⚡Akashi Seijuro - Levi Ackerman: Attack On Titan AU (4)⚡

Gần đây, Levi cảm thấy [Tên] luôn tránh mặt cậu. Dù cậu có hỏi bất cứ chuyện trên trời dưới biển nào, ví dụ như công việc, luyện tập, sức khỏe,...thì cô ấy luôn trả lời nhanh hết sức có thể rồi lại bỏ đi. Cô ấy đang làm Levi như muốn phát điên lên.

Nếu như hôm trước, cậu kiểm soát được hành động của mình thì liệu mọi chuyện sẽ có trở nên như thế này không? Làm sao [Tên] biết được việc đấy là do cậu làm cơ chứ? Tuy vậy, trông sắc mặt của [Tên] đã khá hơn trước rất nhiều rồi, có vẻ như cô ấy ngủ ngon hơn.

"Tại sao cơ chứ?!" Levi và [Tên] đều có suy nghĩ đó.

[Tên] than thở, cố gắng ngẫm nghĩ cho thấu đáo.

Gần đây, [Tên] không bị dậy lúc nửa đêm do cơn ác mộng ngày nào. Tuy nhiên, hằng đêm cô lại rất khó để đi vào giấc ngủ vì đầu óc cô tràn ngập hình ảnh; hình ảnh của một giấc mơ khác.

Hôm trước, khi cơn ác mộng ngày nào đang diễn ra, Akashi nhìn cô với con mắt đáng sợ. Bỗng nhiên, ánh mắt của cậu ấy dịu đi, cậu bước lại gần. Đâu đó trong tiềm thức, [Tên] biết chắc rằng Akashi kia; một Akashi Seijuro mà cô biết, vẫn còn sống và ở sâu thẳm trong lòng của cậu ấy.

Akashi tiến đến, tay vuốt ve má [Tên], đùa nghịch với những lọn tóc của cô. Và rồi cậu hôn cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng; tim cô như vỡ hòa trong một mớ cảm xúc hỗn độn. Rồi những gì xảy ra về sau đó, [Tên] không nhớ nữa. Chỉ là, cô cảm thấy nụ hôn đó rất chân thật, như cậu ấy ở đó trong lúc cô đang ngủ vậy.

Và sau giấc mơ đó, càng ngày, cô càng nhận ra cái tình cảm của mình dành cho anh chàng tóc đỏ kia. Mọi ý thức về cảm xúc của mình, [Tên] đều nắm chắc và hiểu rõ hơn.

Nhưng cũng vì điều đấy mà cô cảm thấy rất khó để đối mặt với Levi. Anh ấy là một người rất nghiêm khắc và luôn bảo vệ cô; thỉnh thoảng là bảo vệ thái quá. [Tên] biết Levi sẵn sàng mọi thứ để giúp cô tránh xa khỏi mọi thứ xấu xa...
.
.
Còn xét đến cái việc mà anh ấy biết cô yêu một người con trai á? À, xin lỗi, khỏi gặp mặt nhau đi là vừa.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng nghĩ lại, [Tên] vẫn cảm thấy có điều gì đó phi lí với giấc mơ này. Cái cảm giác đấy, nó thật đến kì lạ và màu mắt của Akashi...không phải là màu đỏ?

"Argh, nổ tung đầu mất!" Cô vò đầu bứt tai và bước đi một cách rất hậm hực vể phòng mình. Giờ này có lẽ mọi người đang tập luyện hết rồi nên ở phòng chắc chắn sẽ không có ai. Có lẽ [Tên] sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn nếu như không có ai ở bên mình...

Cô mở cửa một cách rất thô bạo, như thể muốn trút hết sự giận dữ của mình lên cánh cửa đó vậy.

Nhưng trớ trêu thay, bên trong đấy lại có người, là Akashi. Cậu ấy ngồi, tựa vào cửa sổ và đọc sách. [Tên] đã từng đọc qua rất nhiều cảnh trong sách; khi người con gái bước vào phòng và thấy người con trai mình yêu đang ngồi đọc sách. Nó không như những gì cô từng tưởng tượng.

Vẫn những từ ngữ đã được miêu tả qua trang giấy đó; khuôn mặt trầm ngâm, đôi mắt thì nhẹ lướt trên những trang sách, ánh nắng nhè nhẹ hắt vào phòng...Nhưng cảm giác thì khác hẳn; [Tên] sốc, trước vẻ đẹp thanh thoát của Akashi.

Bị tiếng động xen ngang, Akashi ngước lên, thấy [Tên] đang nhìn cậu chằm chằm. [Tên] chợt nhận ra tình cảnh, cô hoảng lên, khuôn mặt cũng bỗng dưng nóng rừng rực lên.

"Chào buổi chiều, [Tên]." Cậu nói với cái giọng không quan tâm và tiếp tục ngồi đọc sách. Để lại [Tên] còn đang lúng túng, không biết nên hành xử như thế nào.

"À, chào, Akashi-kun." Cô hấp tấp. Trong lồng ngực cô, con tim đang đập thình thịch và có cảm giác như nó sẽ nổ tung vì quá tải vậy. Nhưng rồi, cô lại cảm thấy rất hụt hẫng bởi cái giọng nói lạnh nhạt của cậu ấy.

Hình ảnh của giấc mơ lại hiện về...Không, nó là hình ảnh của những kí ức về cậu ấy, Akashi mới gia nhập đội Trinh Sát.

Căn phòng chỉ có hai người, tĩnh lặng đến lạ thường. [Tên] vẫn còn có thể nghe trống ngực mình đang đập rộn ràng. "Liệu cậu ấy có thể biết được mình đang cảm thấy như thế nào không nhỉ?" Cô thầm hỏi.

"Dạo này cậu thế nào?" Không biết phải nói gì, cô hỏi đại một câu xã giao, lại gần đến bên Akashi.

"Bình thường." Cậu trả lời một cách cộc lốc.

Dòm xuống quyển sách Akashi đang cầm trên tay, [Tên] không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy tựa đề của truyện rất lạ, cô chưa từng nghe tới.

"Sách gì vậy, Akashi-kun?" [Tên] hỏi một lần nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

"Cậu cũng không cần phải biết." Akashi giở trang khác, mặc kệ [Tên].

Rồi họ ngồi đó, chẳng ai nói với ai câu nào cả. [Tên] bồn chồn đứng ngồi không yên. Lúc đầu, cô ngồi chơi với những lọn tóc của mình; sau đó thì làm sạch những vụn đất vướng vào móng tay của cô khi làm việc. Chán rồi, [Tên] cố gắng dòm ngó xem quyển sách của Akashi có gì nhưng cậu ấy lại không cho cô nhìn và che đậy rất khéo léo.

"Thôi đi, [Tên]. Hãy để cho tôi yên..." Akashi nói với giọng vô cảm; không có chút tình cảm ấm áp gì, nhưng cũng không có sự khó chịu "...nếu không là tớ sẽ hôn cậu đấy."

"Hả?" [Tên] nghệt mặt ra nhưng ngay lập tức, môi của cô đã bị một người nào đó...à không, người đang ngồi cạnh cô cướp mất. Akashi thô bạo chiếm lấy đôi môi của [Tên], lưng của cô đập vào thành cửa sổ.

Bàn tay của Akashi luồn qua mái tóc của [Tên], giữ chặt đầu cô.

"K...không..." [Tên] do quá bất ngờ nên cố gắng thoát khỏi vòng tay của Akashi. Tuy nhiên, cậu ấy lại quá khỏe "KHÔNG!" Một cảm giác nóng hổi chảy dài xuống má của [Tên].

Đến lúc này, Akashi mới nhận ra mình đã làm cái gì. Khuôn mặt của cậu ấy có thoáng chút bối rối và lùi lại đằng sau. Nhưng ngay lập tức, cậu lấy lại vẻ mặt vô cảm đó.

"Nếu không muốn chuyện đấy xảy ra thì đừng có đến gần tôi nữa." [Tên] vùng thoát khỏi Akashi và ngay lập tức chạy một mạch ra ngoài.

Chết tiệt, mình cần một chút không khí...

Và nghĩ thế, cô ngay lập tức chạy lên sân thượng...


Trên sân thượng hôm nay trời lặng gió. [Tên] ngồi thu mình lại, lưng dựa vào tường và ôm đầu gối của mình lại. Ngước nhìn lên bầu trời, đêm nay trời mịt mù và nhiều mây; rất khó để có thể nhìn thấy sao trong thời tiết này.

Những đám mây đêm, mờ ảo như một tấm màn giăng ngang bầu trời, che đậy những ngôi sao đẹp nhất. Nhưng còn cái thứ mờ mịt, che đậy những cảm xúc trong lòng của [Tên] thì sao?


"

Nhóc làm gì ở trên này vậy?" Một tiếng nói cộc cằn cắt ngang dòng suy nghĩ của [Tên].

"Aniki, hôm trước, anh đã bế em về văn phòng của em, phải không?" [Tên] hỏi không chút do dự.

"Hả? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?" Mặt Levi nhăn lại, nhưng rồi cậu ấy vẫn trả lời lại "Ừ, thì sao?"

"Thế có ai vào phòng anh sau đấy không?" [Tên] tiếp tục.

"Không, thì sao?" Đến lúc này, Levi có vẻ mất bình tĩnh. Cậu khoanh tay lại và dựa vào tường.

"Anh đã hôn em, phải không?"

Không đâu, đó chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi...

"Ừ, thì sao?" Levi nói với một cái giọng rất tỉnh bơ.

"Tại sao anh lại làm vậy?"

[Tên] nghe thấy tiếng chép miệng của Levi; khoảnh khắc tiếp theo là cổ tay phải của cô đau nhói và Levi đang ép sát cô vào tường.

"Aniki, anh làm gì vậy?!" Cô giật mình hét lên. Levi đấm mạnh vào tường, khiến cô sợ hãi và không dám rời nắt khỏi cái nhìn chăm chăm của Levi.

Đôi mắt của anh ấy như tóe lửa; ngọn lửa của sự kìm nén rất lâu và đến ngày nó bùng lên. Tuy nhiên, sâu thẳm đằng sau nó, cô vẫn có thể cảm thấy sự buồn bã đến tột cùng.

"Chết tiệt, cái con óc bã đậu này, đến giờ mà vẫn không nhận ra sao? Anh yêu em! Như một người con trai yêu một cô gái!" Đồng tử của [Tên] giãn ra. Trong khoảnh khắc đó, thế giới như chuẩn bị nổ tung; cô quên mất cách để thở.

"Phải làm gì đây?" Trong lúc đầu óc [Tên] còn đang lặp đi lặp lại câu hỏi đó thì cái nắm tay của Levi trên cổ tay phải của cô lỏng đi; anh ấy buông cô ra "Rốt cuộc em chỉ coi anh là gia đình thôi, phải không?"

Khuôn mặt cùa Levi tối sầm; anh ấy nghiến răng và cúi xuống. Đến lúc ngẩng mặt lên, đập vò mắt cô là một ánh mắt rất cô đơn của Levi "Vậy thì trả lời anh đi, em yêu hắn, đúng không?"

"Em...em..." [Tên] không nói nên lời. Phải, cô yêu hắn; yêu cái người mới một lúc trước đang cưỡng hôn cô một cách đáng sợ đến mức mà cô phải chạy trốn. Yêu cái người luôn nhìn cô và nói chuyện với cô một cách lạnh lẽo.

Nhưng, ánh mắt của Levi, tràn ngập sự buồn thảm và đau đớn; cô đã làm cậu ấy bị tổn thương rồi, tình cảm của cô đã khiến cho cậu ấy bị tổn thương mất rồi. Ánh mắt đó, lộ rõ sự tan vỡ...

"Chết tiệt, tại sao cơ chứ? Anh...là người đến trước...là người đã bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy...Vậy thì tại sao cơ chứ? Khỉ thật, tại sao lại thành như thế này cơ chứ?" Levi thầm rủa, nhưng rồi cậu lùi lại "Thôi, nhóc con ngủ ngon."

Và chỉ thế, cậu bước về phòng của mình.

***

Ầy, có bị diễn biến nhanh quá không hả mọi người? ._.
Ngoài ra, vì mạng nhà Ame mấy hôm nay lúc được lúc không nên ngồi viết cứ bị ngắt giữa chừng, mất cả hứng .-.
Thôi, mong mọi người thích, Ame biến đây :3

Ame 💋

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip