Chương 19
Trịnh Hạo Thạc cảm nhận rõ ràng được sự cứng ngắt từ anh.
"Bảo bối. "
Doãn Khởi nâng mắt, nhìn thẳng vào hắn.
"Cậu ta là ai ?"
"Là....."
"Chỉ là tình một đêm thôi đúng không ?"
Doãn Khởi nhẹ nâng khóe môi, dùng ánh mắt tin tưởng mà nhìn hắn.
"Vâng, đương nhiên. "
Trịnh Hạo Thạc bất ngờ đến không hiểu được, đáng lẽ Doãn Khởi phải có một chút biểu hiện gì đó ghen tuông chứ.
"Vậy được rồi, chúng ta đi tiếp đi, còn nhiều thứ phải mua lắm. "
Doãn Khởi tự mình đẩy xe đi trước.
Trịnh Hạo Thạc nhíu chặt mày nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng tràn đầy cảm xúc không rõ ràng.
Doãn Khởi là một con người luôn hành động theo lí trí, anh biết tất cả mọi thú vui ăn chơi, mọi trò thác loạn trước đây của Trịnh Hạo Thạc, kể cả việc hắn có rất nhiều mối quan hệ mập mờ. Nhưng anh hiểu đó cũng chỉ là một hình thức giải tỏa tâm trạng của hắn mà thôi, những cậu ấm thượng lưu như hắn luôn luôn bị vây quanh bởi cám dỗ đến mức không thể chống đỡ nổi, và Trịnh Hạo Thạc cũng không ngoại lệ, hắn cũng chỉ là vì bị mất kiểm soát nên mới bị dây vào mấy thứ như vậy.
Và anh tin nếu Trịnh Hạo Thạc đã hứa sẽ làm cho anh hạnh phúc, hắn sẽ tự tay mình loại bỏ hết những thứ dơ bẩn đó ra khỏi cuộc sống của hai người.
Không khí vẫn duy trì một mực im lặng, cho đến khi hai người cùng nhau về nhà.
"Bảo bối, chuyện khi nảy..."
Trịnh Hạo Thạc một bên lái xe, một bên cố thăm dò anh.
"Chuyện gì ?"
Doãn Khởi tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm thành phố về đêm.
"Chuyện chàng trai kia. "
Trịnh Hạo Thạc liếc liếc mắt nhìn sơ qua gương mặt đang không rõ cảm xúc của anh.
"Đó là chuyện riêng của em, anh tin em có thể tự giải quyết được. "
Doãn Khởi chỉnh tư thế, nhìn thẳng vào con đường phía trước, trong lời nói không có lấy một tia cảm xúc, để Trịnh Hạo Thạc tự giải quyết chính là anh đang trao cơ hội để làm anh tin tưởng.
Trịnh Hạo Thạc im lặng không nói, trong đầu không ngừng hiện lên những suy nghĩ hỗn độn.
Buổi tối, chuyện không vui buổi chiều liền lập tức bị quăng ra sau đầu, Doãn Khởi cùng Trịnh Hạo Thạc lại trở lại không khí thân mật như bình thường.
"Bảo bối, anh nấu gì mà thơm thế ?"
Trịnh Hạo Thạc vừa tắm xong, đang cầm khăn lau lau tóc, bước chân nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, cả người đều tản ra hương sữa tắm nam tính.
"Canh kim chi, em thích mà phải không ?"
Doãn Khởi đang ở trong bếp, tất bật nếm nếm, khuấy khuấy.
"Bảo bối của em là nhất, còn nhớ em thích ăn cái gì nhất luôn. "
Trịnh Hạo Thạc tùy ý vắt khăn tắm lên thành sofa, cong đuôi hớn hở chạy vào bếp, tiến đến ôm cả người anh từ phía sau, tựa trên vai anh cọ cọ.
"Tất nhiên, tất cả mọi thứ về em anh một chút cũng không quên. "
Cảm nhận được vòng ngực rộng lớn ấm áo của hắn đang áp sát vào lưng mình, Doãn Khởi lại vô thức hơi ngửa ra sâu, tham lam nhiều hơn sự ôn nhu từ Trịnh Hạo Thạc.
"Bảo bối. "
Gác cằm lên vai anh.
"Hửm ?"
Mùi hương nhàn nhạt nam tính phát ra từ hắn thật dễ chịu.
"........."
Siết chặt thêm vòng tay.
"Nói gì đi chứ. "
Khóe miệng Doãn Khởi chậm rãi kéo lên, hai tay cũng vòng lấy cánh tay rắn chắc của hắn.
"Làm vợ em đi. "
Trịnh Hạo Thạc đặt một nụ hôn nhẹ lên vùng cổ trắng nõn bị lộ ra ngoài cổ áo của anh.
"Con chó lông xù kia, sáng nay anh và em đã đi thử đồ cưới rồi đó. "
Đứa nhóc này luôn khiến anh muốn khóc cũng không được, muốn cười cũng không xong.
"Bảo bối, làm vợ em đi. "
Hít thật sâu mùi hương bạc hà mát lạnh ngọt ngào phát ra từ anh, cảm nhận từng tế bào trong cơ thể mình đang không ngừng chứa đựng một phần từ Doãn Khởi, từ tận đáy lòng Trịnh Hạo Thạc lại dâng lên cảm xúc lâng lâng khó tả.
"Trịnh Hạo Thạc, lần thứ nhất cầu hôn trên sofa, lần thứ hai cầu hôn trong nhà bếp. Có ai đời như em không hả ? Hoa đâu ? Nhẫn đâu ? Nến đâu ? "
Doãn Khởi thấp giọng, liên mồm mắng hắn, nhưng trên môi vẫn là nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
"Bảo bối, làm vợ em đi. "
Vẫn giữ nguyên tư thế, đặt thêm một nụ hôn vào má anh.
"Không, anh phải là chồng chứ. "
Khóe mắt mang ý cười nồng đậm, cong cong thành hình trăng khuyết.
"Bảo bối, làm vợ em đi. "
Rúc sâu hơn vào hõm cổ anh, cọ đến cọ đi.
"Không làm, em phải tổ chức một cái gì đó thật hoành tráng thì anh mới đồng ý. "
Khuôn miệng nhỏ nhắn cười đến vô hạn đẹp đẽ.
Trịnh Hạo Thạc bá đạo xoay người anh lại, một tay chống xuống thành bếp một tay đặt lên tủ chén, vây anh trong lòng.
"Bảo bối, anh mà không đồng ý thì sẽ biết tay em. "
Đôi hắc mâu sâu thẳm toát lên vẻ nguy hiểm.
"Thách em dám làm đó. "
Doãn Khởi hất hất cằm nhìn hắn, Trịnh Hạo Thạc dám làm bậy, anh liền cho ngủ đất.
"Em sẽ ăn vạ đến khi anh đồng ý thì mới thôi. "
Trịnh Hạo Thạc bất giác nở nụ cười tươi rói, lộ cả khuôn miệng trái tim.
"Thật là, anh chịu thua. "
Doãn Khởi cười khổ, bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn, con chó lông xù ngoại cỡ 23 tuổi nhà anh thiệt là độc nhất vô nhị.
"Thế tóm lại anh có đồng ý không, anh mà nói không là em liền nằm xuống đây khóc cho anh xem. "
Chưa chi mà cơ mặt đã mếu sẵn rồi.
Nhưng mà nghiệt ngã chính là cái mặt mếu của Trịnh Hạo Thạc lại mang tính tấu hài rất cao.
"Rồi, rồi anh đồng ý, em đừng bày cái vẻ mặt đó ra nữa đi. "
Doãn Khởi nhịn cười đến đỏ cả mặt, mỗi lần hắn bày ra cái gương mặt méo mó này, anh đều không kiềm chế được mà cười đến thắt cả bụng.
"Bảo bối, anh chẳng chân thành gì cả. "
Trịnh Hạo Thạc giả vờ giận dỗi bỉu môi, khoanh tay, xoay đầu đi, không thèm để ý anh.
"Anh đồng ý, Mân Doãn Khởi đồng ý làm vợ của Trịnh Hạo Thạc, đã được chưa ?"
Nghịch ngợm lấy tay chọc chọc vào đường xương cằm của hắn.
"Vâng, được rồi, em yêu bảo bối của em nhất trên đời luôn. "
Trịnh Hạo Thạc thay đổi thái độ nhanh còn hơn tên lửa, đuôi mắt cười đến cong tít.
"Xong chưa ? Anh đi nấu ăn tiếp đây, đứng đây tí nữa là cả hai chúng ta phải ăn cơm cháy luôn đó. "
Doãn Khởi cười khổ né khỏi cánh tay rắn chắt của hắn, vội vàng tiến đến lo cho nồi canh sắp sôi đến tràn nắp.
"Thế em ở trong này phụ anh. "
Trịnh Hạo Thạc dán chặt người lên lưng Doãn Khởi, tuyệt đối không gỡ ra.
"Ngoan nào, ra ngoài đi, một tí nữa là anh xong rồi mà. "
Doãn Khởi như đang dỗ trẻ con mà vỗ vỗ đầu hắn.
"Đi mà, đi mà cho em ở đây đi. "
Vẫn tiếp tục bám dính.
Thế là Doãn Khởi phải mang nguyên cả con chó lông xù ngoại cỡ cao hơn anh cả cái đầu đi xung quanh phòng bếp, chật vật nấu xong cơm tối.
Dùng cơm xong, no nê thỏa mãn rồi, hai người lại như thường lệ cùng nhau ngồi xem TV.
Nhưng tuyệt nhiên sẽ không có sự xuất hiện của bộ phim 'Nguyện cùng người yêu đến chết đi sống lại cũng mãi không xa rời. ' hay đại loại như thế nữa.
Trịnh Hạo Thạc ngồi mà cứ như người không xương, toàn bộ thân trên đều dựa hết vào anh.
"Bảo bối. "
"Hửm ?"
Doãn Khởi cố giữ cho người thật thẳng để Trịnh Hạo Thạc được thoải mái.
"Bảo bối, em có thể hỏi cái này được không ?"
Trịnh Hạo Thạc cảm nhận được sự cứng ngắt của anh, đau lòng, đổi tư thế nằm xuống gối đầu lên chân Doãn Khởi.
"Em cứ nói đi. "
Doãn Khởi cưng chiều mà vuốt vuốt mái đầu xù lông đen đen của hắn.
"Bảo bối, anh kể cho em chuyện của anh trong sáu năm qua đi. "
Trịnh Hạo Thạc nghịch nghịch sợi chỉ thừa ra từ quần của Doãn Khởi, âm thanh dịu dàng đè nén như đang thành khẩn năn nỉ.
"Được rồi. "
Doãn Khởi nhẹ nhàng vừa mân mê tóc hắn, vừa dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhu kể lại.
"Trong sáu năm qua đồ vật quen thuộc với anh nhất, lúc nào cũng có trong nhà anh là cái gì, em biết không ?"
Lắc lắc đầu.
"Là thuốc ngủ đó."
Doãn Khởi nở nụ đầy chua xót.
"Từ cái ngày mà em đi, anh chưa lúc nào được thanh thản cả.
Ban ngày mở mắt ra sẽ thấy em đang còn say ngủ bên cạnh anh, buổi trưa sẽ thấy em đang đối diện cùng ăn cơm, buổi chiều đi thư viện sẽ thấy em đang chống cằm nhìn anh, buổi tối sẽ thấy em gọi món giúp anh, đến lúc ngủ cũng sẽ mơ thấy em cười với anh, gọi anh là 'bảo bối'.
Nhưng ngay sau đó anh lại nhớ đến ánh mắt oán hận trống rỗng, giọng nói khản đặc, cùng chữ 'tiện nhân' mà em gọi anh lần cuối, anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để quên hết tất cả những điều đó đi, để quên em đi. Anh đã thử không tới những nơi mà chúng ta đã từng đến, đã đổi luôn cả phòng kí túc, nhưng vẫn chẳng ít gì.
Sau đó anh mới nghĩ ra một cách, đó chính là tự tử. "
Bàn tay đang nắm lấy tay anh của Trịnh Hạo Thạc vô thức siết chặt, Doãn Khởi nhận ra, liền vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an.
"Anh đã mua rất nhiều thuốc ngủ, xong về nhà liền uống cả một ngụm lớn.
Anh cảm thấy buồn ngủ, rất buồn ngủ, mi mắt trở nên thật nặng, sau đó anh liền không miễn cưỡng nữa mà nhắm lại, trước mắt lập tức mở ra một khung cảnh tuyệt đẹp, trong đó có một đồng cỏ xanh mượt, từng đám mây lơ lửng trôi trên bầu trời xanh trong, còn có em đang đứng cười ngốc ở dưới gốc cây đợi anh tới. Anh sững sờ, qua một lúc lâu mới từ từ từng bước, từng bước tiến đến sau đó anh nghe em gọi một tiếng 'tiện nhân', trong nháy mắt tất cả không gian đều thay đổi.
Mây đen kéo đến che kín cả bầu trời, đồng cỏ mượt mà cũng biến thành những bụi gai nhọn mọc khắp nơi, gió bão nổi lên, chỉ có em vẫn đứng ngay đó nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo kia, anh đã rất sợ, anh muốn cùng em chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng đến lúc anh tiến đến muốn nắm tay em, em lại níu anh lại, không ngừng mở miệng gọi 'tiện nhân', 'tiện nhân', 'tiện nhân'.
Ngay tại lúc đó anh đã tự chính mình tỉnh dậy.
Anh biết anh sai, chính anh là người đã ngu xuẩn mà rời bỏ em, làm em phải hận anh đến mức như vậy, anh không muốn, thật sự không muốn đối mặt với em xa lạ như vậy chút nào. Tự bản thân anh đã làm cho em ra nông nổi đó, nhưng anh nhận ra thì sao chứ, tất cả cũng đã muộn rồi.
Cho dù lúc đó anh muốn nói lời xin lỗi em, muốn bù đắp cho em, nhưng em đang ở đâu chính anh cũng không biết được. Em đã rời xa anh, đi đến nơi mà anh không thể nào tới được, em đã về lại với thế giới của em, về nơi mà em thật sự thuộc về.
Hằng đêm anh đều bị nỗi nhớ em, cùng sự hối hận không ngừng gặm nhấm từng tế bào, nên sau đó anh chỉ còn cách tự thôi miên bản thân, tự tìm chút bình yên khi ngủ say thôi. "
Doãn Khởi nói xong thì giọt nước mắt trong suốt cũng kịp lăn xuống cằm anh, rơi ngay trên chóp mũi hắn.
Trịnh Hạo Thạc ngồi dậy, ôm anh vào lòng, dịu dàng vỗ về lưng anh.
"Bảo bối, em xin lỗi, em xin lỗi, đáng lí ra lúc đó em phải ở lì bên cạnh anh, dù anh có đuổi cũng không đi, em xin lỗi, bảo bối của em đừng khóc mà, em xin lỗi mà, được không ?"
"Không phải lỗi của em, là của anh mới đúng, chính anh đã ngu ngốc mà làm em tổn thương. "
Doãn Khởi bất giác khóc càng lớn hơn.
"Anh không sai, bảo bối của em không hề sai, bảo bối của em chưa hề sai, chưa hề sai. "
Trái tim Trịnh Hạo Thạc như bị thắt lại khi nghe tiếng nức nở của anh, ôm thật chặt anh vào lòng như muốn khảm anh thật chặt vào sâu trong cơ thể, ý nghĩ muốn trả thù anh ban đầu cũng đã dần vô thức mà tan biến đi chẳng còn lại gì. Hắn mặc kệ hết tất cả những gì trước đây, hắn chỉ biết mình muốn cùng người trước mắt này duy trì cả một đời, một đời này chỉ dành để sủng anh, yêu anh.
"Thạc. "
Không biết là vì mình muốn hay vì lúc ở bên Trịnh Hạo Thạc anh đều luôn luôn không chống đỡ được mà mềm yếu, nước mắt Doãn Khởi thoáng chốc rơi càng nhiều hơn, khóe mắt bỏng rát không ngừng ép chặt.
"Bảo bối, khóc hết đi, khóc một lần cho hết luôn, sau này anh sẽ chỉ được hạnh phúc thôi, không được khóc nữa đâu. "
Ôm lấy gương mặt đẫm nước của Doãn Khởi, Trịnh Hạo Thạc âu yếm khẽ hôn lên từng giọt nước mắt đang còn rơi dang dở trên má anh, nhìn anh khóc, chính hắn còn đau hơn gấp trăm nhìn lần.
"Thạc. "
Doãn Khởi vùi đầu lại vào sâu trong ngực hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Bảo bối khóc tốt lắm, khóc tiếp đi, khóc một lần cho hết nước mắt của sau này luôn. "
Trịnh Hạo Thạc đặt bàn tay to dày lên lưng anh, nhẹ nhàng mà ấm áp vỗ về.
Được hắn dung túng, Doãn Khởi lại không ngừng khóc, khóc cho đến khi khóe mắt không còn tuôn ra được giọt nước nào nữa, thân thể cũng thoát lực, mới vô thức mà ngủ luôn trong ngực hắn.
Trịnh Hạo Thạc nhìn con mèo nhỏ nằm ngủ ngon lành trong lòng mình, hai mí mắt sưng như hai quả đào, mũi cũng đỏ bừng, đôi lúc lại còn phát ra tiếng thút thít, trong lòng lại liền tan chảy thành một vũng nước xuân.
Mặc kệ trước đây Doãn Khởi có lừa dối hắn hay không, hắn chỉ biết hiện tại bảo bối của hắn đã vì hắn mà chịu không ít thương tổn cùng dằn vặt, Trịnh Hạo Thạc tuyệt đối tin tưởng anh, đây chính là bản năng mà từ lúc hắn gặp Doãn Khởi đã hình thành.
Đặt trên cái trán nhẫn nhụi trơn bóng của anh một nụ hôn thật khẽ, Trịnh Hạo Thạc biết từ lúc hắn gặp được Doãn Khởi, cuộc sống của hắn đã hoàn toàn đi lệch nhịp, hoàn toàn chỉ dựa vào cảm xúc của một mình anh mà duy trì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip