Part 46


"Lão Vương... . . ." cậu con mắt lóe sáng thêm một tầng nữa, "Đáp ứng em, đừng rời xa, rời xa em và anh sẽ chết đấy. . ."

"Được không... . . ."

Ngay tại thời điểm hắn sắp tự mình trả lời, Vương Tuấn Khải rút cuộc khống chế không được mình, tê tâm liệt phế mà hô lên thanh âm, khóc ngã xuống đất.

"A! ! !"

Hắn quỳ tại cái trong không gian chỉ có một mình hắn.

Trống trơn , rất buồn cười.

Giống như một người điên, yên lặng thút thít nỉ non.

Hắn sắp bị ép điên rồi.

Vương Tuấn Khải run rẩy cánh môi, đem mình co rúm lại tại trong góc ghế sô pha nhỏ hẹp kia, bụm lấy đầu, thống khổ mà nức nở nghẹn ngào.

Đô Đô giống như bị hắn làm hoảng sợ, tranh thủ thời gian chạy tới, cọ lấy hắn, hy vọng có thể cho hắn một ít sức lượng chống đỡ.

"Tiểu Khải..."

"Tiểu Khải... . . ."

"Vương Tuấn Khải."

Cậu đứng ở chỗ này, đứng ở nơi đó, luôn như vậy sáng lạn mà cười cười.

"anh yêu em à..."

"anh yêu! !" Hắn đầu đau muốn nứt, nhưng lại không thể không nghênh đón những thứ trừng phạt cậu rời đi lưu lại.

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười cười, cúi người xoay người, hôn vào môi của hắn .

"em cũng thế..."

"... ... ... ..."

Trong phòng, chỉ có một mình hắn.

Vương Tuấn Khải thân thể, không hề run rẩy, mặt xám như tro mà định dạng ở nơi hẻo lánh đằng kia.

Hắn tựa hồ, đã chết đi.

Đi theo Vương Nguyên, cùng chết rồi.

... ...

"Bí bo... . . . Bí bo... ... . . ."

Tại phòng bệnh cao cấp nhất trong bệnh viện, Dịch Dương Thiên Tỉ giơ điện thoại, tựa ở trên vách tường màu trắng.

Lẳng lặng cùng đợi.

Hắn biết rõ hắn sẽ tiếp đấy.

"Phanh..."Điện thoại chuyển được.

Thiên Tỉ ánh mắt phức tạp: "Tiểu Khải? Cậu đang ở đâu?"

"... ..."

"cậu có hãy nghe tớ nói không?"

"... ... . . ."

Gió, vung lên bức màn. Lộ ra ngoài cửa sổ mây trắng trời xanh, rất mỹ lệ.

Bên cạnh hắn chính là cái người trên giường bệnh kia, vô thanh vô tức mà nằm một mình, trên mặt cùng ngực đều quấn đầy gạc màu trắng, nhìn qua vô cùng thê thảm. Hắn có một đôi mắt hạnh nhìn rất đẹp,giờ lại trống trơn, lớn mà vô thần.

Tựa hồ đã mất đi hết thảy.

Thiên Tỉ nhìn thoáng qua người kia, nuốt một ngụm nước bọt: "Tớ muốn nói cho cậu biết một việc."

Hắn tự tay, ấn mở chế độ gọi video, đưa di động đặt ở cách giường bệnh không xa trên tủ đầu giường.

"Kỳ thật... . . . Vương Nguyên cậu ấy không chết."

Người kia giống như hơi chút giật mình, đồng tử nhìn về phía cái người kia trong điện thoại.

Quả nhiên, đầu kia lập tức truyền đến thanh âm của hắn.

"cậu nói cái gì? ! Thiên Tỉ... . . . cậu lập lại lần nữa? !"

"... ... Tớ nói, cậu ấy không chết."

"cậu không nên gạt tớ..."Hắn âm thanh run rẩy, "Vậy cậu nói, Vương Nguyên bây giờ đang ở đâu đây?"

"cậu ấy... . . . Rất tốt, chẳng qua là đã rời thành phố này."

"... ..."

Thiên Tỉ có chút bận tâm, hắn sợ Vương Tuấn Khải sẽ không tin, nhưng mà nếu như không cho hắn biết chuyện này, có lẽ hắn thật sự sẽ điên mất.

"Đúng không... . . . Vậy là tốt rồi."

Hắn vậy mà đã tin tưởng.

"... . . ."Bị màu trắng băng bó quấn đầy đôi má, nhìn không ra cái thần sắc gì, chẳng qua là người kia khóe mắt che kín tơ máu, nước mắt lần nữa lăn xuống có chút nóng rực.

"... ... . . . Vương Nguyên em ấy tốt thì được rồi. . . Ngàn vạn đừng cho em ấy trở về, không nên, Thiên Tỉ. . . Tớ van cầu cậu, cậu nhất định phải giúp tớ chiếu cố tốt em ấy, em ấy có phải đang hận thấu tớ không?"

"... . . ."Thiên Tỉ không biết nên trả lời như thế nào.

Ngốc.

Nếu như hận anh, còn có thể đem anh đẩy đi ra, một mình đối mặt với cái chết?

"Không có chuyện gì đâu, hận tớ, hận tớ là tốt nhất. Em ấy có lẽ hận tớ... Chẳng qua là, cậu phải nhớ kỹ nói với em ấy, để cho em ấy nhớ rõ mặc nhiều quần áo một cút,phải ăn cơm thật ngon, không nên lại đi làm thế thân, cũng không nên quá tùy hứng..."

Người trên giường, lẳng lặng nghe thanh âm của hắn.

"Tớ không thể tin được... Nhưng mà tớ thà rằng bị cậu lừa gạt, cũng không muốn cho rằng em ấy đã chết..."

"em ấy đã chết mà nói, tớ cũng sẽ cùng theo đi đấy."

"Từ khi còn bé đã bắt đầu, chúng ta nhất định... Không cùng một chỗ sẽ nhận hết tra tấn."

Thân thể của người kia, mơ hồ run rẩy.

"Tớ yêu em ấy..."

"... ... . . . Nguyên Nguyên..."

" anh yêu em... . . ."

"Phanh..."Thiên Tỉ nhìn xem cái người kia đã có dục vọng giãy giụa, lập tức nhấn xuốn nút tắt điện thoại.

"A...! !"

Cậu mở to hai mắt nhìn, đều muốn đi với lấy cái điện thoại kia.

Kịch liệt lay động giường bệnh, phát ra thanh âm lạch cạch, cậu trọng tâm bất ổn, ngã xuống trong lòng ngực của Thiên Tỉ.

"A... A... A...! ! A......"

Thiên Tỉ an ủi cậu, thò tay vỗ nhè nhẹ lấy bờ vai của cậu.

"Vương Nguyên... . . . cậu phải nhớ kỹ."

"Các ngươi kiếp này là sinh mệnh lẫn nhau, phải chạy trốn."

Không biết có phải hay không vụ việc này là vị đại nhân kia nhúng tya vào, nhưng mà lúc này cho bọn hắn một lần kinh nghiệm giáo huấn, tiếp theo, khả năng thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Vương Nguyên.

Cậu cắn răng .. ô ô mà lên tiếng.

"tôi ngày mai lại để cho Nam Nam dẫn cậu đi Mĩ ... Liền giống chúng ta ngày hôm qua đã nói rồi đấy. . . Được không nào?"

"... ..."

Thời gian dần trôi qua, cậu yên tĩnh trở lại.

Nhắm mắt lại.

"bác sỹ Phẩu thuật thẩm mỹ đã liên hệ tốt rồi, cậu không cần phải lo lắng, bên kia hết thảy tôi đều sắp xếp xong xuôi."

Mặt của cậu, bởi vì bị lửa thiêu, lửa rụi đi một ít làn da đã sớm biến thành khó coi.

Đâu còn có thanh tú tuấn tú dĩ vãng.

"... ..."

"cậu chỉ cần chết đi, trùng sinh thì tốt rồi."

Vương Nguyên cậu, đã ở trong trận đại hỏa kia chết đi sao. . .

Haha . .

Thật sự là buồn cười...

Thật lâu đấy, theo tiếng gió, cậu phun ra một chữ có chút mơ hồ.

Đáy lòng cười khổ.

"được."

--------------------------------------------------------------------------------

     "Roy. . ." Có người nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của cậu, "Roy."

Cậu chân mày cau lại, lập tức chậm rãi giương mắt kiếm.

Đó là một nhân viên công tác ở trong hoạt động này, cô nàng một đầu màu vàng ,tóc dài tới eo, khuôn mặt sáng sủa, cô gái như vậy tại Mĩ tùy ý có thể thấy được.

"It's Your Turn."

Chàng trai ánh mắt dần dần rõ ràng, nghe thấy lời của cô ta liền thẳng lưng, đưa tay xoa cái cổ.

"Okay... Let's Go."

Cậu duỗi cái lưng mệt mỏi, đứng lên, đi theo cô bé kia đi ra phòng nghỉ.

Vừa mới vì quá mệt nên nghỉ ngơi giây lát, không nghĩ tới thời gian nhanh như vậy đã đến, cậu đưa tay nhìn đồng hồ một cái, nghi hoặc người kia làm sao còn chưa tới. Nếu như không lên khán đài bây giờ sẽ chậm trễ toàn bộ hoạt động hành trình , chỉ có thể không đợi hắn nữa thôi. . .

Tại sau khi thợ trang điểm hơi chút dậm lại phấn trên mặt, cậu điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó bước ra bước chân.

"Roy! Roy! Roy!"

Phía dưới người hâm mộ nhìn thấy bản thân cậu, lập tức bắt đầu bạo động đứng lên, vươn tay thét chói tai .

Chàng trai đưa mắt liếc nhìn, tựa hồ tản mát ra khí tức ánh mặt trời ,nếu so với lúc trước còn mê người hơn, cậu khóe môi nở rộ ra ôn nhu, làm tất cả trái tim mọi người bị trúng độc , làm cho người ta sa chân vào.

Cậu nhẹ vung vẫy cánh tay, nhìn dưới đài đám người bắt đầu đung đưa theo, mỉm cười.

Trong nội tâm cảm thán muôn phần, mình cũng có thời điểm chói mắt như thế này.

Cùng người kia... Đứng ở đồng dạng trên khán đài. . .

Cậu hơi chút rủ mắt, lộ ra một tia thương cảm tâm tình, bị người ở dưới đài rõ ràng trông thấy. Bọn họ thời gian dần trôi qua không hề bắt đầu khởi động cũng hét lên, biết rõ cái này kỳ thật cũng không phải là buổi diễn của bản thân Roy, mà là một cái hoạt động công ích nho nhỏ, không thể quá mức.

Nhưng xuyên thấu qua con mắt kích động của bọn họ,có thể nhìn ra được người con trai này lực ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.

Buổi chiều ngày thu mang theo ánh nắng nhẹ nhàng mát lạnh, lặng yên chiếu tại trên người của cậu.

Cặp mắt hạnh xinh đẹp kia vậy mà giống như tái hiện lại dĩ vãng lập loè, nhưng đáng tiếc chính là, nhìn lâu , liền sẽ phát hiện, ở bên trong một mảnh óng ánh mê người kia,thật ra là một mảnh âm u.

"Thank you for coming. I 'm very glad that I can . . . . ."

Thanh âm của cậu rất êm tai, giống như là giọt mưa nhỏ xuống, tại bùn đất cỏ xanh phát ra thanh âm thanh thúy.

Mang cho mọi người cảm giác tươi mát phồn vinh mạnh mẽ.

Một hoạt động công ích chẳng qua là phát biểu 20 phút diễn thuyết mà thôi, cậu rất nhanh xuống đài, phát hiện rút cuộc cái tên kia cũng đã xuất hiện, đang ung dung ngồi trên ghế sô pha .

"Này..."cậu mang lên trên Kính râm, không hề nói Anh ngữ, "cậu như thế nào giờ mới tới đây?"

Nam hài hơi ngửa đầu, bất đắc dĩ nhún vai: "William tối hôm qua quá..."

"Stop." Chàng trai thừa dịp hắn còn không có nói ra, duỗi ra ngón tay ngừng lại lời của hắn, "Ngươi có thể không tại nơi công cộng nói những cái đấy được không ..."

"Làm gì vậy a, anh cũng không phải người ngoài, nơi đây không có người nghe hiểu được ~" nam hài trước sau như một mà nhai kẹo cao su.

Chàng trai kia nhìn cậu, cuối cùng nhẹ nhàng cười cười, đi theo đứng lên cùng cậu đi vào xe.

"Hoạt động có thuận lợi không?"

"Ân, khá tốt."

Nam hài tay nắm lấy tay lái, thông qua kính chiếu hậu thấy rõ ràng đáy mắt cậu nhàn nhạt quần đen: "Ngủ không ngon sao?"

"Ân, đêm qua cong lưng mà học thoại, nửa đêm mới ngủ."

Bên mặt cậu, tùy ý để ánh mặt trời ấm áp bao phủ dung nhan tinh xảo của chính mình, nhẹ khẽ tựa vào trên kính thủy tinh hơi lạnh .

Chàng trai thè lưỡi ra liếm môi, nhịn không được lại nói với cậu : "Mấy ngày nay không có việc gì, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút."

"... ..."

Nam tử ánh mắt lưu chuyển, rơi vào trên người ngồi trước mình, nhớ tới mấy năm trước vẫn còn là một tên tiểu quỷ cùng mình tranh giành tình nhân, hiện tại đã liền nhảy hai cấp, cuối cùng lấy được bằng tốt nghiệp, vì mình mà trở thành người đại diện , gien nhà Thiên Tỉ quả nhiên không hề sai lệch.

Không biết. . .

Hiện tại bọn hắn đã như thế nào rồi.

Nam hài nhìn cậu có chút thất thần, lên tiếng lôi trở lại ý nghĩ của cậu: "Còn nhớ rõ mấy tháng trước anh ký cái hợp đồng kia không ?"

"Ân, nhớ rõ."

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói ra miệng: " chuyến bay ba ngày sau, chúng ta trở về nước."

"... . . ."Quả nhiên, nghe được câu này chàng trai kia thân thể nhẹ nhẹ run lên một cái.

Trong tròng mắt của cậu tràn đầy đều là khiếp sợ: "Thiên Tỉ cậu ấy... . . ."

"Ân, ca của ta chính thức kế thừa tất cả công ty của nhà chúng ta rồi, nói như vậy, anh coi như là thuộc sở hữu nghệ sĩ trong nước của công ty. ở Mĩ dạo chơi một thời gian cũng đã đủ dài, chúng ta... Cần phải trở về."

"... ... . . ."

Cậu trầm mặc, dưới khóe miệng kéo lên.

"Roy... , anh, không muốn gặp hắn à..."

Ngoài cửa sổ quay ngược lại phong cảnh, mang theo một tia hương vị hồi ức, đem suy nghĩ của cậu mang đi ,chậm rãi bay xa.

Lờ mờ, nhìn thấy trên cửa sổ ánh mặt trời phản chiếu lấy dáng tươi cười của người nọ.

Trái tim phủ đầy bụi đã lâu, phía trên bụi bặm chậm rãi chấn động rớt xuống, lộ ra nếp nhăn .

Trái tim bị tổn thương kia, che kín vết rách xấu xí.

Cậu hô hấp dần dồn dập ,theo thói quen mà lấy tay bưng kín ngực, ngăn cản những cái hồi ức kia tuôn ra.

Đau nhức.

Vẫn còn đau nhức.

Thời gian ba năm, cậu phá vỡ ước định của chính mình, tại trong giới hỗn loạn đáng ghê tởm này sờ bò lăn đánh, cuối cùng đã trở thành một ngôi sao mới, tỏa sáng giữa bầu trời. Cái đó là do cá nhân cậu cố gắng,còn có Nam Nam cùng Thiên Tỉ vô điều kiện giúp đỡ .

Ba năm này, cái chàng trai với nụ cười đơn thuần năm đó , đã lột vỏ thành một người khác.

Tựa như theo lời Thiên Tỉ, trùng sinh, biến thành một người khác, một cái người không ai quen biết.

Cậu rất cảm kích, có Nhị Văn cùng hai người anh em Thiên Tỉ hỗ trợ, cậu mới có thể giải thoát được,có được nghỉ ngơi tạm thời, cậu phải dùng thời gian của mình mới có thể hồi báo hai người kia.

Nhưng là. . .

Roy khẽ ngẩng đầu, nhìn nhà cao tầng ngoài cửa sổ đang treo áp-phích của chính mình, một người chói mắt.

Cảm thấy một hồi lạ lẫm.

Người như vậy...

Không phải mình.

Cái người chân thật nhỏ yếu ngây thơ, ngây ngốc cười, đã sớm chết rồi.

Không muốn. . . gặp hắn sao?

Thực xin lỗi, câu trả lời của cậu thật sự là không muốn.

Bởi vì cậu sợ đau .

Trung Quốc, XX dặm.

Một cái sáng sớm tốt đẹp, Dịch Dương Thiên Tỉ lôi kéo Nhị Văn tại trong hoa viên tản bộ, hít thở lấy không khí trong lành sáng sớm.

Lưu Chí Hoành nhìn qua thật cao hứng, vươn tay tại phía dưới ánh mặt trời quơ quơ, cái tay kia lấp lánh nhẫn bạch kim tinh xảo xinh đẹp.

"Được rồi em. . ."Thiên Tỉ cưng chiều cười cười, đem tay của hắn kéo lại, "em như thế nào hưng phấn như vậy, đây chỉ là đính hôn mà thôi, thời điểm kết hôn anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương thật to."

"Chỉ cần là anh cho, hàng mây tre lá em đây cũng rất vui vẻ." Chí Hoành trong mắt đều là hạnh phúc.

Thời điểm tối hôm qua Thiên Tỉ cùng hắn cầu hôn, hắn vẫn là hoảng sợ, bất quá hồi tưởng lại vẫn là điềm mật, ngọt ngào đấy.Tại trước kia cậu không thể cùng hắn cùng một chỗ bởi vì bố hắn gây áp lực, nếu như Thiên Tỉ kế thừa tất cả gia sản thì có thể thỏa mãn nguyện vọng của hắn rồi, kết quả là hắn lập tức lựa chọn muốn đem người hắn thương buộc tại bên cạnh mình, buổi tối hướng cậu cầu hôn.

"Hôn lễ đây. . . Muốn đi Hà Lan xử lý ~ bên kia có máy xay gió bãi cỏ còn có trời xanh."

Thiên Tỉ cười cười, hôn lên gương mặt của cậu: "Tùy em, kế tiếp mua cho em một cái nông trường thật lớn cũng có thể."

"..."cậu vẫn là đỏ hồng mặt, đem hắn nắm chặt tay thu trở về.

Tối hôm qua hắn cùng mình ngồi ở mái nhà xích đu , nhìn bầu trời đêm, hắn một bên nhẹ nhàng hát, một bên nhẹ mang lên chiếc nhẫn đã chuẩn bị rất lâu cho cậu.

Tại lúc hai người ngọt ngào hạnh phúc, hắn vẫn là mở miệng nói: "Cái kia... Bốn ngày sau, Vương. . . A không, Roy sẽ trở lại rồi."

"Thật sự? !" Lưu Chí Hoành biết rõ Roy là ai, tự nhiên cao hứng nhảy dựng lên, cậu kích động nhìn qua hắn.

Thiên Tỉ đã biết rõ cậu sẽ rất vui vẻ, vì vậy nhẹ gật đầu: "Thứ sáu ba giờ chiều bay , chúng ta cùng đi đón a."

"Ân được!"

Lưu Chí Hoành bỗng nhiên có chút bận tâm ngừng lại một chút rồi nó: "Cái kia... . . . còn anh ấy thì sao?"

Hắn biết rõ cậu vừa mới nói tới ai, chẳng qua là thở dài một hơi: "cậu ấy không biết, đáp ứng anh , đừng nói cho cậu ấy."

"Ân, em hiểu rồi."Chí Hoành cũng thoáng khổ sở mà rủ mắt.

Thời gian hai người kia ba năm trước đây gặp gỡ, thật là khiến người cảm thấy tiếc hận.

"Roy. . . có khỏe không?"

"Hắn rất không tồi, ở bên kia thanh danh tuy rằng không bì kịp Vương Tuấn Khải, nhưng số rất đỏ, nhân khí thẳng tắp bay lên."

"em đã nói rồi mà, người như cậu ấy không làm minh tinh mới đáng tiếc."

"Ân, buổi sáng em muốn ăn chút gì không?"

"ừm, em suy nghĩ đã, nếu không thì... . . ."

...

Tại trên con đường thưa thớt người như trước kia, hai hàng cây bạch quả ngân hạnh ánh vàng rực rỡ ,trời xanh trong gió ào ào .

Thỉnh thoảng bay xuống một lượng lá mảnh hình quạt sắc màu ấm áp.

Hắn bước chạy bỗng nhiên dừng lại, đưa tay tiếp được một cái lá vừa vặn rơi xuống , ngón tay xoa xoa lá ngạnh, lại để cho cái kia xoáy dạo qua một vòng lại một vòng.

Tựa như người kia từng tại nơi đây đi lòng vòng, mỉm cười.

Trong không gian lá rụng , là hồi ức cổ xưa xen lẫn vết thương cũ vị chua, đắng chát.

Ngước mắt.

Đây là lần thứ một ngàn linh ba ngày anh nghĩ tới em.

Hắn mím môi, lộ ra biểu hiện để cho người khác nhìn qua biết là cười, đưa tay đem lá rụng để vào trong túi áo, tiếp tục chạy bộ.

Cũng chính trên con đường này trước kia, hắn ở chỗ này, hướng cậu đưa tay ra, đem cậu léo trở về nhà. Ở chỗ này cậu dụ dỗ tức giận thút thít nỉ non , hôn môi của hắn, lôi kéo hắn cùng cậu một chỗ trở về nhà. Cái người kia đã từng là người yêu của hắn, cùng chính mình vô số lần tản bộ đi tại nơi này .

Đây là Vương Tuấn Khải sáng sớm mỗi ngày đều luôn chạy bộ qua một con đường.

Có lẽ có thể là tại nơi này luôn treo đầy kỉ niệm của bọn họ . Trong thấy bóng dáng người kia, nụ cười của người kia.

Nếu không thì....

Hắn sợ hắn thật sự quên đi tư vị tình yêu của cậu, mặc dù nó đã sâu đến tận tâm can.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip