Chương 15: "Búp bê thì không được khóc" (1)
Trà Chuông Gió, buổi sáng sớm còn những giọt sương trong suốt như pha lê đọng trên các nhánh lá cành hoa, đua nhau phản chiếu tia nắng mặt trời lấp lánh. Đã đến mùa chuyển giao năm cũ với năm mới, trước cửa quán trang trí những bông tuyết trắng xóa xinh xắn cùng những vòng hoa gắn đầy nơ và kẹo. Bên trong quán trưng một cây thông Noel đèn nhấy nháy, những hộp quà đủ màu đủ kích cỡ nằm bên dưới cây thông như chờ đợi người đến mở chúng ra. Jungkook và Taehyung vẫn ngồi ở chiếc bàn dưới vòm lá xanh, hôm nay có thêm những trái châu tròn nhiều màu sắc treo tòng teng vui mắt. Taehyung vẫn gọi ly cà phê sữa đá quen thuộc, còn Jungkook gọi món sinh tố dưa gang, một bánh phô mai chanh dây, một bánh khúc cây và một ấm trà lạt hương đào thơm lừng.
- Măm măm nè. _ Taehyung xắn một miếng bánh đút cho cậu.
- Hi hi. Em khỏe rồi mà. Anh cứ làm như em là con nít ấy! _ Jungkook ngúng nguẩy nói nhưng vẫn há miệng ăn miếng bánh từ tay Taehyung.
- Em là con nít chứ gì nữa. Lúc em còn vắt mũi chưa sạch, anh đã đủ tuổi lái xe rồi đó!
- He he.Vâng, em biết anh Taehyung đã già lắm rồi.
- Á, trai ba mươi rất sợ chữ "già" nha.
- Vậy em sẽ nói là anh sống lâu năm rồi nha.
- Ha ha. Mười năm nữa em cũng sẽ bằng anh bây giờ. Lúc đó bị nói là già thì đừng trách nha!
- Ai nói? Nếu là anh thì em không sợ đâu. Lúc đó anh cũng vẫn già hơn em mười năm. He he.
- Ha ha ha. Anh già nhưng tâm hồn vẫn trẻ trung. Không sợ không sợ!
- Hì hì. Đúng ha. Thấy anh lúc nào cũng cười, lúc nào cũng tìm được niềm vui trong cuộc sống. Tự do, tự chủ được thật thích.
- Em còn trẻ mà. Chỉ cần em có nhận thức về sự tự do và thích nó, tương lai em sẽ có được nó. Anh thấy em cũng rất nỗ lực trong việc học hỏi thiết kế đó chứ. Em có thấy hạnh phúc trong việc đó không?
- Có ạ. Em thật sự thấy hạnh phúc mỗi khi vẽ mẫu, đi lựa vải, cắt may. Hạnh phúc nhất là khi người mặc những món đồ em làm trở nên đẹp hơn và họ cũng thích điều đó.
- Họ tới giờ có mình anh chứ mấy hả?!
- Ha ha. Anh lại trêu em. Còn chị Mi So nữa chứ bộ. Em mới may cho chị ấy được hai cái đầm, chị kể bạn trai chị khen lắm. Nếu có thể, em thật muốn may thêm đồ tặng chị Mi So. Không biết chị ấy và bạn trai chuyển đi đâu mất rồi?
- Ừm, chắc chuyển đi đâu đó cho tiện chỗ làm thôi. Còn em, có nghĩ tới việc mở cửa hàng thời trang không?
- Em không biết nữa ạ. Chị AnN kể em các chi phí chị ấy phải trả hàng tháng để duy trì cửa hàng và nuôi thợ, nuôi xưởng cũng nhiều lắm. Chị AnN giỏi vậy mới có dư. Em không biết em có làm như vậy nổi không?!
- Em cũng giỏi mà. Phải tự tin lên! Nếu lúc đầu em chưa đủ sức làm lớn như AnN thì làm nhỏ thôi. Với lại em cũng có tiền mỗi tháng. Sao không dùng nó mua vài căn hộ cho thuê? Sau này em không phải lo chi phí sinh hoạt hàng tháng, đầu óc nhẹ nhàng, thiết kế sẽ phóng khoáng dễ đẹp hơn nhiều.
- Em không muốn dùng tới số tiền đó!
- Em đưa cho chị Mi So cũng là dùng tới nó đấy thôi!
- Ý em là em không muốn dùng nó làm lợi cho mình! Em muốn có được sự tự do một cách chân chính.
- Ha. Anh thích điều đó! Vậy em cứ tiếp tục theo đuổi đam mê của em đi. Anh tin tương lai em sẽ thành công!
- Anh có đam mê nhiếp ảnh chứ?
- Có chứ. Mê lắm luôn! Từ nhỏ anh đã hay lấy máy chụp hình của bác ruột chụp đủ thứ hết, hoang phí không biết bao nhiêu cuộn phim. Ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp đã là một hạnh phúc. Có thể lưu lại những khung cảnh kỳ diệu ấy để chia sẻ cho mọi người còn hạnh phúc hơn!
- Anh hay quá. Có đam mê, sống được với nó, còn kiếm nhiều tiền từ nó nữa. Thật đáng ngưỡng mộ!
- Hì. Nhưng để được vậy anh cũng phải trả giá không ít đâu. Theo đuổi đam mê không phải là làm những gì mình thích, mà là em dám trả giá bao nhiêu để được làm những gì mình thích. Em có biết để có được bức ảnh đạt giải nhất cuộc thi của National Geographic, anh đã theo dân địa phương đi sâu vào rừng Amazon, chụp được rất nhiều ảnh đẹp mang về, cũng mang về theo cả bệnh sốt rét nữa. Đợt đó anh bị bệnh hành tưởng chết rồi, khỏi bệnh thì cũng sút luôn hơn chục kí.
- Trời! Anh chịu khổ quá vậy?!
- Không đâu! Lúc còn bệnh thì em mới thấy khổ, vượt qua rồi em thấy nó bình thường lắm. Thậm chí còn thú vị vì có nhiều trải nghiệm.
- Hay quá! Cũng giống như trong thiết kế. Em không thích công đoạn cắt ráp lắm. Nhưng không thể từ bản vẽ trên giấy hô biến là có bộ đồ trên thực tế. Cắt ráp có mấy lần em xực vô tay mình luôn. Nhưng làm nhiều lại thành quen, lại thích. Quá trình để hiện thực hóa bản vẽ của mình cũng rất đáng để thưởng thức. Với lại nếu sau này mở xưởng lớn như chị AnN, chị ấy chỉ còn thiết kế mẫu rồi đưa cho thợ làm thôi, nhưng tất cả công đoạn chị ấy đều từng làm qua rồi, thành thục luôn rồi, như vậy mới quản lý tốt được thợ trong xưởng ha.
- Đúng rồi. Em mà đủ giỏi sẽ thu hút được nhà đầu tư nữa đó. Anh đăng kí một chân nhé.
- Ha ha ha. Anh coi chừng lỗ vốn nha.
- Ha ha. Anh tin vào tài năng của em. Khi bắt tay kinh doanh thật mình phải tính toán kỹ lưỡng chứ. Tài năng cộng thêm sự tính toán chu đáo rồi sẽ dễ thành công thôi. Còn lỡ thất bại thì làm lại. Thương hiệu 7UP gặp thất bại tới sáu lần, đến lần thứ bảy mới thành công chứ bộ.
- Vậy hả anh? Hay nhỉ!
- Ừm, mà hôm nay là Giáng Sinh, em có muốn đi đâu chơi không?
- Không ạ. Giáng Sinh mọi người ra đường đông lắm. Anh có tính đi đâu không?
- Anh theo em! Giáng Sinh là mùa con nít được quà. Em muốn đi đâu anh đưa em đi đó. He he.
- Em không phải con nít mà!
- Xì xì.Em có thấy người nào say mà nhận mình say bao giờ không?
- Hứ! Anh nói chỉ có con nít được quà thôi phải không? Vậy em không tặng quà anh nữa! Quà của em đâu?
- Em có quà tặng anh hả? _ Taehyung hỏi giọng thích thú.
- Không tặng nữa đâu!
- Anh đâu có nói người lớn thì không được quà đâu ta! Thôi lỡ có rồi thì tặng đi mà. He he.
- Xì xì. Quà của em đâu?
- Hì. Vậy em muốn nhận quà bây giờ?
- Hi hi. Bây giờ đi ạ! _ Mắt Jungkook sáng rỡ, nụ cười tươi rói.
- Thấy chưa. Em thích đòi quà y như con nít! _ Taehyung nhìn cậu, cười thích thú.
- Thôi lỡ có rồi thì anh tặng đi mà!
- Hay ha, xài nguyên câu của anh luôn ha!
- Hi hi.
Taehyung lấy trong túi ra một gói quà hình chữ nhật, được bọc bằng giấy nhún màu rêu.
- Tặng em nè, con nít!
- Cám ơn anh, người sống lâu năm!
- Ha ha ha. Nhận quà của người ta mà vẫn móc méo người ta ha!
- Hi hi. Em chỉ nói đúng sự thật thôi mà.
Jungkook bóc lớp giấy màu rêu một cách cẩn thận, bên trong gói quà là một xấp những tập giấy vẽ loại cậu hay dùng, mấy cục gôm từ lớn đến nhỏ, một hộp bút chì nguyên khối và một hộp bút màu marker.
- Ôi, thích quá. Cám ơn anh nha! Bút chì kiểu này nhìn đẹp quá, cầm cũng đã tay nữa. Còn bút màu này xài sao vậy chị? Nhìn lạ quá.
- Đó là bút marker. Anh thấy dân kiến trúc hay dùng nó để lên màu cho nhanh. Mà màu rất đẹp và trong. Anh tặng em dùng thử.
Jungkook liền lấy bút marker ra quẹt thử vào tập giấy mới. Màu quả thật rất trong, sắc rực rỡ bắt mắt. Nếu muốn vẽ nhanh mà vẫn đủ ấn tượng thì lên màu bằng bút marker này đúng là lý tưởng.
- Đẹp thật. Cám ơn anh. Thích quá à!
Jungkook lấy bút chì và marker quẹt nhanh thành hình khuôn mặt Taehyung, nhìn có chút trừu tượng nhưng thần thái và đường nét cơ bản khá giống. Taehyung thích thú cười tít cả mắt.
- Cho anh tấm này nha! Anh phải lồng khung treo trong nhà mới được.
- Vâng ạ. Nhưng mua khung ở đâu ạ?
- Nhiều chỗ bán lắm. Sát trường kiến trúc bán đủ mấy món này đó. Lát anh chở em đi mua liền cho nóng.
- Vâng.
- Hi hi. Anh còn một món quà nữa tặng em.
- Còn nữa ạ? Sao nhiều vậy anh?
- Có gì đâu mà nhiều.
Lại lục túi lấy một hộp giấy hình chữ nhật nhỏ, Taehyung tự tay bóc ra, đưa cho Jungkook một chiếc máy kích thước to hơn iPhone của cậu, nhưng lại nhỏ hơn iPad hay những máy tính bảng khác.
- Đây là gì vậy anh?
- Sách điện tử Kindle. Loại này chỉ thuần túy để đọc sách thôi. Anh tặng em thêm một niềm vui. Hì hì. Mà không biết em có thích đọc sách không?
- Trước giờ em cũng ít đọc sách ạ. Chỉ toàn đọc tạp chí coi mấy mục thời trang, hay đọc sách dạy về may vá. Anh Taehyung thích đọc sách lắm hả?
- Không quá ghiền. Nhưng anh cũng thường đọc. anh thấy em hay ở nhà thì có sách bầu bạn cũng rất thú vị. Mỗi lần tinh thần bất ổn anh đều tìm đến sách, những sách văn học cổ điển hoặc của những tác giả có kiến thức rộng và tâm hồn sâu sắc, hoặc một số sách dạy thành công cũng rất hay. Chỉ cần đọc vài trang anh đã có thể cảm thấy thoái mái rồi.
- Hay vậy sao? Vậy từ giờ em sẽ thường xuyên đọc sách. Cái này dùng sao vậy anh?
- Dùng thế này. Trong đây anh đã tải cho em khá nhiều đầu sách hay rồi đó, có cả tiếng Anh nữa, vì anh thấy em biết tiếng Anh.
Taehyung chỉ cho Jungkook cách sử dụng Kindle một lượt. Jungkook thích thú cám ơn y rối rít.
- Thôi thôi, không cần cám ơn anh liên tục vậy đâu! Em đưa quà của anh đây là được. He he.
- Hi hi. Có gì anh cũng đừng chê nha.
Đến lượt Jungkook lục túi, lấy ra một hộp giấy hoa hè đưa cho Taehyung.
- Sao mà màu mè vậy nè?!
- Hì hì, chỉ là cái hộp thôi ạ. Bên trong không màu mè đâu ạ.
Taehyung bóc hộp quà, lấy ra một chiếc áo khoác dạng vest kiểu dáng trẻ trung, màu xám nhã nhặn. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng từng đường cắt ráp đều rất tinh tế, sắc ngọt, không hề thấy dấu chỉ. Một tay áo khoác được may phá cách bằng một mẫu vải khác rất đặc biệt, cũng màu xám, hơi đậm hơn và ẩn hiện họa tiết màu bạc. Một phần cổ áo cũng được viền lên bằng mẫu vải họa tiết. Taehyung khoác ngay lên người. Một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ lại vừa nam tính được chiếc áo khoác tôn lên.
- Đẹp quá! Đồ em làm càng ngày càng đẹp. anh tin là anh đầu tư sẽ có lời!
- Hi hi. Anh thích là em vui rồi!
- Cám ơn em nha!
- Cám ơn anh nha!
Hai cậu trai thích thú tận hưởng những món quà của nhau. Đến gần trưa, Taehyung chở Jungkook qua các cửa tiệm sát bên trường kiến trúc mua khung hình. Cậu nhìn tầng tầng lớp lớp bút chì, giấy, màu vẽ mà mê mẩn. Sau đó, Taehyung chở cậu về lại City Garden. Dự tính cùng ở nhà đón Giáng Sinh.
Lên đến căn hộ, Jungkook vừa mở cửa ra liền thấy một hộp quà gói giấy đúng màu xanh đỏ giáng sinh đặt trên bàn cà phê, to bằng cái tủ lạnh một ngăn. Cậu ngơ ngác lại gần, mở hộp quà ra xem. Bên trong toàn những hộp giấy nhỏ hơn mà cậu có thể đoán là đựng những món quần áo, trang sức đắt tiền. Jungkook cầm tấm thiệp được đặt ở trên cùng mở ra xem, nét chữ bay bướm hơi khó đọc: "Tặng búp bê của tôi – Park Jimin".
Taehyung đứng bên không đọc ra dòng chữ trên tấm thiệp, tò mò mở những hộp quà nhỏ ra xem. Một bộ trang sức gồm vòng cổ, bông tai, lắc, nhẫn được nạm kim cương lấp lánh chói mắt. Một chiếc áo bằng lụa, thiết kế sang trọng quyến rũ. Một chiếc vòng cổ trang sức nữa bằng vàng hồng đẹp đẽ. Taehyung mở đến hộp thứ ba liền chán, không mở thêm nữa. Nhìn qua Jungkook, thấy nước mắt đã chan chứa trên khuôn mặt kiều diễm.
Cậu vẫn nhìn chăm chăm vào tấm thiệp trên tay. Bàn tay cậu run nhẹ, nước mắt rơi lã chã. Hồi lâu, Jungkook mới lắc đầu, cất giọng nhỏ xíu như thầm thì với chính mình:
- Tại sao? Tại sao lại làm vậy?
Jungkook bị những ký ức đẹp đẽ như trong lâu đài cổ tích với Jimin ùa về tâm trí. Sự quan tâm, chăm sóc của anh. Cuộc sống xa hoa anh mang đến cho cậu. Những lần gần gũi say đắm cùng anh. Cầm tấm thiệp trên tay, đọc câu chữ quen thuộc Jimin hay dùng, cậu ngỡ mọi thứ mới như ngày hôm qua. Jimin đứng đó, đẹp như một bức tượng tạc, mỉm nhẹ một nụ cười quyến rũ với cậu, đi đến trao cho cậu một nụ hôn cháy bỏng, rồi nhẫn tâm đem cậu bán đi. Nước mắt càng rơi nhiều hơn, nỗi xót xa cào xé ruột gan. Jungkook nhận ra cậu không hề căm hận gì Jimin. Chỉ một tấm thiệp nhỏ, những ký ức và cảm xúc khi xưa với Jimin liền quay lại bóp nghẹt tim cậu.
- Sao vậy Jungkook?
Taehyung vẫn còn đứng bên cạnh, lo lắng hỏi. Jungkook quay qua Taehyung mà như không nhìn thấy y, đôi mắt nhòa lệ. Cậu ngồi sụp xuống sô pha, ôm mặt khóc to nức nở, buông rơi tấm thiệp lên nền nhà. Taehyung cúi xuống nhặt lên, cố gắng đọc dòng chữ khó nhìn kia. Cuối cùng đã đọc ra câu chữ, y bỗng thấy thân thể mình từ từ đông cứng. Park Jimin! Những món quà đắt tiền kia là Jimin tặng Jungkook?! Jimin gọi cậu là búp bê của hắn?! Mối quan hệ giữa Jimin và Jungkook không đơn thuần là giữa ông chủ và nhân viên?! Tại sao Jungkook lại khóc lóc thương tâm như vậy khi nhận tấm thiệp của Jimin? Phải chăng vì cậu yêu Jimin? Nếu không, giải thích thế nào về cách gọi ngọt ngào Jimin dành cho cậu, giải thích thế nào về những giọt nước mắt đang tuôn rơi kia? Taehyung cảm tưởng như ruột gan bên trong mình đã hóa thành đá tảng, xung quanh y là một đại dương đen ngòm lạnh lẽo, y đang chìm dần, chìm dần, không cách nào thoát lên. Thở cũng thấy khó khăn, Taehyung vẫn cầm tấm thiệp trên tay, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Jungkook vẫn còn đang khóc; bàn tay còn lại của y vô thức nắm chặt.
Giáng Sinh hôm đó, hai cậu trai vẫn cùng ăn uống, cùng đọc sách, vẽ vời. Nhưng mỗi người một tâm trạng nặng nề khác nhau. Taehyung ra về sớm dù vẫn hy vọng Jungkook giữ mình lại. Jungkook tuy không muốn Taehyung về sớm, nhưng tự thấy mình không có tâm trạng vui vẻ gì, đành chào tạm biệt y. Ở hai nơi khác nhau, hai cậu trai cùng trải qua một đêm thao thức khó ngủ với những nỗi buồn không thể gọi tên...
To be continue.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip