Chương 16: Lão đại

Nếu bạn thấy văn phong lần này lạ lạ thì đúng rồi đó vì Nhi vừa trở lại sau thời gian mấy năm không edit. Nhi quyết định thay đổi một tí, cũng hi vọng bản thân đã khắc phục được một số lỗi và trở nên hoàn thiện hơn xíu xiu so với Nhi của hồi đó trên con đường edit / viết truyện.

Trong bản raw thì đây là chương 17... cũng không biết sao hồi đó chia chương thành ra vậy nữa. Lâu quá không edit, quên mất tuổi tác của các nhân vật rồi. Mình sửa lại lối xưng hô cho gần gũi với người Việt nha, theo mình nhớ thì Giang Dương còn nhỏ tuổi hơn Tô Triêu Vũ và Lâm Nghiên Thần nhưng bởi vì đóng vai trò "lão đại" nên mình sẽ chọn lúc phù hợp mà xưng là "anh" hay "cậu ta". Nhìn chung thì gọi Vũ là "cậu" còn lại đa số là "anh" hết. Còn đoạn "thành viên gia đình" thì mình nghĩ nên để xưng hô cho ấm áp hơn tẹo hihi =)))

.

.

.

Tô Triêu Vũ nhắm mắt ngồi sau xe vận chuyển cỡ lớn, Lâm Nghiên Thần ngồi bên cạnh, vô cùng nhẹ nhàng đưa một tấm chăn giữ ấm đắp lên người cậu. Tô Triêu Vũ phản xạ có điều kiện mở to đôi mắt, thân mình run lên, lập tức siết chặt tấm chăn lông trong tay, cuộn lại đôi chân thon dài, ôm lấy đầu gối, dựa vào cửa kính xe.

Lâm Nghiên Thần thở dài, đắn đo lên tiếng:

- Cậu không biết chứ cậu ấy thật ra cực kì đau lòng đám chúng ta như con vậy đó. Lần này cũng không phải hoàn toàn thất bại, dựa theo tính tình lão đại thì xứ phạt có nghiêm khắc chút, tôi cùng với Lăng Hàn thay cậu chống đỡ, cùng lắm đánh hai cái là xong, nam tử hán đại trượng phu thì sợ cái gì?

Mạnh miệng như thế nhưng trong lòng cũng sợ Giang Dương mặt lạnh dùng gia pháp, cho nên cũng không tránh được nhăn mày một cái.

Tô Triêu Vũ cắn chặt môi, khi mới chấm dứt vây quét, cậu dựa vào kĩ thuật bắn súng đỉnh cao của mình mà bắn vỡ đầu kẻ cầm đầu của đám thổ phỉ, bọn lâu la lúc bấy giờ như rắn mất đầu, nhanh chóng bị bắn chết hơn phân nửa, còn lại thì bị bắt giữ. Đội hành động Phi Báo và đội cảnh vệ Hoàng Kim chỉ bị thương nhẹ một hai người, vốn dĩ có thể kết thúc vô cùng viên mãn, nhưng ngay lúc hai vị đội trưởng Lăng Hàn và Lâm Nghiên Thần còn chưa kịp chúc mừng, phía kiểm kê tang vật báo cáo: chỉ phát hiện một nửa số tang vật so sánh với số lượng mà tình báo đưa ra, có lẽ là do sau khi diễn ra hành động ở trấn Vượng Giác, bọn buôn lậu có phần cảnh giác đã giấu một nửa tang vật tại vùng núi lân cận.

Hai đội trưởng thẩm vấn đám buôn lậu bị bắt giữ suốt đêm, kết quả thu về là nỗi thất vọng đã được dự đoán trước - trong một đội ngũ không có điều lệ bảo mật khắt khe, nguyên tắc cơ bản mà an toàn nhất chính là càng có ít người biết càng tốt. Điều này hiển nhiên được quán triệt cực kì tốt. Một tiểu đầu mục có vẻ còn trẻ tuổi nói cho họ biết, trừ Andy - cũng chính là ông trùm bị một phát súng bắn cho vỡ đầu kia - không ai biết một nửa số bảo vật kia được chôn giấu ở đâu. Hắn ta rùng mình một cái, trầm giọng nói: "Ông ta đem tám anh em cùng lên một chiếc xe tải ra ngoài, lúc trở về chỉ có một mình".

Thế là việc duy nhất Lăng Hàn có thể làm là kéo dài thời gian làm nhiệm vụ, lấy địa điểm nơi Andy đưa người đi làm tâm, lấy quãng đường dài nhất trong vòng 12 tiếng mà xe tải có thể đi được làm bán kính, ở nơi núi non mênh mông dùng phương thức tìm kiếm trải thảm; còn Lâm Nghiên Thần thì cùng đội viên áp giải bọn tội phạm về lại căn cứ.

Tô Triêu Vũ nguyên bản từ công thần lại ngoài ý muốn trở thành tiêu bản sống bị dán nhãn "không đáng tin" và "vội vàng hấp tấp". Cậu khăng khăng cho rằng vận mệnh về sau của mình giống như một con bướm xui xẻo bị đóng đinh tại miếng gỗ gọi là "thư ký", còn những ngón tay sao chép thư từ suốt ngày dài đêm thâu và cặp mông hồng hồng bị đánh sưng của mình sẽ trở thành bảng biểu 3D treo tường dùng để dạy dỗ sự thận trọng từ lời nói đến việc làm cho những quân nhân mới gia nhập.

Lâm Nghiên Thần cũng không mang nỗi lo như cậu, ví như hiện tại, người tiền nhiệm trước đây thường xuyên sử dụng cái ghế sofa trong văn phòng tổng tư lệnh vô cùng đoan chính cầm hai chai nước trái cây ngoại nhập cuối cùng ngồi cạnh Tô Triêu Vũ, câu được câu mất cùng Triêu Vũ nói chuyện phiếm, Tô Triêu Vũ thì trong những lời khuyên bảo của anh ta thì cũng tự nguyện nhận chai nước trái cây cuối cùng, uống mạnh vài ngụm.

- Sợ lão đại là chuyện hết sức bình thường, chỉ có Giang Lập hoặc Trình Diệc Hàm là những nhân tài cùng đến từ một hành tinh như cậu ta mới dám đập bàn đập ghế thôi.

Lâm Nghiên Thần coi bộ cũng dạt dào cảm xúc:

- Tôi với Lăng Hàn cùng lớp, sáu năm ở cùng kí túc xá, là anh em chí cốt. Lúc đi học cũng được coi là những nhân vật xuất chúng, nhưng ảnh khác với kiểu người cà lơ phất phơ như tôi, đó giờ luôn là người cực kì cẩn thận cực kì kĩ lưỡng. Bố của Lăng Hàn là trung tướng đứng đầu Cục An ninh Quốc gia Lăng Dịch, cũng là học đệ của Giang Nguyên soái, do đó mới đưa con của mình tới để rèn luyện. Kết quả hai người chúng tôi ai cũng không thoát khỏi đằng trượng của lão đại, người thanh tú nho nhã như vậy còn phải chịu phạt nặng hơn so với tôi. Lúc đầu có sợ, có làm loạn, có phản kháng, vậy mà đến cuối cùng không hề không phục cũng không hề bất kính với lão đại, có đuổi chúng tôi cũng không chịu đi. Lâu dần cậu sẽ hiểu, đó là một cấp trên cực kì tri tâm lại vô cùng có trách nhiệm, so với tưởng tượng thì còn hoàn mĩ hơn. Kim bài của Lăng gia lão gia thỉnh mười hai mươi lần cũng không lay chuyển quyết tâm đi theo lão đại của Lăng Hàn nổi.

Tô Triêu Vũ nhớ lại màn "điều khiển từ xa" cực kì lạ lùng làm cậu đỏ ran mặt mày kia, không thể không hơi hơi gật đầu:

- Tổng tư lệnh rất là... rất là... thần kì... tôi chỉ có thể nói như vậy... tôi rất muốn biết... rốt cục là... có bao nhiêu... người như chúng ta?

- Không rõ lắm. - Lâm Nghiên Thần dứt khoát đáp - Nhưng mà tin tôi đi, công việc của lão đại cực kì nặng nề, trừ bỏ cái lần của tôi cùng Lăng Hàn kia ra, cậu ta chưa bao giờ dạy dỗ từ hai người trở lên đâu. Tôi nghĩ tổng số không vượt quá năm người nhỉ? Dù sao cậu ta cũng chỉ mới qua hai mươi bốn tuổi mà thôi, còn trẻ lắm.

Tô Triêu Vũ nhớ lúc còn ở trường quân đội, cậu có đọc qua lý lịch của Giang Dương - mười sáu tuổi phá lệ mà trúng tuyển trở thành đội viên thủy quân lục chiến, một năm sau được triệu tập về thủ đô, ở văn phòng Ủy ban quân sự tối cao trở thành cảnh vệ viên cần vụ mang quân hàm thiếu úy. Mười tám tuổi gia nhập không quân làm trợ lý hậu cần mặt đất, mười lăm tháng sau vượt qua bài kiểm tra phi công lái máy bay chiến đấu, cùng năm đó giành được vòng nguyệt quế của hội thi đấu võ thuật. Cũng năm đó, rời không quân, trở về thủy quân, thành lập tiểu đội phi báo, tự mình đảm đương đội trưởng, khi ấy anh ta đã là một thiếu tá trẻ tuổi. Phi Báo không mất đến một năm để trở thành đội thợ săn kiêu ngạo nhất của đế quốc, thành công giải cứu công chúa bị bắt cóc của nước bạn, hộ tống di vật văn hóa có giá trị hơn hàng chục nghìn tỷ vượt biển hồi hương, đương nhiên, thành tích của họ còn bao gồm những nhiệm vụ nhạy cảm không thể công bố ra bên ngoài. Tóm lại, tiểu đội dưới sự lãnh đạo của Giang Dương không ngừng lớn mạnh, nhanh chóng trở thành một đội độc lập rất đặc thù, quân hàm của Giang Dương lên đến thiếu tướng, anh thành công chuyển mình từ một người lính chiến đấu thành một viên chỉ huy, anh trở thành người trẻ tuổi mà bất kì viên tướng trấn thủ biên cương nào cũng muốn sở hữu, dưới quyền quản lí gồm ba binh chủng, tám đơn vị chiến đấu và sáu mươi nghìn chiến sĩ. Tất cả mọi người đều biết, dưới tay anh là một trong những chiến lực mạnh mẽ nhất Bố Tân đế quốc, theo thời gian, quân đoàn của anh cũng sẽ trở thành quân đoàn được trang bị hoàn mĩ và có tố chất cao nhất.

Tô Triêu Vũ cảm thán:

- Tổng tư lệnh thật sự là một kỳ tích, ý chí siêu phàm và quyết đoán của cậu ta đủ để há vỡ thành kiến của tôi dành cho con cái của các cán bộ cao cấp. Cậu ấy là người đầu tiên thắng được tôi.

- Về điểm này thì Giang Lập nói cực kì chuẩn, nhóc đó thản nhiên thừa nhận cơ hội thành công của người nhà nó là một trăm phần trăm, giáo dục tinh anh nghiêm khắc từ lúc bé đã khiến họ có được năng lực và học thức vượt xa người bình thường, gia thế hiển hách làm họ không thể chịu đựng được việc bị đánh giá thấp và phủ nhận, những thành tích của họ là bởi vì muốn vượt qua những chú ý tất yếu để chạm đến những ngợi khen hợp lí. Chỉ cần khống chế được bản thân, không trở thành tù binh cho dục vọng, rất dễ dàng trở thành một biểu tượng tốt đẹp truyền kì. Đương nhiên, việc khống chế được dục vọng và bản thân không hề dễ dàng chút nào.

Lâm Nghiên Thần tiếp:

- Thật khó có thể tưởng tượng những suy nghĩ này lại có thể tồn tại trong đầu óc của một người mười lăm tuổi. Sẵn đây nói chút, thành viên nhà họ đến mười sáu tuổi là chấm dứt việc học, năm đó trước khi lão đại nhập ngũ, trong tay cũng đã có hai bằng thạc sĩ.

Tô Triêu Vũ cực kì ngạc nhiên, Lâm Nghiên Thần tiếp tục nói:

- Có đôi khi điều động lòng nhất chính là cảm giác "bi thiên mẫn nhân" mạnh mẽ trên người lão đại. Cậu không tự chủ được mà tin tưởng cậu ta, biết mọi sự khống chế của cậu ta là vì để đem lại cho cậu tự do còn vĩ đại hơn nữa, cho cậu mặc sức rong ruổi nơi đất trời của chính mình. Đây là điều không ai có thể cự tuyệt, nhưng cũng không phải ai cũng có được món quà này từ cậu ấy đâu.

Tô Triêu Vũ nhìn túi du lịch Giang Dương chuẩn bị cho mình theo bản năng, Louis Vuitton đã hơi cũ với một quyển sổ nằm dưới đáy, mặt của cậu đỏ lên.

Lâm Nghiên Thần "chạm chai" với cậu:

- Cho nên, chúc mừng em gia nhập, thành viên mới của gia đình.

Tô Triêu Vũ ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch nước trái cây, ánh mắt của cậu trong suốt nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói:

- Em hiểu rồi... được cha bảo hộ và trừng phạt không có gì đáng để mất mặt, đúng không? Nhưng mà... hình như em vô tình làm mọi thứ phức tạp hơn rồi...

Gió núi lạnh thấu xương, Lâm Nghiên Thần chỉ nghe nửa câu đầu, anh vui mừng vỗ vỗ lưng Tô Triêu Vũ, sau đó mới dựa về sau nghỉ ngơi. Sự phản chiếu mông lung nơi cửa kính,nhìn cực kì giống "sếp" của họ. Tô Triêu Vũ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vẽ ra những đường cong động lòng người kia, dừng lại nơi bờ vai ấm áp rộng lớn, rồi chợt như bị điện giật mà rụt tay về dưới chăn lông, như thể vừa bị cửa kính lạnh lẽo đốt phỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip