Part 32


Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải đang đuổi theo, đi tới bên người Dịch Dương Thiên Tỉ: "Hai người bọn họ..."

"Ài ~" Thiên Tỉ nhìn lên trời, " con đường phía trước còn một mảnh mê mang a. . ."

"Này, anh vừa mới cùng Vương Nguyên..."

"em sẽ không ăn dấm chua rồi đấy chứ ."

"Hặc hặc, nực cười, em làm sao sẽ..."

"chụt~ "

"... ... . . ."(\\\﹏\\\\)~

"Hoành Hoành nghe lời, anh không học bọn hắn giận dỗi ~ em phải tin tưởng anh chỉ chung tình với em thôi ." (ôi má ơi sến quá đi mất cái cặp này)

"Biết, đã biết."

". . ."(^ω^)

... ... ... ... . . . Đô Đô: lại không mang theo ta đi chơi... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Vương Nguyên lần đầu tiên N lần lau mắt, sợ còn có nước mắt đọng tại đó liền bị người kia cười nhạo.

Nghĩ tới cậu vừa mới vậy mà tại trước mặt tên Vương Tuấn Khải kia khóc, còn gào lấy cái gì Vương Tuấn Khải hỗn đản các loại . . .

Cậu thật là cái đồ con lợn mà!

Mình tại sao có thể bị một chút việc nhỏ như vậy đánh bại?

Vương Nguyên hít mũi một cái, hung hăng đem một cục đá trên mặt đất đá bay, giống như đem nó biến thành Vương Tuấn Khải.

Cậu cũng không rõ ràng lắm, tại sao mình sẽ thì cứ như vậy khóc lên.

Bởi vì lòng tham, vì cái gì lòng chua xót, hình như là bởi vì Vương Nguyên tự cho là đúng mà nghĩ rằng Vương Tuấn Khải nhất định sẽ giúp cậu.

Hắn, nhất định phải giúp mình sao?

Mấy tháng này, xem ra chính mình đã bị hắn làm hư rồi.

Vương Nguyên mím môi, hốc mắt đỏ đỏ khiến cho người ta một hồi đau lòng.

Cúi đầu, cậu trầm mặc mà đi trên con đường kia, bất tri bất giác, vậy mà đi tới trên đường cây bạch quả ngân ngày đó.

Bởi vì đã là mùa thu, lá cây đều biến thành màu vàng kim óng ánh,đung đưa nhẹ nhàng mà rơi xuống.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chớp động.

Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải. . .

Trong lòng đang nghĩ , đều là Vương Tuấn Khải.

Vì cái gì hắn hiện tại có thể tác động tới tâm tình của mình, có thể cho mình khóc ,để cho mình cười.

Cậu... . . .

Hy vọng hắn có thể một mực sủng ái mình, một mực hướng về mình sao?

Cái kia không phải là. . .

Cậu hy vọng hắn thích... . . .

"Nguyên Nguyên!"

Cậu mãnh liệt quay đầu lại, nhìn Vương Tuấn Khải cực kỳ nhanh lao đến, đưa tay nắm lấy cổ tay của mình.

Vương Nguyên sững sờ mà nhìn hắn, không rõ giờ phút này trong lòng vọt lên vui vẻ là có ý gì .

"Nguyên. . . Nguyên Nguyên... . . ."Hắn khom người thở phì phò, ngước mắt nhìn xem Vương Nguyên, "Vừa mới, vừa mới thực xin lỗi, là lỗi của anh."

"... ..."

Vương Nguyên xoay người sang chỗ khác: "Không phải lỗi của anh, là tự bản thân tôi tùy hứng hiếu thắng thôi."

Nhìn hắn gấp gáp như vậy chạy tới, Vương Nguyên cũng cảm nhận được một ít khoái cảm trả thù.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, đem cậu kéo qua: "Vậy em còn đang tức giận sao?"

"... ... Tôi không sao, anh không cần phải đến ý đến tôi." Vương Nguyên đều muốn tiếp tục đi lên phía trước.

Cậu còn không có sửa sang lại tốt tâm tình của mình, cậu muốn hiểu rõ tại sao mình như vậy chú ý Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải sốt ruột mà hô hào, "em có thể không tức giận được không?"

"tôi không có tức giận!" Vương Nguyên xoay đầu lại, trong ánh mắt vô tình lần nữa phiêu đầy hơi nước.

Vương Tuấn Khải mím môi: "Vậy em vì cái gì còn muốn khóc?"

Cậu quật cường mà ngẩng đầu: "Ai bảo anh vừa mới một mực chơi bóng khi dễ em! Ai bảo anh không ngừng mà đoạt bóng của em. . ."

"Nguyên Nguyên... . . ."

"anh làm gì mà cao hứng như vậy khi Nhị Văn dẫn bóng? ! Anh vì cái gì không cho em lấy? ! !"

"Nguyên Nguyên em... . . ."

"anh không phải nói anh yêu em sao? !"

Lời còn chưa dứt, hai người đều giật mình ngay tại chỗ.

Vương Nguyên một tay bịt miệng lại, chính mình vừa nói lộn xộn cái gì thế a. . .

Đáng chết! Đem một tia ý thức trong lòng mình đều toàn bộ nói ra.

Cái này Vương Tuấn Khải sẽ hung hăng cười nhạo mình rồi. . .

Vương Nguyên cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ đỏ tai lên , cậu sợ hãi nghe thấy Vương Tuấn Khải kế tiếp mà nói, vì vậy xoay người sang chỗ khác muốn chạy đi.

Bước chân còn không có bước ra, đã bị cái người kia cười sáng lạn dắt trở về.

Lập tức, trên môi một mảnh ẩm ướt.

"... ... . . ."

Thật lâu, cậu đơ người mà nghiêng mặt đi, ánh mắt không dám ở trên thân người kia dừng lại một giây: "anh làm gì mà hôn em. . ."

Cậu sợ hãi nghe được, một câu hắn cũng không nói.

"Hặc hặc..."Hắn kéo tay của cậu, "Đi thôi, cùng anh về nhà."

Cậu đi theo phía sau hắn, bị hắn nắm, không nói một lời.

Chẳng qua là đồng bộ bước chân, đi ở cái đường dài màu vàng kim óng ánh dài đằng đẵng kia , đáy lòng điềm mật, ngọt ngào.

---------------------------------------------------------------------

Sau sự kiện đấu bóng rổ kia, Vương Tuấn Khải có thể nói là đối với cậu ngoan ngoãn phục tùng, nấu cơm giặt giũ cộng thêm khuôn mặt tươi cười đón chào.

Cảm giác được địa vị của mình tăng lên rất rõ ràng đi ~

Bây giờ Vương Đại Nguyên đi trên đường đều là nhảy chân sáo đấy, sợ người khác không biết trong nhà có một Đại minh tinh bưng trà rót nước cho mình.

Cậu tuy rằng nhìn như ngây thơ ngốc nghếch, nhưng mà thực tâm vẫn là rất am hiểu a, biết rõ Vương Tuấn Khải làm như vậy là đang theo đuổi chính mình, nhưng mà không ngờ chính mình như vậy mà không cự lại.

Cậu không phản kháng, nhưng cũng không có chấp nhận .

Chẳng qua là sau khi lảng tránh một hồi lại bàng hoàng phát hiện ra tất cả , vượt qua rồi, cần thời gian có dũng khí.

"Này, em nãy giờ có nghe anh nói không?" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Vương Nguyên khẽ giật mình, lập tức nghe lời mà lắc đầu.

Hắn mặt tối sầm, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ buông lỏng ra nhíu chặt lông mày: "Được rồi..."

"em còn muốn ăn!" Vương Nguyên chép miệng chậc lưỡi, vừa mới ăn được Chocolate, vị ngọt lái đi không được.

Vương Tuấn Khải từ bên trong giấy bạc đóng gói lại tách ra rồi một khối xuống, thò tay nhét vào trong miệng Vương Nguyên.

Cậu nhẹ chau lại rồi nhướn lông mày, lập tức dùng hàm răng cắn cái khối màu trắng sô cô la kia.

Đầu lưỡi tiếp xúc một khắc này, vị ngọt lập tức lần nữa lan tỏa ra.

Vương Nguyên cao hứng mà dùng miệng ngậm lại cái khối sô cô la , thời điểm ăn nó cái cánh môi non hồng kia làm tâm Vương Tuấn Khải ngứa ngáy một hồi.

Đây là hắn cố ý lại để cho bằng hữu tại Thụy Sĩ mang sô cô la tới, Vương Nguyên ưa thích vô cùng.

Thời điểm này hai người ngồi ở trên mặt thảm lông tơ màu trắng, Vương Nguyên ôm cái thanh đàn điện tử của cậu, lay động nhoáng một cái mà luyện tập để đi quán bar chơi đàn.

"em còn muốn. . ."

"Chăm chú luyện đàn đi."

"( °u° ) Tiểu Khải ~ "

"... ..."Vẫn là đầu hàng trước con mắt mở to đen nhánh lấp lánh ánh sao kia, đem sô cô la đút vào trong miệng cậu.

Dù sao hiện tại cậu đang tập đàn, không thể tự mình ăn được.

Vương Nguyên mỉm cười, hương vị bên môi, tựa hồ trực tiếp đem sô cô la làm tan chảy trọng miệng.

Rất ngọt.

Âm thanh từng chút từng chút thanh thúy mà lại uyển chuyển phiêu đãng đi, cậu gảy khúc đàn , rất êm tai.

Vương Tuấn Khải liếc cái bản nhạc kia, suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đi theo cái tiết tấu nhẹ nhàng dễ nghe...mà bắt đầu.

"Thiên Sứ ở nhân gian, cần phải giấu kỹ đi đôi cánh. . ."

" Loài người ngu ngốc và lỗ mãng, còn em thì hết sức nhỏ bé thiện lương..."

Thanh âm của hắn, từ tính mà giàu mị lực, mượt mà hoàn mỹ, lẳng lặng nghe, cậu thể cảm nhận được trong thanh âm của hắn ẩn chứa cảm tình.

Cẩn thận mà lại thâm sâu .

Vương Nguyên khẽ giật mình, trên tay cũng không dừng lại được.

Xem ra hắn đã nghe qua bài hát này.

"em là thiên thần của riêng anh,. . ."Vương Tuấn Khải một bên hát, một bên chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, "chỉ có anh mới có thể độc chiếm được em..."

Vương Nguyên nhìn ánh mắt mập mờ của hắn, không thể không cúi thấp đầu xuống.

Thanh âm người này thật sự rất êm tai.

Lúc này, hắn mang theo từng điểm đầu ngón tay mỏng mát, nhẹ nhàng đụng vào tại trên môi của mình.

Vương Nguyên lúc này mới ý thức tới cánh môi của mình vừa mới dính một ít vụn sô cô la màu trắng , ngón tay của hắn thay mình lau đi, cũng tại một giây sau bỏ lại vào miệng của cậu bên cạnh .

Nhấm nháp cái vị ngọt nhẹ nhàng kia, Vương Nguyên lập tức quay đầu đi chỗ khác, đôi má ửng đỏ, thầm mắng một câu đùa nghịch lưu manh.

Vương Tuấn Khải nhịn không được nhếch miệng lộ ra Hổ Nha: "Không có ai có thể thay thế em trong trái tim anh, anh đã có được một thiên thần dành riêng cho mình ..."

Một khúc hoàn tất.

Hắn cười cười: "Vương Nguyên, vừa vặn cuối tuần này anh không có lịch trình, chúng ta đi khu trò chơi đi!"

"... . . . được, được... ..."

Buổi chiều ngày hôm nay ấm áp ánh mặt trời, sô cô la ngọt ngào , còn có giọng ca của hắn và tiếng đàn của mình .

Mỹ hảo đến mức làm cho cậu muốn phải nhớ kỹ cả đời.

Chẳng qua là loại cảm giác dịu dàng này, như sô cô la một khắc này tan ra thật sâu thấm vào tâm Vương Nguyên, cậu chưa từng nghĩ qua, về sau một ngày nào đó lại sẽ trở thành độc dược chí mạng.

Bởi vì lan tràn khắp nơi đều là,.....

đau đến chuẩn bị không kịp. .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip