⚡️Akashi Seijuro - Levi Ackerman: AU Attack on Titan (1)⚡️
Akashi Seijuro x reader x Levi Ackerman: AU Attack on Titan (1)
Vì Levi Ackerman và Akashi Seijuro sẽ bộc lộ rõ sự ngầu lòi, bá đạo, nguy hiểm,...nếu ở thế giới của AOT nên Ame đã cho bọn nó sống ở thời đấy => AU Attack on Titan và lấy bối cảnh vài năm sau Attack on Titan: kuinaki và vài năm trước Attack on Titan anime bình thường => chưa có Mikasa, Eren, Armin và những thành viên ở khoá học số 94 đâu nhé
Chưa biết là tổng cộng bao nhiêu phần đây, nghĩ mà đã lười (nhưng sẽ viết hết chặng đường) =_=
***
"Aniki..." [Tên] khẽ liếc sang, dòm vào khuôn mặt của người anh trai kết nghĩa, Levi Ackerman.
[Tên] là một cô gái mồ côi cha mẹ từ bé và đã phải sống thui lủi ở dưới mặt đất từ thời cô còn chưa nhận thức được, thậm chí cô còn không biết tên thật của mình là gì. Hàng ngày, cô chỉ sống vật vờ, ngủ ở các hiên nhà và ăn cắp để có thể kéo dài cuộc sống hơn. Thế mà trong một lần may mắn, cô gặp Levi và bạn của anh ấy, hai tên cướp nổi tiếng nhất lúc bấy giờ và xin gia nhập. Từ đó, [Tên] được có một gia đình mới, một ngôi nhà để ngủ qua đêm và một cái tên hoàn chỉnh do hai người anh trai đặt hộ, [Tên] Ackerman.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, ở cùng với hai người anh trai kết nghĩa, sau này còn có thêm một người chị gái nữa. Cuộc đời của [Tên] bỗng chốc lại trở nên có ý nghĩa đến nhường nào...
Vầy mà đã được vài năm, kể từ khi chuyện đó xảy ra; vài năm kể từ khi họ lần đầu tiên được ra khỏi bức tường và chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài, vài năm kể từ khi họ khao khát muốn có được sự tự do, và cũng là vài năm, kể từ khi Levi luôn ngồi trên sân thượng mỗi buổi tối...
Cô không cần nói, không cần hỏi bất cứ điều gì, nhưng vẫn có thể hiểu. Anh ấy, đã luôn tự đổ lỗi cho mình với chuyện xảy ra vài năm trước đấy. Khuôn mặt Levi vô cảm, lạnh lùng dưới ánh trăng huyền ảo và thơ mộng đó. Có một nét đượm buồn khôn xiết ẩn sâu trong đôi mắt sắc lẹm kia, mà không ai ngoài [Tên] có thể hiểu được nó.
Con người thật kì lạ,
Khóc khi buồn,
Cười khi vui,
Nhưng im lặng
Khi nỗi đau quá lớn...
"Anh còn định ngồi đó đến bao giờ vậy?" Cô hỏi, ngồi xuống bên cạnh Levi và ngước lên bầu trời. Đêm hôm đó, trời rất nhiều sao. Những ngôi sao như những đốm sáng nhỏ li ti, thi nhau toả sáng để không bị át đi bởi ánh sáng của những ngôi sao khác. Bầu trời dù đã về đêm nhưng nhờ có các ngôi sao đó mà lại trông như một mái vòm. Chợt [Tên] lại cảm thấy khao khát muốn được tự do đến nhường nào.
Những bức tường, những lối chặn đi đến sự tự do của con người. Và chẳng phải so với bầu trời kia, chiếc lồng là quá nhỏ bé hay sao? "Liệu chúng ta có bao giờ có được tự do? Hay rồi ta cũng sẽ ngã xuống và chết như bao người lính ở Quân đoàn Trinh Sát?" Levi khẽ hỏi, đôi mắt vẫn không rời khỏi bầu trời kia.
"Con người rồi ai cũng sẽ từ giã cõi trần gian này..." [Tên] nói, nghĩ về sự kiện của vài năm trước đấy "...nhưng không phải ta vẫn đang sống hay sao?" Rồi cô quay sang Levi "Có gào thét thì cũng chẳng thể đem người chết trở lại được, có im lặng cầu nguyện cũng chả giải quyết được gì. Điều duy nhất ta có thể làm cho những người đã hy sinh, là sống cả phần của họ và chiến đấu hết mình vì nhân loại..."
"Anh biết..." Levi cuối cùng cũng nhìn ra chỗ khác. Cậu đứng dậy, khẽ xoa đầu của [Tên]. Trong khoảnh khắc đó, [Tên] có thể thề sống chết rằng cô đã nhìn thấy một nụ cười hiện lên trên mặt của người ấy "Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm đấy." Và Levi bước vào trong nhà. Không lâu sau đó, [Tên] cũng quay trở lại phòng, chuẩn bị cho ngày dài hôm sau, ngày mà Quân đoàn Trinh Sát sẽ kết nạp thêm các thành viên ở trong học viện...
---
"Và hôm nay, Quân đoàn Trinh Sát chúng ta hoan nghênh đón nhận những học viên dũng cảm nhất từ học viện, khoá học thứ 101..." Erwin đứng trên khán đài và bắt đầu giới thiệu về các học viên, đứng bên cạnh đó là những người chuẩn bị khoác trên vai bộ đồng phục với đôi cánh của tự do.
[Tên] nhìn một lượt những người đó, bất chợt, mắt cô chạm phải ánh mắt của một người. Đó là một cậu con trai cũng trạc tuổi cô. Cậu ấy toả ra một bầu không khí rất lạ và bất thường; mái tóc màu đỏ tươi khẽ lấp lánh dưới ánh nắng buổi trưa và đôi mắt hai màu nhìn xoáy vào cô.
"...Akashi Seijuro, đến từ phía Nam tường Sina,..." Nghe đến Sina, tất cả mọi người bắt đầu quay sang và thì thầm. Nhân loại vẫn còn được tồn tại cho đến ngày hôm nay là nhờ có ba bức tường: Maria, Rose và Sina; thêm cả một số trường hợp đặc biệt là sống dưới mặt đất như [Tên] và Levi nữa.
[Tên] không biết nhiều về thế giới này một cách chân thực nhất do suốt cả đời, cô chỉ có ăn trộm và sống trong bóng tối ở dưới lòng đất, cho đến vài năm trước thì được đưa lên khỏi mặt đất. Nhưng theo những gì cô được nghe thì thành Sina nằm ở sâu trong cùng, nơi an toàn nhất và cũng là nơi chỉ dành cho hoàng gia và quý tộc sinh sống.
"Thành Sina ư? Tại sao lại có thể có chuyện khó tin như thế này được cơ chứ?"
"Thành Sina, chúng tôi không cần công tử bột gia nhập làm gì!"
"Thằng này chỉ tổ ngáng chân làm nhiệm vụ, không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng vì nó đây..."
"Tôi cá thằng này sẽ chết ngay khi vừa bước chân ra khỏi tường mà thôi."
Tất cả các thành viên của Đội Trinh Sát bắt đầu rủ rỉ, thì thầm tai nhau. Có người còn ném những ánh nhìn thương hại tới cậu con trai tóc đỏ đang đứng ở trên bục kia. Erwin, với tư cách là Tổng chỉ huy của Quân đoàn Trinh Sát, nhìn thấy mất trật tự như vậy nhưng vẫn tiếp tục "Mọi người hãy im lặng một chút nào. Tuy xuất thân từ nơi của các quý tộc, cậu Akashi là học viên đỗ thủ khoa khoá thứ 101 và là học viên xuất sắc nhất trong lịch sử của nhân loại với số điểm tuyệt đối của tất cả các bộ môn..."
Nghe lời chỉ huy nói, bầu không khí bớt nặng nề hơn trước đây một chút nhưng vẫn không thể xoá bỏ sự nghi ngờ của tất cả mọi người. Riêng chỉ Akashi vẫn đứng đó, không nói năng gì, khoé miệng của cậu khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn tập trung vào [Tên], làm cho cô có một linh cảm chẳng lành gì cả.
Suốt buổi lễ kết nạp ngày hôm đó, mọi người được mấy lần bàng hoàng khi nghe đến thành tích của các thành viên sẽ gia nhập. Đợt tuyển quân lần này có tổng cộng bảy người xin gia nhập nhưng có đến sáu người có số điểm đáng ngờ hồi còn ở học viện và đứng trong tốp những học sinh xuất sắc nhất. Vậy mà may mắn là họ lại chọn hết vào Đội Trinh Sát, không vào Đội Cảnh Vệ như các học viên khoá khác.
Đội Cảnh Vệ là một đội chỉ có duy nhất mười học viên xuất sắc nhất trong khoá được phép gia nhập. Những người đó phải là những người có điểm số cao, giỏi về mọi mặt; được gia nhập đội đấy thì họ sẽ được chuyển vào trong thành Sina, nơi sinh sống quý phái, đầy đủ. Tất cả các năm trước đây, các học viên luôn cố gắng hết sức để được vào tốp những học sinh xuất sắc nhất và thoát khỏi cái sự nghèo hèn của gia đình. Thế mà năm nay may mắn cho Đội Trinh Sát, nhận được một lực lượng toàn những người tài giỏi như vậy; không phải riêng đội mà còn là may mắn cho cả nhân loại nữa chứ!
Erwin vừa cười thầm, vừa nghĩ đến tương lai khá là sáng với đội ngũ mới tuyển chọn được. Ông nhìn về phía Levi và [Tên] đang đứng "Tất cả các học sinh này sẽ được gia nhập vào đội của hai người, cô và cậu Ackerman. Và đội của cậu sẽ là Đội Levi cùng với cậu làm chỉ huy, cậu Ackerman."
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người đang đứng ở góc tường của hội trường kia. Levi Ackerman, người được mệnh danh là người mạnh nhất nhân loại, nhưng nhược điểm lớn nhất là không ai có thể hợp tác cùng vì anh ấy luôn chiến đấu một mình. Trừ [Tên], một người con gái có thể lực yếu kém và chỉ duy nhất một lần được ra ngoài tường, còn những lần khác cô chỉ ở lại trụ sở và dọn dẹp, nấu ăn,... Nói chung là cô không bao giờ phải ra ngoài tường và hợp tác với Levi khi đánh nhau nên vẫn ở chung đội với cậu ấy được.
"Tch, ông già phiền phức." Đứng bên cạnh [Tên], Levi khoanh tay lại, dựa người vào tường và tặc lưỡi. Trong khi đó, [Tên] cười lớn, nhìn bộ dạng cáu kỉnh của anh trai mình. Cô biết anh ấy luôn tỏ ra như vậy nhưng thực chất đang rất hy vọng vào những người kia. Từ lâu, Levi đã luôn mong ước có một đội có thể theo kịp được những kế hoạch mà anh ấy và Erwin đã lập ra... À mà không biết mấy người kia ở sạch hay ở bẩn nhỉ? Mong là ở sạch sẽ một chút, không là ngày nào cô cũng sẽ nghe bài ca về bụi bẩn của anh ấy mất...
Hôm đó, họ được phát xuất ăn và ngồi ăn riêng theo đội. [Tên] phát hiện ra dù những người kia được gọi là Thế hệ Kì tích nhưng họ cũng có những tính cách rất đặc biệt và khá là thú vị. Người cô thấy thu hút nhất là Kise Ryouta, một người với mái tóc vàng hoe và rất thân thiện. Aomine Daiki và Kagami Taiga, hai người có cơ thể cơ bắp, cường tráng cùng với làn da rám nắng, trông rất khoẻ khoắn, cơ mà cứ hơi hở ra là đánh nhau. Hai người đó cùng với một người khổng lồ, người cận có thể nhầm lẫn đấy là Titan loại nhỏ có mái tóc tím, Murasakibara Atsushi liên tục đòi ăn thêm đồ ăn. Trong lúc đấy, hai người còn lại, Akashi Seijuro và anh trai của cô, Levi Ackerman, vẫn rất im lặng ngồi ăn.
"Anou..." Một giọng nói vang lên "...tôi ăn xong rồi, cảm ơn vì bữa ăn."
[Tên] nhảy khỏi ghế, giật mình với tiếng nói ngay sát bên tai cô "Cậu ở đấy từ khi nào vậy?" Cô hét lên, nhìn vào một cậu con trai thấp (nhưng vẫn cao hơn Levi :v), làn da trắng bệch và rất mờ nhạt.
Mấy người còn lại cười cười, Kise nhảy vào và nói hộ "Kurokocchi đã ngồi ở cạnh cậu suốt từ đầu giờ ăn đến giờ rồi đấy!"
"Ô, vậy ư? Tớ xin lỗi về sự vô ý này." [Tên] cúi đầu xin lỗi cậu con trai đứng trước mặt cô, nếu cô nhớ không nhầm thì là Kuro...hình như là Kuroo Tetsurou...à không phải, là Kuroko Tetsuya! Cậu ấy vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn lại [Tên] với một đôi mắt vô cảm và trả lời "Không sao đâu, Ackerman-san, tôi quen rồi."
"Thôi nào, đừng có xa cách như thế cơ chứ? Cứ gọi tớ là [Tên]-chan đi, gọi Ackerman thì nhầm với Aniki mất." [Tên] nở một nụ cười rất thân thiện, Kuroko khẽ gật đầu "Ừm, nếu cậu không phản đối gì, [Tên]-chan." Và rồi bước về phòng của mình.
"Tetsuya, cậu ấy có một thể lực yếu nhưng nhờ sự mờ nhạt của mình mà cậu ấy có rất nhiều ưu điểm khi đánh lại với Titan." Akashi, người suốt bữa ăn rất kiệm lời, bây giờ cũng chịu mở lời. Cậu nhìn theo tấm lưng của Kuroko, cười nhẹ, ánh mắt rất là...thôi, cô không muốn tưởng tượng linh tinh nữa.
"Vậy thì cậu ấy đúng là có ưu thế lớn thật..." [Tên] gật gù, nghĩ lại về trải nghiệm lần đầu tiên vừa chạm mặt với Titan. Nghĩ lại thì cô vẫn thấy rợn hết cả người. Cảnh tượng ngày hôm đó, dù có trải qua bao nhiêu năm, trải thêm bao nhiêu năm thì chắc chắn [Tên] sẽ không quên được... "Titan biết được con người đang ở đâu dù ở rất xa là nhờ khứu giác rất tinh nhạy của nó. Chúng sẽ đến gần mục tiêu và sử dụng thị giác yếu kém của mình để có thể bắt được con người. Cậu ấy mà có sự hiện diện như vậy thì Titan đeo kính lúp có khi cũng không nhìn ra mất." [Tên] đùa đùa.
Nhưng rồi cô mới để ý Akashi đang nhìn cô, vẫn một nụ cười bí hiểm đó "Cậu có vẻ hiểu biết nhiều nhỉ? Hình như cậu đã ra khỏi bức tường rất nhiều lần và dày dạn kinh nghiệm rồi nhỉ, [Tên]-chan?" Cậu ấy hỏi, cười cười làm [Tên] hơi sợ. Đôi mắt hai màu đó vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể đang muốn moi móc thông tin nào đó từ [Tên] vậy.
"[Tên] chỉ mới ra khỏi bức tường một lần, và sẽ không bao giờ ra khỏi bức tường khi ngoài đó vẫn còn Titan. Cô ấy ở lại trụ sở để giúp Đội Trinh Sát chứ không phải người ra ngoài để đánh nhau." Levi nói trước khi [Tên] kịp trả lời "Với cả cô ấy đọc rất nhiều sách và rất thông minh, mấy cậu có gì cần biết thì cứ hỏi cô ấy." Và Levi nhìn tất cả mọi người với một ánh mắt sắc lẹm, khiến tất cả mọi người ngồi cùng bàn phải lạnh cả sống lưng. Duy chỉ có Akashi là không lay động, cậu chuyển ánh mắt sang Levi và bắt đầu nhìn chằm chằm vào người đó.
"Ô....t-thật à?" Kise là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó "M-May mắn quá nhỉ, [Tên]-chan?"
"Ư-Ưm!" [Tên] gật đầu.
"Thế tại sao cô ấy không ra ngoài mà vẫn được ở trong Quân đoàn vậy? Trinh Sát là nơi chỉ dành cho những người có thế đánh chiến mà?" Kagami lấy dũng cảm để hỏi Levi.
"Ờ thì...tớ có một số chuyện sức khoẻ..." [Tên] giải thích. Dù sao thì đấy cũng là sự thật.
"Tôi tưởng họ phải kiểm tra sức khoẻ trước khi được nhập học viện chứ?" Akashi lại nhìn cô.
Lúc này, Levi khó chịu với ánh mắt mà Akashi luôn dành cho [Tên] quá nên đứng phắt dậy, đập nhẹ nhất có thể xuống bàn, tỏ ra sự bình tĩnh sắp cạn của mình "Đó là một câu chuyện dài." Levi lườm Akashi "Bây giờ thì nhanh lên, tôi chờ mấy nhóc ở văn phòng của tôi để giải thích về luật của đội mình. Gọi thêm cả Kuroko."
Và như thế, Levi bỏ đi, để lại mọi người còn đang chảy mồ hôi ròng rã và Akashi thì...
***
Hai thằng S và Ame đã quên gần hết các thông tin liên quan đến AOT :)))
Ame biến đây, lười quá :v
Ame💋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip