Chương 14

- " Ta đồng ý làm phu nhân ngài"

Gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ, như này không giống đang đùa. Hình Ân trong lòng không biết cảm xúc là gì, mỗi lúc vui mỗi lúc thấy lạ.

- " Nàng... "

- " Xin ngài hãy cầu xin Hoàng thượng"

Trong lòng có hơi thất vọng , nàng đồng ý chỉ vì điều kiện cứu phụ thân. Hình Ân ta nhất định sẽ làm nàng hạnh phúc, một ngày nào đó sẽ có tình cảm với ta.

- " Được... "

Hình Ân và Thanh Ngọc cùng nhau vào triều dưới sự chứng kiến của các quân thần. Lúc nãy chưa bãi triều mà y đã xin về trước, bây giờ mà vẫn triệu chưa xong.

- " Thần tham kiến Hoàng thượng "

Khinh Hựu ở trên nhìn xuống, vô thức đưa mắt nhìn sang mỹ nhân bên cạnh y.

- " Miễn lễ. Đại tướng quân bây giờ lại thượng triều, không biết có việc gì?"

Y đứng thẳng lên, một tay cầm tay của Thanh Ngọc đứng sát vào nhau.

- " Thần thật sự rất yêu Thanh Ngọc, khẩn xin Hoàng thượng ban hôn cho chúng thần, dù nàng có là hậu đã bị phế đi chăng nữa thần vẫn không quan tâm chuyện ấy như thế nào... "

Nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh. Ngài đừng tốt với ta quá... nếu không sau này người đau khổ nhất sẽ là ngài.

- " Không được " - Quốc sư lập tức bước ra. Chưa đợi Hoàng thượng nói gì, ông đã nói trước.

- " Xin Hoàng thượng thứ lỗi, Tiêu Thanh Ngọc là nữ nhi của thần, thần sẽ không cho phép nó cưới lần hai"

Chàng ngồi bên trên bây giờ đương nhiên phải đứng về phía Quốc sư. Bây giờ có cả Quốc sư không đồng ý cơ mà, phụ thân phản đối thì con gái có thể làm được gì?

- " Phụ thân, con thật sự yêu Đại tướng quân, xin người nể tình đứa con gái này mà chấp nhận " - Nàng quỳ xuống, hai tay đặt trước bụng. Thà làm đứa con bất hiếu không nghe lời cha trong mắt người khác còn hơn phải để người đến một Thành khác xa xôi.

Khinh Hựu nhíu mày im lặng. Chuyện này chàng có tư cách gì mà nói đây.

- " Xin Quốc sư chấp nhận, Hình Ân ta sẽ yêu thương nàng, sẽ không để nàng phải thiệt thòi" - Hình Ân cũng quỳ xuống theo.

- " ... " - Quốc sư có vẻ rất tức giận, ông không nói gì nữa mà đứng lại vào hàng. Đứa con luôn rất ngoan ngoãn trước kia đâu rồi. Đúng là con gái lớn rồi chẳng thể quản được nữa.

- " Hoàng thượng, Quốc sư, Đại tướng quân đã ra ngoài chinh chiến nhiều năm và lập không ít công. Lần này về cũng nên có một mối hôn sự tốt, vi thần thiết nghĩ việc này rất tốt" - Đại sử thượng thư đứng ra nói. Thường ngày ông là người rất ít nói, nhưng hôm nay lại ra mặt.

- " Xin hoàng thượng suy xét"

Thế là cả triều đều cầu xin. Quốc sư lắc đầu, những người hảo hữu lâu năm của ông bây giờ lại có suy nghĩ trái chiều như vậy. Nhưng điều ông bây giờ lo lắng nhất là nàng, nếu nàng thấy hạnh phúc thì ông cũng sẽ không cản trở hay gì, chỉ cần lúc ông không có ở đây nàng ngày ngày hạnh phúc vui vẻ, nụ cười mãi mỗi trên môi như trước là được rồi.
Khinh Hựu đứng dậy nói tất cả đứng lên. Tình hình này là đang uy hiếp Trẫm làm theo sao. Tất cả đứng lên, duy nhất Thanh Ngọc vẫn quỳ mà mặt không thiết nhìn chàng một lần, Hình Ân cũng vì nàng mà vẫn quỳ đó.

Chàng chắp hai tay ra sau, sắc mặt rõ vẻ không vui. Nàng bây giờ lại muốn hắn thế à? Còn đứa con trọng bụng? Nó là hài nhi vẫn chưa ra đời của Trẫm.

Cả triều rơi vào tình trạng im lặng. Một lúc sau chàng mới mở lời nói một câu.

- " Trẫm... trước mặt các đại thần trong triều, ban hôn cho Đại tướng quân... và Tiêu Thanh Ngọc. Chính thức sắc phong chức vị Đại tướng quân phu nhân cho Tiêu Thanh Ngọc... "

Nàng bây giờ mới ngẩn đầu lên, ánh mắt ưu sầu nhưng không chút gợn sóng nhìn chàng.

Lời nói hẹn thề nguyện ước ta sẽ cùng chàng, cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời mãi không chia xa. Chỉ trong thoáng chốc chưa tới ba năm, lời thề ấy bây giờ có lẽ đã trở nên vô nghĩa. Chỉ một lời nói của chàng, có thể khiến ta trở thành phu nhân người khác, có lẽ không tình yêu nhưng sẽ bên nhau trọn đời. Không như có tình yêu nhưng lại phai nhạt người không biết rồi đứt chừng giữa đoạn.

- " ... Quốc sư hai ngày nữa sẽ xuất cung đến Thành Trường An, hôn lễ sẽ tiến hành vào ngày mai, có sự chứng kiến của trưởng bối" - Chàng không rời mắt khỏi nàng mà nói.

Nếu có người tốt hơn chăm sóc, yêu thương nàng hơn ta, người đó lại có thể mang lại hạnh phúc, cuộc sống nàng mong muốn thì ta sẽ chấp nhận. Mối quan hệ giữa ta và nàng từ giờ đến cuối đời, chắc chỉ có thể diễn từ hận.

(....)

Hôn lễ được Khinh Hựu ban tổ chức trong hoàng cung. Vì hôn lễ gấp rút, nên cả cung bây giờ đều gấp gáp chuẩn bị. Người chạy đông, người chạy tây khiến cả cung loạn lên, khắp nơi đều là dải màu đỏ, và chữ dán Hỷ.

- " Phụ thân con gái bất hiếu "

Thanh Ngọc ngồi nhìn trước mình trong gương, bắt đầu từ ngày mai, thân phận của nàng không phải là hoàng hậu đã bị phế hay một nô tì nữa, mà là Đại tướng quân phu nhân. Nhưng điều đó không thể làm nàng vui và mỉm cười ngau lúc này. Quay sang nhìn bộ lễ phục ngày mai nàng sẽ mặc. Người ta nói, nữ nhân chỉ có thể mặc bộ lễ phục này duy nhất một lần vào ngày cưới. Nàng cười khổ, nhưng nàng sẽ có lần hai.

Thê Diệp khinh khỉnh đi vào.

- " Quyến rũ được ca ta rồi, cô cũng không tầm thường đâu nhỉ" - Ả khoanh tay trước ngực.

- " Hoàng quý phi quá khen rồi" - Nàng không quay lại mà vẫn nhìn mình trong gương, cảm thấy mình bây giờ đã không còn là mình nữa rồi.

Câu trả lời của nàng làm Thê Diệp tức xanh mặt.

- " Tuy mai cô đã trở thành thê tử của ca ta nhưng cô đừng hòng mà mong tôi gọi cô một tiếng tẩu" - Đại tướng quân phu nhân nói sao đi nữa, chức vị vẫn thấp hơn Hoàng quý phi.

- " Tùy người"

Ả nhếch môi rồi lập tức đi ra. Chưa thành thân mà mồm miệng đã sắc bén như vậy rồi, sau này nhất định phải cẩn thận với cô ta.

_____

Sáng hôm sau mọi người lại dậy sớm tất bật chuẩn bị chu đáo cho lễ cưới. Thanh Ngọc được các a hoàn cẩn thận trang điểm. Gương mặt hoàn hảo của nàng với những đường trang điểm tinh tế sắc sảo hơn với thường ngày. Đôi mắt phượng cùng đôi đồng tử đen láy rất cuốn hút. Một a hoàn giúp nàng dán hoa điền và tô son môi.

- " Người thật là đẹp a... Hảo... "

Vài cung nữ reo lên, nữ nhân mà cũng động lòng trước vẻ đẹp khuynh thành của nàng huống chi là những nam nhân kia.

- " Đại tướng quân thật là có phúc mới lấy được người "

- " Cô đừng nói nữa " - Cung nữ khác huýt vai cô.

Tóc nàng được búi lên rất đẹp. Nàng đứng dậy, các cung nữ khoác lên mình nàng bộ lễ phục lộng lấy đính các hạt trân châu lấp lánh cùng với các đường chỉ thêu tỉ mỉ. Bộ này như chỉ làm ra để dành riêng cho nàng vậy.

Hai lần vận y phục cưới nhưng lại có hai tâm trạng khác nhau. Lần trước là tươi cười trong vô vàng hạnh phúc, còn lần này nàng cười rất không tự nhiên, nàng cảm thấy mình bây giờ trông rất giả.

Giờ lành sắp tới, chiếc mũ tân nương được đội cẩn thận trên đầu, phủ một chiếc khăn mỏng màu đỏ xuống che đi một nửa nhan sắc tuyệt mỹ kia. Nàng cùng các cung nữ đi ra ngồi lên kiệu hoa đến nơi thành thân.

Hôm nay nàng sẽ thành thân với một nam nhân khác... trước mặt một người từng là phu quân mình. Nàng bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười không phải vì vui cũng không phải vì buồn. Mà như một sự bất lực từ chính trái tim nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip