Hạo Thạc ở phía dưới đang không ngừng cọ sát vào nơi nào đó của hắn khiến hắn phải cắn răng chịu đựng.

"Hạo Thạc à.."

Hắn nghe thấy tiếng gì đó. Là âm thanh của sợi dây lí trí cuối cùng trong hắn đã đứt. Hắn ngay lập tức đè ngửa cậu xuống,hai tay cậu bị hắn cố định trên đỉnh đầu không thể cử động,ngơ ngác dùng ánh mắt mơ màng mà nhìn hắn.

"Không..ta ăn huynh cơ!"

"Ồ..thật vậy sao?"

Tay hắn mân mê cởi tấm vải mà được mọi người gọi là y phục đang mặc như có như không trên người cậu ném sang một bên. Nhẹ cúi xuống hôn lấy cậu như thể đứa trẻ được kẹo mà không ngừng ngậm lấy mà cắn mút. Hơi men trong người Hạo Thạc như thể được truyền sang cho hắn,khiến hắn có một vài điểm choáng váng. Hắn từ từ ngồi dậy..hình như sợi dây lí trí của hắn..đã được nối lại rồi.. Chuyện này thực sự đã sai quá sai. Trên người hắn bây giờ chỉ còn mỗi tiết khố,còn cậu cũng chẳng khấm khá hơn hắn là bao. Tiếng thở dài nhè nhẹ cứ như thanh đàn liên tục được cất lên.

Bỗng người phía trước có động tĩnh,cậu khó chịu ngồi dậy,bĩu môi mà nói.

"Sao huynh lại dừng lại?"

"Hạo Thạc..chuyện này..ta không thể.."

Hạo Thạc dường như nghe không hiểu,tiến đến lại gần hắn rồi cúi xuống...cầm lấy nam căn đã bán cương của hắn..bỏ vào miệng..

Hai thân hình trên giường đang không ngừng di chuyển qua lại. Người ở phía bên trên liên tục luân động,người nằm phía dưới nước mắt chảy ra thấm đẫm gối,hứng chịu sự đưa đẩy.

"A..ha..D-Doãn Kỳ..bỏ cuộc..ta..chịu không nổi.."

"Mới vài tiếng trước đệ còn nói muốn 'làm' ta. Sao bây giờ đã xin thôi rồi?"

"Không..không chịu được nữa..tha cho ta đi..ta sắp mất mạng rồi..!"

Hắn kéo hông cậu đẩy cao lên,dùng tay chạm vào nam căn đã cương cứng nhưng chẳng còn gì để xuất ra mà nhẹ nhàng xoa nắn khơi gợi lại cảm giác khiến Hạo Thạc khẽ rên lên một cách thoải mái. Khoái cảm len vào tận trong cơ thể làm cho cậu sợ rằng bản thân sẽ không thể chịu đựng được nữa dùng hai tay nắm chặt lấy giường.

------------------------------------------

"Chuyện thành thân của huynh..không phải là thật..phải không?"

"Không phải. Cả đời này ta chỉ muốn lấy một mình đệ."


P/s: Phúc lợi mừng sanh thần JK :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip