Kết Thúc

Kết thúc

Edit: Qing Yun


Ứng Trì bế cô lên, bước vài bước đến mép giường, cậu thật sự quá kích động khẩn trương, lúc vội vàng đi đến giường, cậu bị vướng phải thảm mà lảo đảo mấy cái, rất lúng túng, Chung Vi Vi nhẹ nhàng cười, dán lên tai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em rất khẩn trương không? Đừng khẩn trương nha......"

Cậu có chút thẹn quá thành giận, bước nhanh đến giường rồi ép lên người cô, cúi đầu hôn cô, hàm hồ lẩm bẩm: "Em không có khẩn trương, em chỉ là...... Chỉ là quá kích động."

"Thật vậy sao?"

"Thật......"

Cậu hôn tai cô, thấp thấp nói: "Cảm giác như là đang nằm mơ......"

Chung Vi Vi bị cậu hôn đến ngứa, hô hấp cũng trở nên nặng nề, cô nhỏ giọng cười: "Em đã làm mộng sao? Mơ thấy chị à?"

Ứng Trì: "......"

Cảnh trong mơ trùng khớp với hiện thực, yết hầu lăn lộn vài cái, tiếng nói rầu rĩ:

"Ừ......"

Chung Vi Vi hơi sửng sốt, cô không nghĩ thiếu niên ngây thơ cũng sẽ mơ loại giấc mơ này, cô rút hai chân khỏi trói buộc của cậu, nâng lên vòng qua eo cậu, "Mơ như thế nào?"

Ứng Trì có chút bực, cô biết rõ cố hỏi, luôn trêu chọc cậu! Cậu nhắm mắt lại rồi hôn mạnh lên môi cô, dùng sức hôn!

Hai người đều có chút khó thở, cũng không kinh nghiệm, chỉ có bản năng muốn gần gũi nhau.

Chung Vi Vi sờ đến bụng cậu, trên người cậu vẫn còn cơ bắp, thân thể rắn chắc cứng rắn, cô đụng tới vết sẹo giải phẫu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Ứng Trì hô hấp thô trầm, không thể chịu nổi cô đụng chạm vuốt ve như vậy, cậu rút tay cô ra, hôn càng dùng sức.......

Cho đến khi cả hai người đều hơi mất kiểm soát.

Ứng Trì giống đụng vào tác phẩm nghệ thuật, ngón tay thon dài vuốt ve trên người cô, cảm thụ sự run rẩy của cô, càng ngày càng hưng phấn, cậu không khống chế được sức lực, hai chân đang vòng lên eo cậu của Chung Vi Vi bị cậu đè lại.

Sức lực của cậu rất lớn, dần dần cô rơi vào thế bị động.

"Vật kỷ niệm......" Cô nhắc nhở cậu.

"Hửm?"

Chung Vi Vi cúi người, nói nhỏ bên tai cậu: "Vật kỷ niệm ở thế vận hội Olympic, chị mang đến."Ứng Trì cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đều là đỏ, cô rút một hộp dưới gối ra, nhét vào tay cậu, "Cái này."

Cậu nhắm mắt lại, đầu chôn ở cổ cô, cọ nhẹ, "Vi Vi......"

"Ơi?"

"Em rất thích chị"

"Chị cũng rất thích em."

Thích chị, thích đến mức muốn biến chị thành một phần cơ thể em.

Chị cũng như vậy.

Ngay từ đầu Chung Vi Vi còn kêu đau vài tiếng, sau đó không còn kêu đau nữa mà tận lực phối hợp cậu. Ứng Trì giống như trong mơ vậy, ra sức rong ruổi trên cơ thể cô.

Cô nhìn thiếu niên hơi nhíu mi, hoàn toàn bất đồng với khí chất và thần sắc ngày thường, cảm thụ cậu cực hạn vui sướng. Cô nâng tay ôm mặt cậu, hôn lên môi cậu.

Sau khi kết thúc, Ứng Trì an tĩnh ôn cô, môi không ngừng hôn lên gáy cô.

Hai người cũng chưa nói chuyện, không khí an tĩnh ôn nhu vô cùng.

Đầu óc Chung Vi Vi đều là nhu tình mật ý, mà Ứng Trì còn đang hồi tưởng là chuyện vừa rồi, cậu cảm thấy mình biểu hiện chưa tốt lắm......

Một lát sau, cô quay đầu hỏi cậu, "Đi tắm rửa sao?"

Tai Ứng Trì còn đỏ, cậu cúi đầu nhìn cô: "Đi......"

Từ phòng tắm đi ra, Ứng Trì lại chặn người lại lần nữa, một bên hôn cô, một bên sờ dưới gối, sờ trái sờ phải cũng chưa sờ được cái gì, cậu sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô.

"Vi Vi......"

Chung Vi Vi biết cậu còn muốn, cô có chút mềm lòng, nhưng lại lập tức thuyết phục chính mình, không thể để cậu không tiết chế như vậy!

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cứ như vậy được không? Hơn nữa em chỉ mang một cái."

Ứng Trì: "......"

Chỉ mang một vật kỷ niệm thôi sao?

Khách sạn có, cái này không ảnh hưởng......

Đôi mắt đào hoa đen như mực, Ứng Trì dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô:

"Em còn đau không?"

Chung Vi Vi hàm hồ gật đầu: "Còn......"

Ứng Trì hít một hơi thật sâu, cậu xoay người nằm đến một bên, ôm lấy cô, rầu rĩ mà nói:

"Anh ôm em ngủ."

"Được......"

Đã khuya, Chung Vi Vi cũng là thật sự mệt, cô chỉ nhắm mắt một lát đã ngủ rồi.

Ứng Trì nằm nửa ngày vẫn không ngủ, có hơi khó chịu, cậu đi WC khoe chim phóng nước, cậu khoác áo tắm lỏng lẻo, vạt áo trước mở rộng, lộ ra cơ ngực rắn chắc.

Cậu đi đến phía trước cửa sổ, kéo màn ra nhìn phong cảnh xuyên qua cửa sổ, vẫn cảm thấy mình như đang mơ.

Một lát sau, cậu buông bức màn, đi trở về mép giường, lúc đi qua sô pha thì không may đụng phải túi của Chung Vi Vi để trên đó, túi rơi xuống.

Cậu nhanh tay giữ túi lại, nhưng đồ trong túi thì không may như vậy, rơi hết ra ngoài, trong đó còn có cả mấy hộp xanh xanh đỏ đỏ.

......

Ứng Trì: "......"

Cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn đồ kỷ niệm rơi trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống nhặt một cái lên.

...... Lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người trên giường bị động tĩnh đánh thức, Chung Vi Vi đang mơ màng xoa đôi mắt, cậu mím môi, Chung Vi Vi cứ như vậy mà nhìn rõ vật trên tay cậu, cô tức khắc bị dọa tỉnh, mở to mắt.

Hai người trừng mắt nhìn đối phương.

Chung Vi Vi ho khan, đánh đòn phủ đầu: "Anh làm gì!"

Ứng Trì nhặt son môi và phấn nhét vào túi, sau đó cầm vật kỷ niệm trong tay, đi đến gần cô, sắc mặt trầm xuống, nhìn cô từ trên cao: "Vi Vi, tại sao lại gạt anh?"

Chung Vi Vi chột dạ: "...... Bởi vì em đau."

"......"

Cậu mới không tin, cô biết, nếu cô kêu đau thì cậu sẽ không là nữa.

Lúc này Ứng Trì bỗng nhiên trở nên thông minh, cậu ngồi xuống mép giường, nhìn thẳng cô, "Có phải em thấy anh chỉ còn một quả thận, không muốn anh tiếp tục làm, nghĩ anh cố sức?"

Chung Vi Vi: "......"

Cô nhào qua đi ôm lấy cậu, "Tuyệt đối không có."

Ứng Trì đẩy cô ra, trực tiếp buông tay, mười mấy vật kỷ niệm rơi rụng trên giường, thoạt nhìn rất là sặc sỡ...... Chung Vi Vi nắm lấy chăn, nhìn lướt qua, đột nhiên khẩn trương, vội vàng trấn an cậu, "Thật sự không có, anh tin em."

Ứng Trì: "Anh không tin."

Chung Vi Vi: "......"

Ứng Trì mím môi, có chút không vui: "Em chắc chắn cảm thấy thân thể anh không được."

Cậu nhìn cô: "Anh biết em không ngại chuyện anh thiếu một quả thận, cho nên anh chưa bao giờ hỏi, nhưng mà......"

Chung Vi Vi nhìn cậu như vậy, đột nhiên luống cuống, vừa muốn giải thích, đã bị người đè lên.

Cô thở hổn hển một ngụm, hãi hùng khiếp vía mà nhìn thiếu niên trên người mình.

Thiếu niên hung tợn nhìn chằm chằm cô, bên tai đỏ rực, cũng không biết là gấp gáp hay là quẫn, cậu tức muốn hộc máu: "Nhưng mà anh không như em tưởng tượng, anh không yếu như vậy! Em cho rằng anh không được!"

Chung Vi Vi: "......"

Cô nhẫn nại tính tình, sờ sờ lưng cậu, muốn trần an thiếu niên có thể hóa sói bất cứ lúc nào, thật cẩn thận nói: "Em thật sự cảm thấy anh không được, em chính là......"

Là cái gì?

Chính là sợ anh quá mệt mỏi......

Nhưng lời này mà nói ra thì ý nghĩa không khác nhau mấy, cô không dám nói.

Ứng Trì vừa tức vừa bực: "Có phải em giống Từ Kính Dư, coi anh yếu gà?"

Chung Vi Vi: "...... Không có!"

Hai người nhìn đối phương, Chung Vi Vi ngửa đầu hôn cậu, Ứng Trì không trốn, thậm chí hung tợn mà hôn cậu, vừa hung vừa gấp, gặm cắn cô như chó nhỏ, từ môi đến cằm, từ cổ đến xương quai xanh......

Chậm rãi, hơi thở dần trầm xuống.

Thiếu niên kéo áo tắm dài ra, xốc chăn lên, lấy vật kỷ niệm bị đè bên dưới ra, cậu nắm chặt trong tay, đè lên người bên dưới, "Vi Vi, anh còn muốn......"

Chung Vi Vi: "......"

Nói không sao?

Cô còn chưa nói, tên kia đã bắt đầu dùng tay xâm chiếm cơ thể cơ, nàng thở hổn hển thanh, không nhịn được mà kêu lên, thân thể mềm nhũn. Ứng Trì ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ, lỗ tai cũng đỏ, cô vừa muốn nói chuyện, đã bị cậu ngăn chặn môi, hàm hồ nói: "Em đừng nói chuyện, Vi Vi, em đừng từ chối......" Cậu tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Vi Vi, thanh âm của em thật là dễ nghe!"

Chung Vi Vi: "......"

Lần thứ hai kết thúc, sắc mặt Chung Vi Vi ửng đỏ, cả người xụi lơ, vừa nghiêng đầu liền thấy vật kỷ niệm rực rỡ sắc màu ném bên cạnh, cảm giác đặc biệt sắc tình, nàng nhịn không được che mặt.

Ứng Trì hôn tay cô một cái, có chút đắc ý mà bật cười.

......

Giữa trưa ngày hôm sau, Ứng Trì đi thuê phòng, hai người ở lại một đêm.

Chung Vi Vi vẫn là bị áp, xong việc cô nhìn trần nhà, cảm thấy tình hình vượt qua sự khống chế của mình.

Trở lại phòng ngủ vào chủ nhật, Chung Vi Vi nhỏ giọng hỏi Lâm Tư Vũ: "Ứng Hoan không trở về đúng không?"

Lâm Tư Vũ lắc đầu, làm mặt quỷ hỏi cô: "Thế nào, tiểu học đệ còn được không? Cái kia...... Một quả thận có ảnh hưởng sao?"

Chung Vi Vi: "......"

Cô hơi dừng lại, thở dài: "Tiểu học đệ tuổi trẻ, một quả thận thì thế nào, không chịu nổi tâm và thân thể cuồng nhiệt của anh ấy."

Lâm Tư Vũ cười ha ha: "Tớ đã nói, dù thế nào cậu ấy cũng từng là vận động viên, còn trẻ tuổi, không nên......"

Chung Vi Vi không muốn nói chuyện, cô phải nghĩ biện pháp khống chế một chút.

Ứng Trì trở lại ký túc xá, bị Lưu Trác trêu chọc một phen, mặc kệ bọn họ nói giỡn như thế nào, cậu vẫn ngậm miệng không nói chuyện, đó là chuyện của cậu và Vi Vi, cậu không muốn khoe ra, cũng không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai.

Mỗi cuối tuần hai người sẽ thuê khách sạn ở ngoài một đêm, đương nhiên là không phải khách sạn xa xỉ như lần đầu.

Chung Vi Vi đã nói ngay từ đầu mỗi tuần một lần, không thể túng dục, nhưng tên Ứng Trì kia, sau khi được khai trai thì càng ngày càng không biết xấu hổ, cố tình Chung Vi Vi mềm lòng, không nhìn nổi dáng vẻ mặt đỏ tai hồng mà cầu hoan của cậu..

Một tuần một lần biến thành một đêm hai lần.

Đến tận nghỉ Đông Ứng Hoan mới biết quan hệ của Chung Vi Vi và Ứng Trì đã tiến triển bay nhanh như vậy, nguyên nhân là, hai người ra ngoài du lịch một tuần, Chung Vi Vi muốn cô hỗ trợ đánh yểm trợ, mới thẳng thắn với cô.

Nói như thế nào......

Nếu bạn trai Chung Vi Vi là người khác, hai người khẳng định không có gì giấu nhau, hoặc là tò mò mà dò hỏi một chút, rốt cuộc lúc trước Chung Vi Vi cũng tò mò cô và Từ Kính Dư. Nhưng bạn trai Chung Vi Vi là Ứng Trì, có ai sẽ đi thảo luận sinh hoạt X của em trai sao? Quá xấu hổ! Hoàn toàn sẽ không!

Chung Vi Vi cũng không phải cố ý gạt, thật sự có hơi khó nói, nhưng này không ảnh hưởng quan hệ của hai người. Chung Vi Vi và Ứng Trì đi ra ngoài chơi mấy ngày nay, Ứng Hoan tận chức tận trách đánh yểm trợ cho bọn họ, chủ yếu là ba mẹ của Chung Vi Vi.

Nhưng mà Ứng Hoan có chút lo lắng: "Vi Vi, ba mẹ cậu sẽ không phải đối cậu và Ứng Trì chứ?"Chung Vi Vi cười: "Tớ cảm thấy sẽ không, trước kia lúc Ứng Trì phỏng vấn, ba mẹ tớ còn khen anh ấy, không phải là khen đơn giản đâu, là thật tình khen ngợi, nói anh ấy hiểu chuyện, tớ nhờ cậu yểm trợ là vì không muốn bị quấy rầy, chờ học nghiên cứu sẽ thẳng thắn với bọn họ."

Ba Chung mẹ Chung còn tính là tư tưởng tiến bộ, bọn họ không phản đối Chung Vi Vi yêu đương khi học đại học, chỉ là mẹ Chung tương đối thích lải nhải, Chung Vi Vi sợ lỗ tai gặp tai họa, cũng sợ bọn họ hỏi nhiều, hiện tại cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương với Ứng Trì, muốn trộm tiếp hai năm.

Sau khi Ứng Hoan du học, Chung Vi Vi trở thành nghiên cứu sinh năm nhất, cô thuê một nhà gần trường, hai phòng ngủ một phòng khách, cô trang trí lại cho nhìn, nhìn rất giống nhà ở.

Ứng Trì năm 4, chuẩn bị thi lên thạc sĩ, cũng khôi phục huấn luyện, đáy lòng có một ngọn lửa nhỏ, mãi không thể dập tắt ——

Cậu muốn thử lại một lần.

Nhìn xem chính mình có thể bước lên quyền đài lần nữa hay không.

Ứng Trì cho rằng Chung Vi Vi thuê nhà là vì muốn ở chung với mình, sau khi chuyển đồ giúp cô thì cao hứng mà nói: "Buổi chiều anh sẽ dọn đến đây, tiền thuê nhà cứ để anh trả đi."

Chung Vi Vi mở ra rương hành lý chuẩn bị sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu nhìn cậu, cười khẽ ra tiếng: "Em nói muốn ở chung với anh à?"

Ứng Trì: "......"

Biểu cảm trên mặt cậu đổi lại đổi, đặc biệt xuất sắc.

"Không phải sao?"

"Không phải!"

"......"

Chung Vi Vi trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, Ứng Trì đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, nhíu mày hỏi: "Vì cái gì?"

Chung Vi Vi nâng mắt, "Hừ, bởi vì anh yêu cầu vô độ!"

Ứng Trì: "......"

Cậu chân duỗi ra, cũng ngồi ở trên sàn nhà, trở tay chống ở trên sàn nhà, người ngửa ra sau, nhìn lên trần nhà, thấp thấp kêu cô, "Vi Vi......"

"...... Làm gì?"

Lại là cái giọng điệu này.

Lại muốn tới bán đáng thương?

Không mắc lừa!

Ứng Trì hỏi cô: "Vi Vi, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

Chung Vi Vi: "......"

Cô quay đầu nhìn cậu, vẫn trả lời: "21 tuổi."

Ứng Trì vẫn nhìn trần nhà, sâu kín thở dài: "21 tuổi......" Cậu quay đầu nhìn cô, mắt đào hoa ủ rũ, đáng thương vô cùng, nói chuyện lại càng ngày càng hung, bỗng nhiên cả người dán lại đây, đè cô trên thảm, "21 tuổi? Anh mới 21 tuổi! Cho nên và sao em đối xử với anh như đàn ông trung niên, một tuần một lần! Mệt em nói ra được!"

Chung Vi Vi: "......"

Cô dùng sức tưởng tượng, tưởng tượng Ứng Trì khi lớn tuổi, như thế nào cũng nghĩ không ra dáng vẻ mười mấy năm sau của cậu......

"Nói đi! Vì cái gì!"

"Chính là em coi anh như kẻ yếu gà! Anh mới 21 tuổi! Còn không phải tuổi già sắc suy đâu! Anh đẹp như vậy! Em thế nhưng......"

"Vi Vi......"

Chung Vi Vi: "......"

Trực giác có điểm không tốt, cô ngậm miệng lại, chớp chớp mắt.

Ứng Trì cắn môi, rũ mắt nhìn cô, bên tai ửng đỏ, tròng mắt đen nhánh, cười rộ lên có vài phần yêu nghiệt.

Cậu cúi đầu, chôn ở hõm vai của cô, đặt lên từng nụ hôn nhẹ nhàng, cảm nhận sự run rẩy của cô, thấp giọng nói: "Rõ ràng em cũng rất thích, em như vậy anh sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy chính mình không có thỏa mãn em. Anh biết khống chế, nhưng anh cũng biết thân thể của mình vẫn tốt, anh cũng biết phải giữ thể lực để huấn luyện."

Chung Vi Vi vội kêu: "Em siêu cấp thỏa mãn!!!!!!"

"Em lo lắng anh đều biết, chỉ là......"

"...... Cái gì?"

Chung Vi Vi run rẩy, nhắm mắt lại.

Ứng Trì cắn vành tai cô, vừa hôn vừa liếm, bỗng nhiên cười: "Chỉ là, anh thật sự không yếu như vậy, cũng không phóng túng, cho nên em không cần nghĩ anh yếu gà!"

Chung Vi Vi: "...... Em không có."

"Em có!"

"......"

Ứng Trì ngẩng đầu khỏi hõm vai cô,, "Muốn thử không? Xem cả đêm anh có thể làm mấy lần?"Chung Vi Vi: "......"

Không cần, không muốn.

Cậu thành thục hơn hai năm trước, khí chất đàn ông hơn rất nhiều, rất mê người. Cô nuốt nuốt nước miếng, nhắm mắt lại......

"Vậy phóng túng một lần, chỉ có thể một lần......"

Giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng cười sung sướng của cậu, "Được!"

Cuối cùng, Ứng Trì lấy lý do cô ở một mình không an toàn mà chui vào ổ chăn của cô.

Hai người bắt đầu ngọt ngào ở chung.

Tiền đề là ——

Một tuần một đêm hai lần.

Một tháng chỉ cho phóng túng một lần.

......

Chung Vi Vi thuê phòng bên ngoài bí mật, ba mẹ không biết.

Điều kiện nhà cô cũng không tệ lắm, thời điểm mới vừa vào đại học, ba mẹ đã lấy tên cô mua một căn phòng, chỉ là hơi xa đại học A. Lúc cô học nghiên cứu sinh, ba mẹ nói cô nếu muốn ở bên ngoài thì có thể mua một căn nhà nhỏ gần trường.

Cô cự tuyệt, nói: "Mua nhiều phòng như vậy làm gì, chờ đến lúc con kết hôn đi."

Nếu sau này cô muốn mua nhà thì cô và Ứng Trì sẽ phấn đấu, hai người cùng nhau mua.Mẹ Chung nhìn cô, cười tủm tỉm hỏi: "Nghĩ xa như vậy, bạn trai còn chưa có lấy một người."Chung Vi Vi chớp chớp mắt: "Con có bạn trai."

Cái này làm ba Chung mẹ Chung chấn kinh rồi, hai người vội vàng hỏi: "Nói khi nào? Bạn trai còn đang đi học?"

"Là sinh viên, nhỏ hơn con một tuổi, năm nay thi thạc sĩ, à......" Cô nhìn thần sắc ba mẹ, "Kỳ thật hai người có biết, ở bên nhau lâu rồi."

"Chúng ta biết? Nhỏ hơn con một tuổi?"

Hai người suy nghĩ một hồi, liếc nhìn đối phương.

Ba Chung hơi há mồm, nhìn về phía Chung Vi Vi, không xác định hỏi: "Ứng Trì?"

Mẹ Chung sửng sốt, cũng nhìn về phía Chung Vi Vi, chờ cô trả lời.

Chung Vi Vi cười tủm tỉm: "Đúng vậy, anh tốt thế nào chắc ba mẹ cũng đã biết, ở bên anh ấy con sẽ không phải chịu khổ gì cả. Hơn nữa, anh lớn lên thật sự đẹp trai, nhiều năm như vậy, con chưa gặp ai hợp mắt như anh ấy." Nói, cô vùi mặt vào ôm gối, bắt đầu làm nũng, "Dù sao, ba mẹ không cần phản đối, con biết ba mẹ lo lắng cái gì, thân thể anh ấy không thành vấn đề, rất tốt. Việc học cũng không thành vấn đề, về sau cái gì đều sẽ tốt."

"Con đặc biệt thích anh."

Cô ngẩng đầu, nhìn ba mẹ, đỏ mặt lặp lại.

Ba mẹ nhìn cô, còn chưa hết kinh ngạc, một lát sau ba Chung hồi phục lại tinh thần, nói:

"Con dẫn nó nhà nhìn xem?"

Chung Vi Vi nghĩ anh ấy đã muốn tới từ sớm, nhưng trên mặt cô lại cười tủm tỉm: "Không nóng nảy, lại chưa phải lúc bàn chuyện cưới hỏi, anh ấy còn đang đi học, chờ thêm hai năm đi"

Cô không muốn tạo thêm áp lực cho Ứng Trì, cô nghĩ, đợi khi nào cậu tự tin hơn, cô sẽ đưa cậu về nhà gặp ba mẹ, để họ nhìn thấy, đây là người con trai mà cô yêu.

Mẹ Chung nói nhỏ: "Đến gặp mặt cũng không được?"

Chung Vi Vi: "Hai người xem ở TV đi."

Mẹ Chung: "......"

"Ba mẹ, hai người tin tưởng con, anh ấy là lựa chọn tốt nhất, con ở bên anh ấy đặc biệt vui vẻ."

Ba Chung mẹ Chung nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương hàng chữ "con gái lớn không giữ được"!

......

Ứng Hoan ở nước Đức vẫn luôn chú ý thân thể cậu, cách mỗi đoạn thời gian Chung Vi Vi đều sẽ gửi trị số cho cô, Ứng Trì mười phần phối hợp. Đêm trước khi Ứng Hoan, Chung Vi Vi hỏi cậu: "Anh cảm thấy thể lực đang ở trình độ nào?"

Cái trình độ gì?

Ứng Trì nỗ lực cảm thụ, cười: "Đại khái là trạng thái lần đầu tiên đánh quyền với Từ Kính Dư."

Chung Vi Vi khoa trương mà nói: "Oa! Anh và Từ Kính Dư thật sự là tương ái tương sát, đến bây giờ mà anh còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên đánh quyền với người ta."

Ứng Trì: "......"

Cậu giải thích: "Đó là bởi vì lúc ấy anh tương đối yếu!"

Chung Vi Vi cười ha ha.

Ứng Trì nhấp môi dưới, khóe miệng mang theo ý cười: "Đại khái là, làm lại từ đầu cũng không tồi đi."

Đôi mắt Chung Vi Vi bỗng nhiên đỏ.

Cô đi qua, ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói:

"Được, bây giờ em ở bên anh, chúng ta làm lại từ đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip