Chương 44
Rõ ràng hai người đang rất nghiêm túc thảo luận về mùi vị khoai tây chiên, người đến người đi liên tục qua lại gần kệ để hàng nhưng dường như trong mắt Giản Mục Xuyên chỉ có mình Trần Trừng.
Lúc cô đang tập trung nói chuyện, anh sẽ lại thò đầu tới hôn cô, khiến hai má cô ửng hồng.
Mà những đòn đánh lén như vậy đã diễn ra nhiều lần trong lúc hai người đi dạo siêu thị!
Hoặc ví dụ như mỗi người đẩy một chiếc xe để hàng, vậy mà anh vẫn cố chấp đòi nắm tay. Mặc dù Trần Trừng đã tỏ vẻ nắm tay như vậy không tiện, nhưng anh lại nghiêm túc thể hiện quan điểm là người yêu của nhau cần phải làm thế, thậm chí còn đề nghị cô hãy chất tất cả mọi thứ lên xe đẩy của mình.
Đối mặt với Giản Mục Xuyên – một người như biến thành người hoàn toàn khác khi yêu, Trần Trừng thấy đau đầu thật sự.
Ban đầu Giản Mục Xuyên còn đề nghị đi m/u//a sắm và xem phim nhưng bị Trần Trừng từ chối, bởi vì giờ đã m/u//ộn, cô phải về ăn bữa tối do bạn trai nấu.
Bấy giờ Giản Mục Xuyên mới chịu từ bỏ và nói rằng sẽ bàn đến việc đi m/u//a sắm, xem phim vào ngày khác.
Về đến nhà, hai người rửa sạch những món đồ nấu nướng mới m/u//a rồi bắt đầu chế biến thịt và rau để nấu cho bữa tối, Giản Mục Xuyên đã sẵn sàng thể hiện tài nghệ nấu nướng.
"Em đi tắm trước đi." Giản Mục Xuyên nói.
Trần Trừng tỏ vẻ khó hiểu: "m/u//ốn ăn đồ anh nấu thì phải tắm gội thay quần áo trước à?"
"Mau đi." Đầu bếp Giản ra lệnh đuổi người.
Vì vậy nên Trần Trừng đành cầm áo choàng tắm, đỏ mặt vào phòng tắm.
Phòng tắm được bao quanh bởi tấm kính trong suốt, cô làm gì bên trong thì người bên ngoài cũng nhìn thấy hết, thật sự không có chút riêng tư nào.
Cũng may là Giản Mục Xuyên đang tập trung nấu ăn trong phòng bếp nên cũng không nhìn lén cô.
Giản Mục Xuyên lôi chiếc tạp dề mới m/u//a hôm nay ra rồi đi thay quần áo. Trần Trừng không phát hiện điều gì bất thường, đến khi cô tắm rửa xong, sấy khô tóc, vào phòng bếp mới giật mình trước bộ quần áo hở hang của Giản Mục Xuyên.
Ồ, không thể tả về quần áo, bởi vì anh có mặc cái mẹ gì đâu, từ trên xuống dưới trơn tru cmn luôn, thứ duy nhất giúp che đi phần nào cơ thể anh là chiếc tạp dề trước ngực.
Mặc dù tạp dề có che phần thân trên nhưng bả vai anh quá rộng, cơ ngực cũng không nhỏ, điều này khiến tạp dề trở nên bé nhỏ hơn rất nhiều.
Bác sĩ Giản này nghịch ngợm quá đi, lại còn chơi trò mặc tạp dề để dụ dỗ cô, hơn nữa người mặc tạp dề lại chính là anh!
Thấy Trần Trừng đi vào, mặt người đàn ông không hề đỏ, tim cũng chẳng đập, anh hỏi: "Đẹp không?"
Trần Trừng ngây người vài giây, mãi lúc lâu sau cô mới lắp bắp: "Đ... Đẹp."
Giản Mục Xuyên quay người tiếp tục bận rộn với cái bệ bếp, để lộ tấm lưng trầ//n trụ//i trước mắt Trần Trừng. Cơ bắp rắn chắc cộng với "hình tam giác ngược" chuẩn mực và cặp m/ô/n/g săn chắc làm Trần Trừng phải nuốt nước miếng.
Trần Trừng từ từ bước tới, cô không quan tâm anh có đang bận hay không, duỗi tay ôm vòng eo thon chắc của người đàn ông rồi nói: "Bạn trai à, em ôm anh một cái nhé?"
"Ừ, ôm đi." Bạn trai trả lời một cách hào phóng.
Kết quả là vòng tay của Trần Trừng cũng chẳng yên phận, cô sờ eo anh, xoa bóp m/ô/n/g anh, cuối cùng còn mặt dày hỏi: "Bạn trai à, em sờ cu của anh chút nha, được không?"
Đôi mắt Giản Mục Xuyên như biết cười, anh đáp: "Ừ, sờ đi."
Trần Trừng cũng không khách sáo, cô dán chặt vào lưng anh, sau đó luồn tay ra phía trước tạp dề rồi sờ lên thứ nam tính nóng bỏng kia.
Mà thứ nam tính đó của bạn trai đã cương cứng như sắt từ lúc nào rồi.
Tay Trần Trừng sờ dươn//g vật nóng bỏng của Giản Mục Xuyên, lòng bàn tay như bị phỏng, bỗng rụt về sau, ai dè vừa rụt được một nửa đã bị người đàn ông nắm chặt cổ tay hỏi: "Sao lại rụt lại?"
"Nóng quá!" Cô đáp.
Giản Mục Xuyên nắm lấy tay cô, đè lại trên dươn//g vật: "Nếu em không sờ nó sẽ càng nóng hơn đó."
Da đầu Trần Trừng tê rần, ngón tay tách ra, cảm nhận từng chút một về nhiệt độ của nó. Cô cảm nhận được rất rõ độ cứng của nó, sau đó vuốt ve thân hình của nó, rồi bắt đầu sục thứ nam tính kia một cách chậm rãi.
"Hà..."
Giản Mục Xuyên khẽ hừ một tiếng, đẩy hông vào lòng bàn tay cô ra hiệu: "Dùng sức nữa đi em."
Một khi đàn ông n/ứ/n/g thì có vẻ cũng không khác gì phụ nữ.
Trần Trừng cứ thế nằm nhoài trên tấm lưng trầ//n trụ//i của anh, cánh tay vòng qua eo anh, hai tay đưa tới trước mặt nắm lấy dươn//g vật của anh.
Cô sục đại vài lần, đầu nấm của anh càng phun ra nhiều t/i/n/h d/i/c/h.
Giản Mục Xuyên vừa bận rộn xào rau vừa chỉ huy cô: "Xoa cả đầu khấc và dái nữa, đừng mạnh quá."
Trần Trừng buồn cười nói: "Này, ruốt cuộc là em đang chơi anh hay là anh đang chơi em vậy?"
Giản Mục Xuyên đặt món rau đã xào xong vào dĩa, di chuyển hai bước. Trần Trừng hết cách, cũng bị anh kéo đi, chỉ nghe thấy anh nói: "m/u//ốn chơi anh thì phải nghiêm túc đấy, em chơi nổi không?"
Không phải cô đã sục cặc cho anh rồi à? Còn bị ghét bỏ như vậy.
Trần Trừng không phục, bỗng buông tay, chui qua nách anh đi tới trước mặt, rồi ngồi xổm xuống vén tạp dề trên người anh lên, chỉ thấy dươn//g vật to lớn kia đang dựng đứng một cách hống hách nghiêu ngạo.
Cô áp sát, há miệng ngậm lấy nó luôn.
"Haa.." Giản Mục Xuyên ấn đầu cô: "Nhẹ thôi, em m/u//ốn cắn đứt nó à?"
Trần Trừng bơ lời anh, nhưng vẫn há miệng lớn hơn, ngậm chặt lấy bằng miệng để cậu nhỏ của anh càng tiến vào sâu hơn.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm đầu khấc, chui vào trong lỗ sáo của anh, tay cũng phối hợp sục dươn//g vật nổi đầy gân xanh của anh liên tục.
Giản Mục Xuyên bị liếm đến mức cả da đầu tê dại, một tay ấn đầu cô, một tay chống lên kệ bếp, đẩy hông chầm chậm, bắt đầu ra vào trong miệng cô: "À... cục cưng dâm đãng, cũng biết bú quá đấy."
Trần Trừng mút mạnh rồi nhả dươn//g vật của anh ra, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ hơn thua hỏi: "Anh cảm thấy em chơi nổi không hả?"
"Ừ... chơi nổi, mau bú tiếp cho anh đi." Giản Mục Xuyên ưỡn hông, đút dươn//g vật vào trong miệng cô.
Trần Trừng lại hỏi: "Vậy anh thích bị em chơi không?"
Người đàn ông khẽ cười, giọng nói trầm thấp: "Thích, anh thích m/u//ốn chết luôn, lúc nào cũng m/u//ốn được em chơi."
Nghe vậy còn được!
Trần Trừng hơi đắc ý xoa dươn//g vật, càng ra sức bú liếm.
Nhưng Giản Mục Xuyên kéo dài đến cỡ nào, cô đã được mở mang tầm mắt từ lâu, do đó không phải cứ bú vài cái là có thể làm anh bắn được.
Trần Trừng bú đến nỗi miệng mỏi nhừ, nhưng dươn//g vật kia vẫn cứng ngắc như cây gậy, không hề có ý định m/u//ốn bắn.
Cô không khỏi oán trách: "Anh mau bắn đi chứ, em đói bụng rồi, m/u//ốn ăn cơm."
Giản Mục Xuyên cảm thấy buồn cười.
Người m/u//ốn sục là cô, người m/u//ốn bú cũng là cô luôn, rồi cuối cùng người chê anh lâu bắn cũng là cô.
Xem ra từ em vợ biến thành bạn gái, thân phận thay đổi nên tính t/ì/n/h cũng khó hầu hạ hơn xưa rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Mục Xuyên cúi người kéo cô đứng dậy, hôn một cái nói: "Vậy thì chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy làm tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip